Hoán Đổi Linh Hồn

Chương 4: Hoán đổi linh hồn




Giữa trưa hôm sau, hai người đến trường học. Hiệu trưởng Từ đưa bọn họ vào lớp. Hạ Dã vào lớp lý - 11, Đường Do học lớp văn - 6.

Hai người bước vào lớp đều khiến ai nấy xôn xao bàn tán. Hạ Dã, thuộc kiểu người thần bí, xinh xắn; còn Đường Do lại đáng yêu, nhìn có vẻ ngây thơ. Hai người học hành nghiêm túc cả buổi chiều, rất tuân thủ kỷ luật, nhưng các bạn trong lớp thì không nghiêm túc như vậy. Tới bữa tối, Hạ Dã đi tìm Đường Do, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Hứa Di. Cả ba người đi tìm một nơi yên tĩnh.

Hạ Dã: “Sao lại thế này?”

Đường Do: “Bọn tớ hoán đổi linh hồn cho nhau, cô ấy mới thật sự là Đường Do.”

Hạ Dã hỏi: “Vậy Chương Nam đâu?”

“Cô ấy đã mất rồi.” Hứa Di nói.

Hạ Dã: “Rốt cuộc đã có chuyện gì đã xảy ra? Vậy các cậu có thể đổi linh hồn về lại chỗ cũ không?”

Hứa Di: “Để nói sau đi.”

Ba người nói xong thì cũng đã đến giờ tự học. Ba người đi về lớp.

Tiết tự học buổi tối đầu tiên vẫn chưa kết thúc, Hạ Dã không thể đợi được nữa. Khó khăn lắm cô mới kiên nhẫn đợi tới giờ tan học, Hạ Dã lập tức ra khỏi lớp đi tìm Đường Do và Hứa Di.

Hạ Dã đến lớp 6, nhìn thấy bọn họ nói cười vui vẻ với nhau, cô không muốn quấy rầy bọn họ nữa. Hạ Dã chán nản trở về lớp mình. Lúc nhìn ra ngoài cửa sổ, cô chợt thấy Thạch Nham và Hà Thục mập mờ với nhau. Tuy Hạ Dã đã xác định mình không thích anh ta, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cô vẫn hơi khó chịu.

Tan giờ học buổi tối, Hạ Dã đứng ở lan can đợi Đường Do tới tìm cô. Có một bạn học đi về phía Hạ Dã nêu các quy định trong lớp cho Hạ Dã.

Một lúc sau, Đường Do đi tới: “Đi thôi.”

Hạ Dã: “Hứa Di sao rồi?”

Đường Do: “Cô ấy à? Được lắm đó, tớ cảm thấy rất hợp.”

Vậy là tốt rồi, tớ cứ sợ quan hệ của hai cậu không ổn cho lắm. Cậu có ý kiến gì về việc hoán đổi linh hồn không. Các cậu cứ để thuận theo tự nhiên vậy à?”

“Tớ đã hỏi Hứa Di rồi, cô ấy nói cứ thuận theo tự nhiên là được rồi. Cô ấy cảm thấy gia đình bây giờ rất tốt.”

“Tớ biết quan hệ trong gia đình tớ rất tốt, nhưng hơn một tháng qua, tớ cảm thấy người nhà của cô ấy cũng đối xử với cô ấy cực kỳ tốt. Tuy quan hệ hơi phức tạp, nhưng tớ vẫn cảm nhận được, ba mẹ cô ấy rất yêu thương cô ấy. Vả lại chúng ta cũng không hiểu được cái chuyện quỷ quái này thì cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi.”

“Ừm, cũng đúng, tớ cảm thấy chuyện này có vài mối liên kết với nhau, ví dụ như, sinh nhật của Hạ Dã là ngày 24 tháng 10 Âm lịch, Chương Nam cũng vậy.”

“Ừ, đúng đó, Hứa Di và Đường Do cũng sinh cùng ngày.”

Vừa về tới nhà, Hạ Dã vẫn chưa kịp nói câu nào, Đường Do lập tức chạy về phòng như một cơn gió, lấy một con dao găm được chế tác từ ngọc màu xanh nhạt từ trong hành lý mà cô ấy mang tới. Hạ Dã cũng đi theo vào trong nói: “Cậu làm gì đấy, sợi dây chuyền đẹp thật.”

Đường Do: “Của Hứa Di đó, đẹp lắm đúng không? Trong trí nhớ của tớ, hình như vật này là do một người con trai tặng. Tớ cũng không biết sao, hầu như tớ đều nhớ hết mọi ký ức, nhưng chỉ có ký ức về người đó là thật sự rất ít.”

Hạ Dã: “Có thể người đó rất quan trọng với cô ấy, trong khoảnh khắc cô ấy ra đi, cô ấy đã lựa chọn quên anh ta.”

Đường Do gật đầu: “Ừ, chắc là vậy, mà tớ cũng không muốn biết những ký ức này đâu.”

Hạ Dã: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, đi ngủ sớm đi.”

Đường Do: “Cậu ngủ cùng tớ nhé?”

Trong lòng Hạ Dã nghĩ “cậu bao nhiêu tuổi rồi chứ”, nhưng ngoài miệng vẫn đáp: “Được rồi. Tớ ngủ cùng cô công chúa nhỏ của chúng ta.”

“Ha ha.” Đường Do cười ngây ngô. Buổi sáng, vừa tới trường, Đường Do lập tức đưa sợi dây chuyền cho Hứa Di, tiện thể hỏi chút chuyện về người con trai kia. Thì ra người đó tên là Sách Cảnh, gia đình anh ta làm việc trong quân đội. Ông nội và bố của anh ta đều là quân nhân, mà chức vị không hề thấp tí nào.