Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 143




Xem ra phiền lòng của Trầm Khinh Biệt có liên quan đến Úc An.

Chuyện này ngược lại gợi lên rất nhiều hứng thú cho Nguyễn Dạ Sênh, cô rất muốn biết rốt cuộc việc phiền lòng của Trầm Khinh Biệt là gì, cho nên đọc kỹ nội dung tiếp theo. Lúc này Hề Mặc tiến đến gần cô hơn, mắt không chớp, chăm chú nhìn lên tờ giấy, Nguyễn Dạ Sênh thoáng nhìn lên gương mặt đầy tập trung của nàng, không khỏi cười cười dịch sấp giấy đến gần Hề Mặc hơn.

Hai người như tựa đầu vào nhau, tiếp tục cúi xuống đọc thư.

Từng nét chữ, từng dấu câu Trầm Khinh Biệt viết đến vô cùng rõ ràng, nét chữ không tao nhã nhưng lại mượt mà đáng yêu, hàng chữ ngay ngắn phủ kín trang thư trắng tinh.

Cô mượn danh "một người bạn", viết trên thư rằng: "Người chị em thân nhất đó, đối xử với bạn tôi vô cùng tốt, đương nhiên một người bạn như tôi cũng đối xử rất tốt với cổ. Hai người họ xem như là đồng nghiệp ở trong một công ty, bởi vì tính chất công việc, bạn tôi thường xuyên phải ra ngoài công tác trong thời gian lâu, người chị em thân thiết này cũng thường thường đi theo cổ làm việc, chăm sóc cho cổ, vì cổ mà lo lắng rất nhiều chuyện. Tuy người bạn này tôi rất hay làm cho người chị em thân nhất đó nổi giận, những lúc nghiêm trọng còn bị block nhưng Hề Mặc, cô đừng lo lắng, đây chỉ là một chút giận hờn thôi, người chị em thân nhất kia thật sự không nỡ block cổ đâu, thường thì chưa đến một tiếng là đã mở chặn rồi."

Hề Mặc: "..."

... Ai lo lắng?

Lúc viết thư thế này còn biết tự biên tự diễn nữa.

Vốn cô chỉ vì Nguyễn Dạ Sênh muốn xem mới cùng Nguyễn Dạ Sênh xem thử, nhưng xem đến đây, nàng càng cảm thấy rất tò mò về người ẩn sau lá thư này.

Trên đời sao lại có người nói được mấy chuyện nhảm nhí thế này?

Đúng là mở rộng tầm mắt.

Trầm Khinh Biệt sau đó lại viết thêm một đoạn dài, bla bla bla thêm hồi lâu, đa phần đều mô tả mối quan hệ giữa cô và Úc An "thân thiết" ra sao, trước sau vẫn chưa vào chủ đề chính.

Nguyễn Dạ Sênh xem đến đây, thầm nghĩ, quả không hổ là Trầm Kinh Biệt, may mà lá thư này Úc An biết nó tồn tại, nếu không chắc là Úc An sẽ lập tức block Trầm Khinh Biệt một tiếng.

Thật vất vả, cuối cùng Trầm Khinh Biệt cũng chuyển nội dung câu chuyện, cô viết: "Người bạn của tôi, cổ không hề muốn kết hôn, bởi vì cổ nghĩ, kết hôn là một việc vô cùng phiền phức, là một việc rất đáng sợ. Có lần, bạn tôi xem một chương trình nói về cuộc sống hậu kết hôn của mấy cặp ngôi sao, chương trình đó khá nổi tiếng, tình cảm của cặp vợ chồng ngôi sao tham gia hết sức ngọt ngào thế nhưng, khi xem cổ lại cảm thấy vô cùng căng thẳng, cổ lại nghĩ, đây có phải là hiệu quả do tổ chương trình sắp xếp kịch bản hay không, những cặp vợ chồng ở phía sau hậu trường có thật sự giống như trên chương trình, hay thật ra họ luôn có mâu thuẫn. Người bạn đó của tôi cảm thấy suy nghĩ này của cổ rất tiêu cực và cũng cảm thấy xấu hổ khi xem chương trình đó, nhưng cổ lại không thể nào điều khiển được suy nghĩ của mình."

Tuy Trầm Khinh Biệt nói cô là thẳng nữ hệ mặt trời nhưng thật ra cô chưa từng yêu đương, chỉ đoán rằng mình chính là gái thẳng chính hiệu và đó cũng chỉ là do cô tự nói.

Trước kia khi trò chuyện, Nguyễn Dạ Sênh biết được cuộc sống lúc nhỏ của Trầm Khinh Biệt, ba mẹ cô đã ly dị.

Nhìn bề ngoài Trầm Khinh Biệt là một người lạc quan nhưng từ sâu trong nội tâm cô lại có một nỗi sợ đối với hôn nhân, cô sợ rằng ngày sau khi bản thân kết hôn rồi cũng sẽ giống như ba mẹ cô, cuối cùng cũng đến con đường ly hôn.

Để thổ lộ hết, lại dùng cái mệnh đề "tôi có một người bạn", Trầm Khinh Biệt viết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cô không hề giữ lại: "Mẹ của bạn tôi, ly hôn với ba của cổ từ rất lâu rồi. Lúc ấy bạn tôi không biết lý do tại sao, mẹ của cổ quyết định ly hôn một cách dứt khoát, tài sản chia đều cho cả hai, cổ thì được tòa phán quyết theo mẹ, từ bé đến lớn cổ đều sống bên cạnh mẹ."

Nguyễn Dạ Sênh thấy Trầm Khinh Biệt chủ động nhắc đến việc ba mẹ cô ly hôn, không khỏi thổn thức.

Nếu một người từ bé ba mẹ đã ly dị, đa phần nếu họ không trải qua nhiều đau khổ thì cũng sẽ có tổn thương về mặt tâm lý. Trầm Khinh Biệt vẫn trước sau giữ được tâm hồn thuần khiết, không tâm cơ, có lẽ nguyên nhân chính ở đây là do Trầm Khinh Biệt lớn lên trong vòng tay của mẹ cô, được mẹ cô bảo vệ một cách chu toàn.

Ở những năm tháng mà Trầm Khinh Biệt trưởng thành, có lẽ mẹ cô không nỡ để cô phải chịu đựng đau khổ, cũng không muốn cô nhìn thấy mặt trái của xã hội ngoài kia, thậm chí cả nguyên nhân thật sự dẫn đến ly hôn giữa hai người họ cũng không nói với cô, đoán chừng đã uyển chuyển tìm một lý do, gạt cô bằng một lời nói dối thiện ý.

Cô chính là cô công chúa nhỏ trong lòng mẹ cô.

Trầm Khinh Biệt viết: "Trước khi mẹ của bạn tôi qua đời, bà ấy mới nói cho cổ biết chân tướng việc ba mẹ cổ ly hôn. Đó là vì người nọ đã đánh mẹ cổ, ông ta đánh mẹ cổ một cách rất tàn nhẫn, đó là lần đầu tiên ông ta đánh bà ấy, ông ta ở bên ngoài có người khác, sau đó bị mẹ cổ phát hiện, hai người trong cơn kích động đã gây nhau, sau đó ông ta đã ra tay đánh bà ấy. Khi bạn tôi biết được chuyện này mới nhớ đến buổi tối ngày hôm đó, trên người mẹ cổ có vài vết thương, mẹ cổ còn nói do bất cẩn trượt ngã nên mới bị thương, sau khi từ bệnh viện trở về, bà ấy liền mang cổ ra khỏi nhà."

Hề Mặc cau mày.

Nàng cực kỳ ghét bạo lực gia đình, nhìn thấy mẹ của người viết gặp phải bạo lực gia đình, nàng vô cùng tức giận đồng thời lại có vài phần cảm thông đối với tình cảnh mà người viết gặp phải.

Fans nguyện nói hết về cuộc sống của họ trong thư là do họ tin tưởng nàng, xem nàng như một trạm cảm xúc có thể dừng lại và nhận đôi chút ấm áp.

Cho dù đa số đều không dám hy vọng xa vời là sẽ được nàng đọc đến nhưng vẫn luôn kiên trì viết thư cho nàng.

Những lá thư gửi đến như những bông tuyết rơi xuống nơi nàng, mà nàng chỉ tùy ý chọn một ít thư trong đó xem, nhưng như thế mà nàng vẫn thấy được buồn vui tan hợp, thấy được muôn màu của cuộc sống.

Tim nàng như bị bọc trong một lớp băng tuyết dày, bên trong lại là một trái tim mềm mại, sau khi đọc hết những dòng bộc bạch đó, trong lòng nàng dâng lên một dòng ấm áp.

Tiếp theo trong thư, Trầm Khinh Biệt cẩn thận hỏi một câu, viết: "Hề Mặc, giờ tôi viết lại lời mà mẹ của bạn tôi nói với cổ trước khi qua đời, tôi sẽ viết lại đầy đủ ở đây, những lời này từ đó đến giờ cổ chưa từng nói với bất kỳ ai. Từ ngữ sẽ hơi nhiều, tôi sẽ dùng cách nói của mẹ cổ thuật lại, cô sẽ không chê chứ?"

Hề Mặc: "..."

Đây là viết thư, chứ không phải mặt đối mặt trò chuyện với nhau, mấy người cũng đã viết rồi, còn hỏi chê hay không làm gì?

Vẫn còn một chi tiết khác, Hề Mặc thật không thể chịu được nữa, chỉ lên một câu trên bức thư, nói nhỏ với Nguyễn Dạ Sênh ở bên cạnh: "Logic ở đây xuất hiện sơ hở, rõ ràng trong toàn bộ quá trình viết thư, người viết dùng 'một người bạn' để thay thế cho câu chuyện của bản thân, nhưng chỗ này lại nói 'chưa từng nói với bất kỳ ai', nếu bạn người này chưa từng nói với ai, vậy tại sao người này lại biết những lời này, đây căn bản là giấu đầu lòi đuôi, không đánh mà khai, người này chính là cô bạn đó."

Nguyễn Dạ Sênh buồn cười nói: "Cái kẻ cuồng logic này, sao lại phải xoắn xuýt cái điểm nhỏ bé này chứ."

"Đây là điểm nhỏ sao?" Hề Mặc nghiêm túc: "Cô ấy muốn dùng 'một người bạn' để ngụy trang thì phải làm cho nội dung của mình trở nên hoàn thiện, tốt hơn hết là không có sai xót, như vậy khi đọc mới để lại cho người thể nghiệm một cảm giác thoải mái. Từ trên xuống dưới, một mạch đều nói về người bạn của mình, đến đây thì để lộ ra sự thật, đúng là khó chịu."

"Chứng ám ảnh cưỡng chế của cậu lại tái phát?" Nguyễn Dạ Sênh chằm chằm nhìn nàng.

Hề Mặc: "..."

"Được rồi, thư thì không thể sửa, vì để cho cậu được thoải mái đôi chút, mình sửa miệng lại cho cậu. Chỗ này đổi thành 'những lời này từ đó đến giờ cổ chỉ từng nói với một mình tôi.'" Nguyễn Dạ Sênh híp mắt cười, nói: "Thế nào, bây giờ thoải mái hơn chưa?"

Hề Mặc mơ hồ đáp lại: "Ừm."

Nét mặt nàng nghiêm đi nhưng khi thấy Nguyễn Dạ Sênh giúp nàng chỉnh sửa lại chỗ hở đó, thật sự thoải mái hơn rất nhiều.

Cảm giác giống như khi nhìn thấy một cái ly ở mép bàn sắp rớt xuống, nàng đang cồn cào khó chịu thì may thay Nguyễn Dạ Sênh đi đến, cẩn thận giúp nàng dịch cái ly đó trở về, lúc này nàng cảm thấy mọi thứ thật hoàn mỹ.

Cảm giác thoải mái này, nó khiến nàng đột nhiên cảm thấy Nguyễn Dạ Sênh cũng hoàn mỹ.

Trầm Khinh Biệt tiếp tục viết: "Trước khi mẹ của bạn tôi qua đời có nói: 'Bảo bối, nếu sau này con kết hôn nhất định phải nhớ thật kỹ, một người khi đánh con lần đầu, sẽ có nhiều lần sau, tất cả những lý do cho hành động đó đều chỉ là biện bạch, cái gọi là cầu xin được tha thứ cũng chỉ là một lời nói dối không hơn, không được phép tin vào nó. Nếu người này đặt con trong lòng thì sao nỡ ra tay với con, sau này nếu con gặp phải người như thế nhất định phải rời bỏ mà không được lưu luyến. Mẹ không yên tâm về con, sau này mẹ không còn ở cạnh để bảo vệ con thì phải làm sao đây, mẹ vốn tưởng mình sẽ mạnh khỏe sống đến tám chín mươi tuổi, như vậy mới che chở được cho con, nếu con rể tương lai không đối xử tốt với con mẹ sẽ đánh gãy chân cậu ta. Chỉ tiếc, bây giờ không được nữa rồi, mẹ không thể sống đến ngày đó.'"

Nguyễn Dạ Sênh đọc xong những dòng mà mẹ Trầm Khinh Biệt căn dặn trước khi qua đời, cô nhẹ thở dài một tiếng.

Trầm Khinh Biệt viết: "Mẹ cổ trước khi mất còn nhọc lòng lo lắng cổ có bị con rể tương lai ức hiếp hay không nhưng bà lại không biết người bạn này của tôi, từ sâu trong lòng, cổ sợ việc kết hôn. Viết đến đây, Hề Mặc, có thể cô sẽ thắc mắc, những chuyện này có liên quan gì đến người chị em thân nhất của bạn tôi đâu?"

Hề Mặc: "..."

Rồi tại sao tôi phải thắc mắc?

Lại còn tự mình thêm thắt?

Thật ra có phải cô là ảnh hậu hay không?

Trầm Khinh Biệt tiếp tục tự hỏi tự trả lời, tiếp tục đáp: "Người bạn này của tôi sợ kết hôn vì thế đối với chuyện yêu đương cũng có chút sợ sệt, bởi vì khi đã yêu đương rồi thì một ngày nào đó cũng sẽ từng bước đi đến hôn nhân, vốn dĩ cổ không muốn kết hôn, vậy chi bằng không yêu đương gì cả, như vậy sẽ không làm phiền đến người khác. Và kể từ khi bạn của tôi xác định được mục tiêu này, cổ cũng hy vọng rằng, người chị em thân nhất ấy của cổ sau này cũng đừng yêu đương, và càng không nên kết hôn, rồi từ khi trong đầu cổ bắt đầu có ý nghĩ này, cổ nhận ra rằng cổ thật ích kỷ, cảm thấy phiền não vô cùng, giờ cổ không biết phải nên làm gì?"

Trầm Khinh Biệt viết một đoạn dài nêu ra nguyên nhân, đến đây, cuối cùng Nguyễn Dạ Sênh đã hiểu rõ được ý nghĩ thật sự của cô.

Thật ra Trầm Khinh Biệt hy vọng Úc An cũng có thể giống cô, sẽ mãi độc thân.

Nhưng cô lại thấy bản thân mình như vậy thật xấu xa, rồi sau đó cô mắc kẹt trong chính sự hoài nghi của mình, cô không cách nào thoát ra khỏi sự sầu khổ này, thế nên mới viết thư nói hết tất cả với Hề Mặc. Đoán chừng ngay cả Trầm Khinh Biệt cũng không ngờ được rằng, lá thư này của cô vậy mà được Hề Mặc đọc hết.

Nguyễn Dạ Sênh cẩn thận nghĩ lại, vẫn cảm thấy, từ phần nội dung này của Trầm Khinh Biệt, có không ít nội dung có thể đào sâu, cho nên cô cân nhắc cẩn thận.

Trầm Khinh Biệt tiếp tục viết: "Người chị em thân nhất kia, tuy trước giờ luôn ở cạnh bạn tôi nhưng mà có lẽ cổ không thể như vậy mãi, không kết hôn mà theo bạn tôi mãi đến già, chuyện này quá không thực tế. Nhưng bạn tôi cũng không biết người chị em thân nhất này thích kiểu người thế nào, chỉ là căn cứ vào việc gần đây bạn tôi nhìn thấy, thì hình như, người chị em thân nhất này, cổ thích tiểu bạch kiểm."

Tiếp theo, trên trang giấy, Trầm Khinh Biệt thể hiện sự bất mãn của mình một cách mãnh liệt: "Tiểu bạch kiểm thì có gì tốt, bạn của tôi rất tức giận, tức chết đi được, tức chết đi, cổ thật không biết chọn người, còn tưởng rằng mắt nhìn của cổ cao lắm."

Tức chết tức chết lặp hẳn lại ba lần, viết thành một đoạn dài, có thể tưởng tượng được lòng cô có bao nhiêu giận dữ.

Trầm Khinh Biệt trong cuộc u mê, Nguyễn Dạ Sênh ngoài cuộc tỏ tường, cảm giác được sự ức chế của Trầm Khinh Biệt như muốn lao ra khỏi tờ giấy, cô nhẹ chuyển mắt, môi khẽ cong.

Đoạn sau Trầm Khinh Biệt viết rất nhiều, nhìn thấy cũng gần hết tám trang giấy, nên đến lúc kết thúc rồi, cuối cùng Trầm Khinh Biệt viết: "Lá thư này viết có hơi dài, nhưng tôi nghĩ cô sẽ không xem đến thư của tôi, người bạn đó của tôi cũng thuộc một công ty giải trí, mỗi ngày nhận được rất nhiều thư, chắc chắn cô càng nhận được nhiều hơn, tôi cũng không hy vọng xa vời cô có thể đọc được lá thư này, nhưng tôi vẫn gửi đến cô lời chúc chân thành nhất của tôi.

Hy vọng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với cô.

Thân thân tiểu fan của cô, kính gửi."

Đọc đến đây, Hề Mặc nhẹ nhõm thở một hơi.

...... Vấn đề ở đây không phải là viết hơi dài.

Mà là rất dài!

Đọc xong lá thư, còn chuyện chính phải vội làm. Hề Mặc nhanh quay lại chỗ, cẩn thận tìm những lá thư kia, nàng rất hy vọng có thể tìm được những lá thư vẽ hoa của 24 tiết như lời Nguyễn Dạ Sênh kể.

Cho dù chỉ một lá thư cũng được.

Nguyễn Dạ Sênh để lại sấp giấy dày vào bì thư, trả lại vị trí ban đầu. Cô cũng đến trước bàn ngồi xuống, bên cô tìm kiếm mấy lá thư mà mình viết cho Hề Mặc, bên cô nói: "Đọc xong lá thư đó, cậu có cảm nhận gì không?"

"Quá dài." Hề Mặc nghiêm mặt nói.

Nguyễn Dạ Sênh bật cười.

"Vậy đối với người viết thư đó, về mối quan hệ của cô ấy và người chị em thân nhất đó, cậu có cái nhìn thế nào?"

"Cái nhìn gì?" Hề Mặc nói.

Nguyễn Dạ Sênh uyển chuyển nhắc lại: "Người viết thư đó, theo như lời kể thì cô ấy dường như là một thẳng nữ sợ hôn nhân, cô ấy cũng nói người chị em thân nhất kia là thẳng nữ, cậu cảm thấy với mối quan hệ giữa hai gái thẳng như thế, nếu cả hai không kết hôn mà sau này sẽ ở cùng nhau, làm bạn đến già, có thể chứ?"

"Lý do gì không thể?"

Nguyễn Dạ Sênh mừng thầm trong lòng, nhanh nói: "Vậy cậu nói, trong những trường hợp nào sẽ xuất hiện việc này?"

"Còn phải phân trường hợp?" Hề Mặc nghiêm túc nói: "Mình từng xem qua một ít tin, nói là những cô gái có tính tự lập tôn vinh chủ nghĩa độc thân, sau đó gặp được vài cô gái có cùng chung tính hướng, rồi ước hẹn sống cùng nhau, giúp đỡ nhau, cùng nhau đi qua phần đời còn lại cho đến thời khắc cuối cùng. Có vài người sẽ ở theo nhóm, có nhóm thì chỉ hai người, xã hội bây giờ, chuyện này thật ra cũng bình thường."

Nguyễn Dạ Sênh: "..."

Người ta nói, đầu gỗ này là người thông minh, đầu gỗ nhìn xa trông rộng, tại sao ở phương diện này lại không chút nhạy bén nào thế.

Tức chết cô.

Hề Mặc phát hiện sắc mặt Nguyễn Dạ Sênh có chút trầm xuống, nói: "Cậu sao vậy?"

"Không có gì." Nguyễn Dạ Sênh quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào đống thư lộn xộn trên bàn, đột nhiên sinh hờn dỗi, nói: "Cậu tìm thư nhanh đi, nếu tìm không ra, mình bắt đền cậu."

Hề Mặc: "..."