Hoán Đổi Linh Hồn: Tìm Được Chân Ái

Chương 33




- "Phó Bắc Ảnh, Phó Bắc Ảnh, anh có đang nghe tôi nói gì không?"

Hàn Uyển không ngừng đưa tay qua lại trước mặt Phó Bắc Ánh, lớn giọng gọi anh liên tục. Mãi một lúc sau anh mới giật mình, gương mặt thấm đẫm mồ hôi mà mơ hồ ngẩng mặt lên nhìn người trước mặt sau một hồi im lặng một cách vô cùng đáng sợ.

- "Anh có đang nghe tôi nói không? Phó Bắc Ảnh, anh làm sao thế? Khi không đổ mổi hôi lạnh? Anh mắc bệnh rồi sao?"

Vừa nói, Hàn Uyển vừa đưa tay chạm nhẹ lên trán của đối phương mà kiểm tra. Quả thực, vầng trán anh lúc này lạnh băng đến mức khiến cô không khỏi lo lắng mà liên tục lên tiếng hỏi han:

- "Phó Bắc Ảnh, anh vẫn ổn chứ? Đừng làm tôi sợ đấy."

Mãi một lúc sau, Phó Bắc Ảnh mới định thần trở lại mà nhìn thẳng vào mắt của Hàn Uyển, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đáp lại:
- "Anh...anh không sao? Chẳng qua là khi nãy anh đang nghĩ ngợi một số chuyện. Vừa rồi, em đã nói với anh chuyện gì?"

Nghe anh hỏi, Hàn Uyển lập tức đứng bật dậy mà dõng dạc tường thuật lại những gì đã nói khi nãy cho anh nghe:

- "Khi nãy tôi nói rằng tôi có quen biết một người bạn, anh ta rất giỏi trong việc điều trị bệnh bằng vật lí trị liệu cho những bệnh nhân rơi vào tình trạng không đi lại được như anh. Tôi là đề nghị rằng sẽ đưa anh đến gặp cậu ấy để chữa trị đôi chân bất động này của anh. Có như thế, cuộc sống sau này của anh cũng sẽ trở nên nhẹ nhàng, tốt đẹp hơn."

Hàn Uyển chưa nói dứt câu thì chiếc eo thon gọn của cô đã bị bàn tay Phó Bắc Ảnh ôm chặt lấy, liền sau đó kéo cô ngồi lại xuống giường, khàn giọng lên tiếng nói:

- "Em muốn anh đi đứng trở lại như người bình thường sao?"
Nghe anh hỏi, Hàn Uyển lập tức gật đầu xác nhận mà thành thật đáp:



"Tất nhiên rồi. Tôi cũng biết, việc đi lại của anh vô cùng khó khăn, cũng như hiểu được một vài chuyện mà anh đã từng trải trong quá khứ cho nên vô cùng đồng cảm. Chính vì thế, tôi quyết định sẽ giúp anh, bằng mọi giá đi lại được trên chính đôi chân của mình."

"Em không thích chung sống với một người tàn tật như anh sao?"Phó Bắc Ảnh vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng hỏi lại. Liền lập tức, Hàn Uyển nhíu mày nhìn anh chẳm chăm, sau đó lên tiếng dõng dạc đáp:

"Sao anh cứ hay nói rằng bản thân không bao giờ đi đứng trở lại được hả? Phó Bắc Ảnh, con người sống trên đời phải lạc quan lên chứ? Tôi đảm bảo với anh, với sự giúp sức của người bạn của tôi, anh chắc chắn sẽ đi đứng trở lại như trước đây."
"Em lấy gì để đảm bảo điều đó chứ?"Người đàn ông cứng đầu này không ngừng hỏi ngược lại khiến Hàn Uyển dần mất đi kiên nhẫn mà nghiến răng dõng dạc tuyên bố:

- "Tôi lấy cả đời ra đảm bảo với anh. Tình trạng của anh quả thật có thể chữa trị được. Nếu như không thể thì tôi sẽ ở cạnh chăm sóc anh cả đời, được chứ?"

Nghe những lời này khiến Phó Bắc Ảnh vô cùng hài lòng mà cong môi cười nhẹ. Liền lập tức, anh đưa tay kéo chiếc xe lăn lại gần, sau đó chậm rãi ngồi lên, khàn giọng nói:

- "Vậy thì có lẽ em buộc dành cả đời ở bên cạnh, làm đôi chân cho anh rồi đấy."

Dứt lời, anh điều khiển chiếc xe lăn hướng ra phía cửa trước ánh mắt bất lực của người còn lại. Hàn Uyển tức giận đến đỏ bừng mặt trước thái độ bất cần đời của người đàn ông này mà đanh giọng, lớn tiếng nói vọng:

- "Phó Bắc Ảnh, hiếm có ai điên khùng như anh mà chấp nhận cả đời sống trong cảnh ngồi trên xe lăn. Anh chấp nhận số phận sắp đặt cho cuộc đời mình, nhưng

Hàn Uyển tôi thì không. Cuộc đời của tôi do chính tôi lựa chọn, không giống như anh. Đồ thiếu suy nghĩ."

Hàn Uyển không ngờ rằng, phía bên ngoài, Phó Bắc Ảnh vốn chưa hề rời khỏi. Cho nên, những lời mà cô trách móc, anh vốn nghe rõ mồn một. Hàng lông mày khẽ nhíu lại, lẩm bẩm trong miệng nói:

- "Mình không nghe lầm chứ? Người con gái này không phải là Châu Kỳ Ngưng sao? Phó Bắc Ảnh, mày thật sự mắc phải căn bệnh ảo giác rồi sao? Tất cả những gì mày nghe thấy bây giờ, đều không phải là sự thật."

Nói rồi, anh di chuyển chiếc xe về phía phòng làm việc nằm ở ngay bênh cạnh, khóe môi không ngừng lẩm bẩm nhằm trấn an nội tâm đang vô cùng bất an của mình. Cố gắng gạt bỏ ngoài tai những gì đã nghe thấy. Mọi chuyện đang diễn ra không hề bất ổn như những gì anh đã chứng kiến dạo gần đây. Chẳng có gì khác lạ cả.