Hoán Đổi Linh Hồn: Tìm Được Chân Ái

Chương 47




Bóng người đàn bà rời khỏi, Châu Kỳ Ngưng cũng không nghĩ ngợi thêm gì nữa mà bình thản đi về phía trước. Tuy nhiên, cô mới đi được vài bước thì tiếng chuông điện thoại ở bên trong túi sách vang lên. Ngay khi cô bắt máy liền truyền đến giọng nói gấp gáp của một chàng trai. Cậu ta tên là Quan Sỹ Ngạn, là đàn em có phần thân thiết cũng như hàng xóm đối diện nhà Lôi Vũ Uy.

- "Ngạn à, khi không lại gọi tôi lúc này, rốt cuộc là có chuyện gì sao?"

Giọng điệu Châu Kỳ Ngưng vẫn vô cùng điểm tĩnh mà chậm rãi hỏi lại. Ngay lập tức, người ở đầu dây bên kia hiện đã không thể giữ được bình tĩnh mà cất giọng gấp gáp nói:

"Chị đang ở đâu? Mau quay trở về tiệm bánh đi. Tình hình ở đấy hiện rất căng thẳng. Lôi Đằng, ông ta cùng đàn em trong giới giang hồ hiện đang đối đầu, chất vấn anh Vũ Uy về việc từ bỏ chị để trở về Lôi gia. Nhưng anh ấy nhất mực không chịu, đến mức ông ta rút súng ra để ép buộc anh ấy."
"Cái gì chứ? Nhưng...nhưng Vũ Uy là con trai duy nhất của ông ta mà. Sao...sao ông ta có thể..."Châu Kỳ Ngưng vô cùng lo lắng đến mức mặt mày tái xanh mà lắp bắp hỏi lại người ở đầu dây bên kia. Quan Sỹ Ngạn hít sâu một hơi đề lấy lại bình tĩnh rồi dõng dạc tường thuật lại mọi chuyện đang diễn ra ở phía này.

- "Chị không biết đó thôi, Lôi Đằng trước đây không phải người tốt đẹp gì. Toàn bộ của cải mà hiện tại ông ta có được, đều là do làm chuyện phi pháp mà ra. Việc ông ta tìm đủ mọi cách ly gián tình cảm giữa chị và anh Vũ Uy chẳng phải vì thương nhớ con sau nhiều năm xa cách mà chỉ để vụ lợi cho bản thân."

- "Ông ta nhất mực muốn anh Vũ Uy trở về Lôi gia chỉ là vì muốn anh ấy kết hôn với thiên kim Phương gia, con gái của ông trùm Bắc Hải nhằm lợi dụng quyền lực của đối phương để che chở, giúp ông ta thuận lợi trong việc giàu càng thêm giàu. Ngoài ra, do Bắc Hải chỉ có mỗi một cô con gái cho nên, nếu như anh Vũ Uy trở thành rề Phương gia, chắc chắn toàn bộ gia sản bên nhà vợ sớm muộn gì cũng thuộc về anh ấy mà thôi."
Nghe đến đây, nét mặt Châu Kỳ Ngưng có chút trầm tư mà chậm rãi cất giọng hỏi:

- "Vậy...Vũ Uy có biết toàn bộ chuyện này không?"



Quan Sỹ Ngạn không chút che giấu mà thật thà kể lại:

- "Anh ấy biết từ lâu rồi và cũng đã vô cùng hụt hẫng khi biết cha ruột của mình lại là người như thế. Tuy nhiên, anh Vũ Uy đã căn dặn em rằng không được kể với chị chuyện này. Bởi vì Vũ Uy không muốn chị lo lắng về chuyện của anh ấy nên mới âm thầm hẹn gặp Lôi Đằng để giải quyết riêng."

Hóa ra vẻ mặt vui vẻ, dịu dàng ôn nhu thường ngày của Lôi Vũ Uy trước mặt cô đều là vì anh không muốn cô nghĩ ngợi nhiều, cho nên đã che giấu đi những góc khuất đầy tiêu cực của chính bản thân. Quả thực, anh rất giỏi trong việc che đậy cảm xúc, luôn tỏ ra trầm tĩnh, ôn nhu nhằm khiến cô có niềm tin rằng anh là nơi vững chãi để cô dựa vào mỗi khi mệt mỏi. Thế nhưng, anh đâu hay rằng, chính sự suy nghĩ chu toàn, dành mọi thứ tốt đẹp ấy càng khiến cô cảm thấy bản thân thật vô dụng, chẳng giúp gì được cho anh.
- "Lôi Vũ Uy, sao anh lại ngốc đến vậy chứ? Việc đối đầu với người thân không hề dễ dàng một chút nào. Hơn nữa lại còn là cha ruột của anh."

Ngừng một lúc, Châu Kỳ Ngưng bỗng lặng người mà cố gắng xâu chuỗi lại mọi chuyện không tốt xảy ra gần đây. Chuyện cô bị người lạ lái xe đâm trúng. Chuyện tiệm bánh khai trương chẳng có khách đến mua và cả người đàn bà lạ mặt nói những câu nói quái lạ như thể có sự sắp đặt nhằm ly gián tình cảm giữa cô và Lôi Vũ Uy.

- "Tất cả những chuyện đó đều là do Lôi Đằng làm ư? Tại sao ông ta không màng mọi thủ đoạn để ra tay. Kể cả phá hủy đi ước mơ mở tiệm bánh của con trai ruột

minh nua chu?"

Châu Kỳ Ngưng lập tức cúp máy. Liền sau đó quay người trở lại chạy thật nhanh về nơi xảy ra chuyện. Việc Lôi Vũ Uy gặp rắc rối với người cha xấu xa này quan trọng hơn cả việc cô đến Phó gia để tìm ra lý do bản thân bị ảnh hưởng về mặt thể chất cũng như tinh thần dạo gần đây.