Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 137




*chỗ xưng hô của đạo diễn Cố Như mình sửa lại tí, mấy chương trước sẽ sửa sau.

Không thể nhìn được phân cảnh khác, Nguyễn Dạ Sênh chỉ có thể xem đi xem lại đoạn ăn cherry.

Nhưng từ đoạn này trong phim có thể nhìn ra được, Cố Như rất khéo léo.

Đây là một bộ điện ảnh thể loại huyền huyễn, không khí trong phim đương nhiên là mờ ảo, hai nữ chủ khi ấy bị một kẻ thần bí bắt trói tay nên khi ăn chỉ có thể dùng miệng đút nhau ăn.

Ví như những tên hung thủ biến thái đều là những kẻ tâm thần, ví dụ như thích ăn những loại trái cây có vị ngọt, cắn móng tay, nghe loại nhạc cổ điển chầm chậm, kẻ thần bí ở đây có niềm đam mê với những loại trái cây màu đỏ. Mỗi lần lên màn ảnh đều sẽ ăn trái cây màu đỏ, do đó điểm này dường như trở thành điểm đặc trưng của kẻ thần bí.

Trong phân cảnh này, khi đến tra hỏi các màng, kẻ thần bí mang theo cherry để ăn, khi rời đi còn dư lại một ít vứt ở trên bàn, màu đỏ như máu của chúng hoàn toàn đối lập với khung cảnh hỗn độn ở xung quanh.

Nếu như các nàng đút nhau ăn trong tình huống bình thường, vậy thì tổng thể nội dung sẽ rất kì lạ và khó chấp nhận, chắc chắn sẽ không qua được xét duyệt mà cho dù có qua được thì cũng bị cắt bỏ.

Nhưng nếu có thêm phân đoạn này, hơn nữa khi ở trong một hoàn cảnh rất khác lại logic với cốt truyện của phim, lúc ấy các nàng bắt buộc phải làm thế, không còn cách khác, cho nên cho dù có cảnh đút nhau ăn như thế thì cũng rất hợp với nội dung, người kiểm duyệt hay kể cả khán giả cũng cảm thấy điều đó hợp lý, sẽ không cảm thấy có gì khác thường.

Nếu có nghĩ đến hướng khác thì đó cũng chỉ là ý nghĩ của người xem và người kiểm duyệt.

Người có thể nhìn ra huyền cơ thì sẽ phát hiện ái muội tiềm tàng bên trong. Trong phim xuất hiện thức ăn, còn rất nhiều sự lựa chọn khác nhưng Cố Như lại sắp xếp cho các nàng ăn cherry.

Nguyễn Dạ Sênh vẫn cảm thấy đây là Cố Như cố ý nhưng cô vẫn chưa nhìn được tổng thể kịch bản, chỉ xem một ít thì rất khó kết luận.

"Xem kịch bản thấy thế nào?"

Bên cạnh vang lên tiếng của Hề Mặc, Nguyễn Dạ Sênh kéo luồng suy nghĩ miên man của mình quay về.

Nguyễn Dạ Sênh ngồi dựa ở sofa ôm ôm gối, xoay qua nhìn Hề Mặc.

Hề Mặc đi đến cạnh cô, trong tay là hai ly trà nóng, đưa cho cô một ly.

"Chỉ có một đoạn nhỏ, xem một chút là xong rồi." Nguyễn Dạ Sênh cầm ly trà thổi thổi nhiệt khí, giọng nói khó giấu được đáng tiếc.

Hề Mặc ngồi xuống cạnh cô, cúi mặt xuống, cũng cầm lấy cái gối bên cạnh ôm vào lòng, chầm chậm uống trà.

Xuyên qua cửa sổ lớn sát đất ở phòng khách, có thể nhìn thấy mùa đông quạnh quẽ bên ngoài phòng một cách rõ ràng, gió lạnh làm cho cây cỏ ở sân vườn đong đưa, bầu trời là một màu xám xịt, mưa bụi lất phất rơi xuống mặt kính, phủ lấy một tầng sương mỏng.

Đối lập với lạnh lẽo ở bên ngoài là sự ấm áp bên trong phòng, hơn nữa ly trà nóng trên tay làm cho Nguyễn Dạ Sênh có một loại thoải mái không nói nên lời.

Nguyễn Dạ Sênh quan sát sườn mặt của Hề Mặc.

Tinh xảo, vẫn là cảm giác xa cách ngạo mạn ấy nhưng Nguyễn Dạ Sênh nhìn nàng lại cảm thấy lòng đầy ấm áp.

Có thể được ở trong nhà Hề Mặc cùng Hề Mặc ngồi ở sofa uống trà, đây có lẽ là điều yêu thích mà lúc trước Nguyễn Dạ Sênh có mơ cũng không dám mơ đến. Từ khi học đại học, cô đã bắt đầu theo đuổi thứ ánh sáng được cho xa xôi khó thể với đến và cũng chưa từng dám tiếp cận.

Hiện giờ, cuối cùng có thể đến gần hơi thở của Hề Mặc, tuy rằng ít ỏi nhưng cũng đủ để cô thoả mãn.

Có lẽ vì cảm nhận được Nguyễn Dạ Sênh đang chăm chú nhìn mình, Hề Mặc cũng nghiên đầu sang, rất tự nhiên hỏi cô: "Cảnh ăn cherry, cậu nghĩ thế nào?"

Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Chắc sẽ qua được kiểm duyệt."

Hề Mặc: "..."

"Cậu có hỏi Cố đạo, phần kịch bản còn lại khi nào sẽ gửi không?" Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh đầy mong chờ.

"Đã gửi tin nhắn từ sớm, đoán chừng nàng còn đang đang bận nên vẫn chưa trả lời mình." Hề Mặc nói: "Sao cậu không tự hỏi xem?"

"Mình thấy hơi sợ, không dám làm phiền nàng." Nguyễn Dạ Sênh ngồi ở sofa dịch dịch người sang, hướng về phía Hề Mặc, đến gần Hề Mặc nói.

"Thời gian trước khi quay Đạp ca thanh, mình nhớ quan hệ của hai người rất tốt." Phòng khách yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh trò chuyện của hai người thì không còn bất kỳ tiếng động nào khác, Hề Mặc kỳ lạ cảm thấy không được tự nhiên, tiện tay mở TV, nói: "Bây giờ sao lại câu nệ như thế?"

Trên TV là đoạn quảng cáo, âm thanh làm tan đôi chút cảm giác mất tự nhiên.

"Trước dây Cố đạo đối xử với mình rất tốt, mọi người ai cũng đối tốt với mình." Nguyễn Dạ Sênh nhớ lại năm đó khi quay Đạp ca thanh, tuy rằng thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng tình cảm vẫn khắc sâu trong lòng.

Khi đó cô vẫn đang tuổi ngây ngô, đang theo học ở Học viện Điện ảnh và đã được chọn đảm đương cho vai nữ chính. Một lý lịch như thế đáng lẽ sẽ có rất nhiều người không phục nhưng có không ít tiền bối trong đoàn rất phối hợp, Cố Như lại hết sức kiên trì để diễn giải vai diễn cho cô, lần này đến lần khác, quay đi quay lại.

Thời gian trôi đi, Đạp ca thanh dần dần trở thành tác phẩm kinh điển của nền điện ảnh, vẫn có vài nhà phê bình khi hoài niệm lúc nào cũng nhắc đến, chính Nguyễn Dạ Sênh là người đã làm nên Đạp ca thanh.

Nhưng Nguyễn Dạ Sênh biết, chính đoàn phim mới tạo nên một Đạp ca thanh tuyệt vời.

Đó là một đoàn phim đầy tình ngươi, cho dù sau này cô rút lui khỏi giới giải trí nhưng vẫn có vài người bạn ở đoàn phim giữ liên hệ với cô, ví như người chị em Trương Chi Thấm.

"Nhưng đã nhiều năm rồi mình không liên hệ với Cố đạo, nếu không phải vì lần này hợp tác, cũng không biết đến khi nào mình sẽ nói chuyện với nàng." Nguyễn Dạ Sênh cảm khái, rồi nói thêm: "Nàng bận rộn như thế, thời gian này có rất nhiều việc phải sắp xếp, bây giờ không còn như trước kia, mình không thể chắc chắn."

"Cậu thoải mái chút, sau này nhập đoàn, mỗi ngày chúng ta đều phải làm việc gần Cố Như." Hề Mặc không để ý mà đổi kênh, nói: "Tính tình Cố Như kỳ quặc nhưng không giống với đại đa số đạo diễn khác, nàng không ra vẻ, lại đánh giá cao cậu, nàng thật sự rất dễ nói chuyện."

Nói đến điểm này, Hề Mặc dừng lại, liếc liếc nhìn Nguyễn Dạ Sênh: "Cố Như đánh giá cao khả năng diễn suất của cậu, nếu không cũng sẽ không mời cậu vào vai nữ chính cho điện ảnh của nàng lần nữa."

Nguyễn Dạ Sênh nghe lời an ủi của Hề Mặc, mỉm cười hỏi nàng: "Vậy cậu đánh giá cao mình không?"

Hề Mặc: "..."

Nguyễn Dạ Sênh giải thích: "Ý mình là, kỹ thuật diễn, cậu cảm thấy thế nào, cũng đánh giá cao mình chứ?"

Hề Mặc nhìn vào mắt Nguyễn Dạ Sênh, nói: "... Kỹ thuật diễn của cậu vẫn luôn tốt."

"Cậu cũng không nói có đánh giá cao hay không." Nguyễn Dạ Sênh ôm gối trong lòng, dùng sức nhào nặn.

Hề Mặc: "..."

Qua hồi lâu, ánh mắt băn khoăn của Hề Mặc dừng trên ly trà, nhìn dòng khói trắng bay lên, nhỏ giọng nói: "Đánh giá cao."

"Cảm ơn." Nguyễn Dạ Sênh hai mắt sáng lên, nhìn nàng cười: "Bây giờ trong lòng thấy thoải mái hơn nhiều rồi."

Hề Mặc nâng mắt, không chớp mắt nhìn cô, cảm thấy nụ cười này rất giống thanh xuân năm đó, trái tim cũng vì điều này mà bỗng nổi lên nhiệt ý.

... Rất đáng yêu.

Hề Mặc buồn chán đổi hết kênh này đến kênh khác, không có thứ nào muốn xem, cúi đầu nhìn xuống điện thoại của mình, phát hiện Cố Như cuối cùng cũng trả lời tin nhắn của nàng.

Cố Như trả lời là: "Nói cùng với hai người đi, như vậy sẽ tiện hơn."

Lúc này, Nguyễn Dạ Sênh cũng nhận được thông báo, nhìn thấy là Cố Như thêm cô và Hề Mặc vào trong một nhóm trò chuyện.

Cố Như là người lên tiếng đầu tiên: "Kịch bản gửi đến đều xem rồi hết chứ?"

Hề Mặc: "Đã xem."

Nguyễn Dạ Sênh đồng thời gửi đến: "Chào Cố đạo, đã xem qua."

Lúc trước cô từng cùng Cố Như trò chuyện riêng, khó tránh cảm thấy khẩn trương, hiện tại Hề Mặc cũng ở đây, thoáng chốc cô cũng thả lỏng hơn nhiều.

Ảnh đại diện của Cố Như là một con vịt trắng đơn giản nhưng ánh mắt sắc bén vô cùng, lúc gửi tin nhắn nhìn con vịt này giống như đang bị Cố Như dùng ánh mắt tương tự nhìn chằm chằm.

Cố Như phủ đầu, trực tiếp hỏi: "Muốn xem phân đoạn tiếp theo à?"

Hề Mặc trả lời bằng dấu ba chấm.

Nguyễn Dạ Sênh lại nhiệt liệt cổ vũ: "Vô cùng muốn, lúc này bị ngắt ngang ở đoạn ăn cherry, cảm thấy rất khó chịu, rất muốn biết sau đó sẽ còn phân cảnh gì."

"Ừm, Nguyễn Nguyễn rất biết cách nói chuyện, Hề Mặc, cô học hỏi nhiều chút nhé, đừng có lúc nào cũng ba chấm cho có lệ với tôi." Cố Như vừa lòng nói: "Chỉ khi diễn viên thấy tò mò thì người xem mới hứng thú, đây là quy tắc cơ bản nhất. Nếu ngay cả bản thân quay phim mà còn không hứng thú thì sao mơ mộng đến việc người xem bỏ tiền ra mua vé xem phim, muốn lừa ai đây?"

Lúc trước khi Nguyễn Dạ Sênh và Cố Như trò chuyện đều là trò chuyện riêng giữa hai người, Cố Như không gọi cô bằng tên, chỉ nói thẳng nội dung. Hiện giờ tại đây có ba người, Nguyễn Dạ Sênh nhận ra Cố Như vẫn gọi cô như thật lâu trước kia, gọi cô là Nguyễn Nguyễn, hóc mắt cô nóng lên.

Tuy rằng thời gian qua đi sẽ có rất nhiều thứ thay đổi, nhưng ở điểm này Cố Như vẫn như xưa.

Hề Mặc thân với Cố Như, không có gì cố kỵ, nàng vốn muốn hỏi trực tiếp Cố Như tuyến tình cảm của bộ điện ảnh này là gì, lại cảm thấy khá nhạy cảm nên đành uyển chuyển đôi chút: "Tại sao lại sắp xếp phân đoạn hai nữ chủ dùng miệng đút cherry cho nhau?"

Cố Như nói: "Thì đói bụng nên phải ăn tạm gì đó, lúc ấy trên bàn chỉ có mỗi cherry."

"Vậy tại sao phải nhất định chọn cherry mà không phải là loại trái cây khác, kịch bản này là của cô, để thứ gì trên bàn còn không phải do mấy câu chữ của cô sao."

Cố Như vẫn một mực theo đuổi hiệu quả hình ảnh: "Bộ này cần nhất là hình ảnh phải hoàn mỹ, hơn nữa tình cảnh cũng phải đối lập, lúc ấy hai người bị nhốt trong một ngôi trường bị bỏ hoang, bốn phía hoang tàn, chỉ có quả cherry đỏ thẳm căng tròn mới thể hiện được sự đối lập cực hạn trong sắc thái. Hơn nữa ăn cherry là một cảnh vô cùng mỹ lệ, vậy cô đổi thành bánh bao trắng đi, hai nữ chủ dùng miệng đút nhau bánh bao, cô xem đẹp hay không?"

Hề Mặc: "..."

"Nói rất đúng." Nguyễn Dạ Sênh tiếp tục cổ động: "Không thể là cái khác, chỉ có thể là cherry."

Cô cảm ơn trời cảm ơn đất cảm ơn Cố đạo cảm ơn cherry.

Cố Như thả like cho Nguyễn Dạ Sênh: "Nguyễn Nguyễn, nói hay."

Hề Mặc vẫn còn chút bướng bỉnh, nói: "Kẻ thần bí thích ăn trái cây màu đỏ, lên hình là sẽ ăn trái cây màu đỏ, cô cũng có thể sắp xếp cho hắn mang theo trái táo mà, ngoài ẩn ý bên trong trái táo còn mang theo cảm giác quỷ dị, càng ẩn dụ được tính cách nhân vật, vậy thì tại sao nhất quyết phải là cherry."

Cố Như lấy làm lạ: "Tôi nói chứ Hề Mặc, cô hôm nay bị sao vậy, cứ đuổi mãi cái vấn đề cherry không tha để làm gì?"

Hề Mặc: "..."

Nguyễn Dạ Sênh ở bên cạnh nhìn thấy rất muốn cười, vội nhấp một ít trà để nhịn xuống.

Cố Như lại nói: "Trái táo tôi đặt ở cảnh diễn khác, không thể lặp lại, nói chung cảnh này dùng cherry là tốt nhất, rất có ý nghĩa."

Nguyễn Dạ Sênh đại khái có thể hiểu ý nghĩa bên trong là gì.

Trong phim của Cố Như thường sắp xếp khá nhiều chi tiết, đều có mặt ẩn dụ, cherry là một loại thể hiện cho sự ám muội, lãng mạn, cô càng thêm chắc chắn Cố Như cố ý ở điểm này, lại để hai nữ chủ cho nhau ăn bằng miệng.

Nhưng hiện tại cô không tiện hỏi Cố Như, đợi đến lúc bắt đầu quay, Cố Như giải thích cho các nàng, đương nhiên chân tướng sẽ sáng tỏ.

Cố Như đến nhanh đi cũng vội, không có thời gian tiếp tục nói, nói: "Tôi đi trước, hai người mang đoạn tôi gửi trước thông suốt dần đi, để hiểu hết nhân vật và cốt truyện, về sau mỗi ngày tôi sẽ gửi đến một phần kịch bản, có cảm nhận gì thì kịp thời phản hồi lại cho tôi. Đợi thêm thời gian nữa, khi bắt đầu tiến hành đọc thử kịch bản trước khi bấm máy ở Bắc Kinh, không cho phép vắng mặt vì lý do gì, thời gian cụ thể tôi sẽ thông báo sau."

Quay một bộ điện ảnh, còn phải đuổi theo kịch bản chưa hoàn thành, sao Cố Như có thể gây được áplực như thế. Cố Như ở trong lòng fans hâm mộ là một người khá thần bí, là một thiên tài, nếu như fans biết phía sau lưng họ, Cố Như là một người có đức hạnh thế này, e là hình tượng Cố Như sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Hề Mặc đã quen với tính cách của Cố Như, nói: "Được."

Nguyễn Dạ Sênh trả lời: "Vâng, Cố đạo."

Cố Như không trả lời lại, chỉ sửa lại tên nhóm chat của ba người thành: "Tất cả đều vì qua kiểm quyệt."

Tiêu sái rời đi, chỉ là trên mấy dòng chat trước đó, ảnh đại hiện hình con vịt cứ nhìn chằm chằm khiến người ta phải toát mồ hôi lạnh..

Nguyễn Dạ Sênh: "..."

Hề Mặc: "..."

"Cố đạo vẫn là Cố đạo của ngày xưa." Lát sau, Nguyễn Dạ Sênh: "Giờ mình thấy an tâm hơn rồi."

"Nàng lúc nào cũng vậy." Hề Mặc tiếp lời.

Hai người trên sofa, lại chìm vào tĩnh lặng.

"Cậu muốn xem gì không?" Hề Mặc hỏi Nguyễn Dạ Sênh.

"Thời gian này không có gì muốn xem cả." Nguyễn Dạ Sênh đề nghị: "Hay là xem show tạp kỹ của Trương Chi Thấm đi, xem thử mùa đầu tiên, cũng đã lâu rồi mình không xem, dù sao qua hai ngày nữa cũng đến tổ chương trình của cô ấy, vừa lúc xem như làm công khóa, học hỏi đôi chút."

Hề Mặc mở ứng dụng nền tảng video trên TV, sao đó tìm kiếm cách chương trình tạp kỹ, tìm chương trình tên "Tôi và những người bạn thân ái", khi đang chọn tập, nàng hỏi: "Cậu muốn xem tập nào?"

Ở dưới mỗi tập đều có giới thiệu về khách mời, Nguyễn Dạ Sênh lướt mắt nhìn nhìn, nói: "Xem tập mà Trầm Khinh Biệt quay ở Đông Bắc đi."

Hề Mặc liếc liếc nhìn Nguyễn Dạ Sênh, theo lời cô click mở.

Đây là tập quay ở một làng lẻo lánh phía xa Đông Bắc, các minh tinh khách mời cùng Trương Chi Thấm chia tổ rồi ở tạm trong nhà dân địa phương, Trầm Khinh Biệt khi đó là bạn cùng phòng với Trương Chi Thấm.

Ngoại trừ khách mời, khi dân bản địa nói chuyện đều là ngôn ngữ không thể hiểu được.

Mới xem được một lúc, Nguyễn Dạ Sênh bắt đầu cười nhẹ, ly trà trong tay cũng run run, biểu cảm của Hề mặc thì vẫn nghiêm túc, yên lặng chăm chú nhìn TV.

Trầm Khinh Biệt ở cùng với một vị tẩu tẩu tốt tính nọ, vị tẩu tẩu này đang ngồi trước sân, vừa bế em bé, vừa lớn giọng nói với Trầm Khinh Biệt bằng tiếng Quảng Đông: "Bả lăng cái nhân tạp mã lộ nha tử thượng bị trầy da."

Trầm Khinh Biệt mở to đôi mắt ngây thơ, ngồi trên băng ghế, miệng thì mấp máy học nói theo vị tẩu tẩu: "Ba... ba...lăng cái...tạp mã ma nha tử thượng... bị ngã... trầy da..."

Đứa bé trong lòng tẩu tẩu tròn tròn trắng trắng, đang trong tuổi bập bẹ tập nói, học theo Trầm Kinh Biệt, mân mê miệng nói: "Ba... ba ba..."

Trên màn hình, vị tẩu tầu vừa cười vừa giúp Trầm Khinh Biệt nói lại cho đúng: "Không phải, không phải, là bả cước, không phải ba, bả lăng cái nhân, ở đây cô nhấn giọng thêm một tí, tạp mã lộ nha tử thượng."

Hề Mặc xem đến đoạn nay, nghiên đầu sang hỏi Nguyễn Dạ Sênh: "Mấy câu này có nghĩa là gì?"

Nguyễn Dạ Sênh ôm gối, cười đến sắp ngã xuống sofa, Hề Mặc sợ cô làm đổ hết trà, vội giúp cô cầm lấy cái ly.

Nguyễn Dạ Sênh hai vai run run, cong mắt cười nói: "Bả lăng cái nhi trong tiếng Đông Bắc là chỉ cái đầu gối, mã lộ nha tử chính là phần lề đường ở đường lớn, là phần đường cao hơn một bậc so với mặt đường bên dưới, ý của câu này chính là, người đi đường bị ngã trên phần lề đường, đầu gối vì ngã mà trầy da."

Hề Mặc ờ một tiếng, ra vẻ đã hiểu, tiếp tục xem.

Trong TV, Trầm Khinh Biệt học hết một buổi cuối cùng cũng học được, cô vô cùng phấn khởi, thế là vừa làm việc, miệng thì lắp bắp lặp lại mấy câu vừa rồi: "Bả lăng cái nhân tạp mã lộ nha tử thượng bị trầy da."

Lát sau, vì không cẩn thận nên cô bị vấp ngã, sau đó rất thông thái, hô to gọi Trương Chi Thấm: "Chi Thấm, chị nhanh lấy cồn giúp em khử trùng với, em bả lăng cái nhân, té sắp xỉu rồi!"

Hề Mặc: "..."

Tiếp theo sau đó, Trầm Khinh Biệt vì ngã xuống nước, lúc đó thời tiết rất lạnh, cô bị lạnh đến run rẩy nhưng quần áo trước đó phải giặt nên chưa khô kịp, vậy là vị tẩu tẩu kia đành đưa cho cô một bộ áo bông quần bông của dân bản địa, để cô mặc tạm cho đỡ lạnh.

Vì vậy liền có màn kinh điển mang tên Trầm Khinh Biệt mặc một bộ đồ bông thật dày ngồi xổm trên đất đáng thương lột vỏ bắp.

Bộ đồ bông kia mặc vào đặc biệt rắn chắc, Trầm Khinh Biệt ngồi đằng kia, tựa như con chim cánh cụt đang đi du lịch Đông Bắc.

Nguyễn Dạ Sanh vừa cười vừa nói: "Đây là tập Trầm Khinh Biệt nổi nhất, trước khi tập này lên sóng, Trầm Kinh Biệt đều mang theo hình tượng ưu nhã, nhã nhặn, cuối cùng khi tham gia show này lại trông rất ngây thơ, so với hình tượng trước kia vô cùng khác biệt, cộng đồng mạng lại rất thích, sôi nổi tổng chờ cậu ấy làm khách mời mùa 2 của chương trình."

Hề mặc nhìn TV, bên miệng như có như không gợi lên nụ cười, mắt cũng cong cong nhưng nàng vẫn miễn cưỡng lạnh mặt, không để bản thân cười ra.

Trong show, bởi vì tẩu tẩu này dạy cho Trầm Khinh Biệt nói tiếng Đông Bắc cho nên Trầm Khinh Biệt muốn đáp lễ lại, đặc biệt dạy cho vị tẩu tẩu này nói vài câu Thượng Hải.

Nhưng trong đó có một câu bị tổ chương trình chèn hiệu ứng, "beep" một tiếng để cắt âm, Trương Chi Thấm bên cạnh đỏ mặt, nhanh chóng che miệng Trầm Khinh Biệt, nói: "Khanh Khanh, câu này không được nói, không qua kiểm duyệt đấy."

"Cô ấy nói câu gì?"Hề Mặc tò mò, hỏi Nguyễn Dạ Sênh.

"Mình cũng không biết." Nguyễn Dạ Sênh nhìn nhìn phía dưới, phát hiện ở dưới có một phần hậu trường của chương trình, tiêu đề là: "Rốt cuộc Khanh Khanh đã nói gì?"

Nguyễn Dạ Sênh click xem, nội dung đúng là đoạn ngắn Trầm Khinh Biệt dạy câu nói ở Thượng Hải.

Câu nói mà Trầm Khinh Biệt bị *beep* đó là: "Coi kìa, cái đồ não tàn!"

Hề Mặc: "..."

Khó trách trách phim ảnh, show tạp kỹ không qua được kiểm duyệt, chỉ có thể cắt bớt để làm hậu trường.

Lần này Nguyễn Dạ Sênh cười sắp ngã vào lòng Hề Mặc, cô, Hề Mặc và cả Trầm Khinh biệt đều lớn lên ở Thượng Hải, đương nhiên với mấy cái này là rất quen thuộc.

Hề Mặc chỉ có thể đỡ Nguyễn Dạ Sênh lên, nói: "Bây giờ show tạp kỹ đều là thế này hay sao?"

Nguyễn Dạ Sênh thu liễm lại, ý cười trong mắt như mang theo mật đường: "Mình cũng không rõ lắm, trước đó mình cũng chưa từng tham gia mấy show tạp kỹ dạng thế này, qua hai ngày nữa là trải nghiệm đầu tiên của mình. Nhưng dạng show tạp kỹ của Trương Chi Thấm tương đối nhẹ nhàng, có hơi thở sinh hoạt."

Cô nói, rồi lại trêu chọc Hề Mặc: "Cậu là bậc ảnh hậu, đương nhiên không thể tham gia mấy loại show tạp kỹ dạng này, nếu không fans sẽ cảm thấy giá trị của cậu bị giảm đi, không ít người sẽ bất mãn. Mình chỉ là một diễn viên nhỏ nhoi, đâu có gì là quan trọng."

Nhưng trái lại câu này là thật.

Trong giới điện ảnh, những diễn viên đạt được đỉnh sự nghiệp sẽ ít ai thường xuyên tham gia các show tạp kỹ, nhiều nhất chỉ là khách mời ở một hai tập. Đương nhiên cũng có vài ngoại lệ, họ cũng thường xuyên xuất hiện ở show tạp kỹ, chuyển sang hoạt động ở nhiều gameshow, và cũng không bất ngờ khi những người ngoại lệ này bị một bộ phận fans trở mặt, cho rằng hà tất gì phải đi làm chuyện mất đi giá trị bản thân.

Trong giới giải trí có một cái luật bất thành văn đáng khinh thường, nó rất thú vị, đó là điện ảnh là tầng cao nhất ở giới giải trí. Nếu như có một tiểu thịt tươi hay tiểu hoa nào đó bước vào nền điện ảnh là các fans sẽ kích động hô hào, khua chiêng gõ trống, tựa như trên người thần thượng của mình có mạ một lớp vàng vậy.

Mà những người chuyên làm về show tạp kỹ, có không ít người ở đó họ thấy cực kỳ quen thuộc nhưng lại thường xem thường những người này.

Cũng không biết là do ai quy định.

"Ai nói cậu là diễn viên nhỏ nhoi?" Hề Mặc nhíu mày.

"Vậy cậu cảm thấy mình là cái gì?" Nguyễn Dạ Sênh chớp mắt, cười hỏi.

Hề Mặc dời mắt, không lên tiếng.

Lúc này chuông cửa vang lên, Hề Mặc nhanh mượn cớ đứng lên, nhìn Nguyễn Dạ Sênh nói: "Bảo vệ và người giúp việc ở tòa bên kia sang đây, để mình giới thiệu với cậu."

Nguyễn Dạ Sênh cũng vội vàng đứng lên.

Hề Mặc đi qua mở cửa, ngoài cửa có vài người, trong đó có bốn bảo vệ, ba người giúp việc, họ chào hỏi Hề Mặc.

Hề Mặc rất có giáo dưỡng, không hề ra vẻ, vô cùng lễ phép với họ, cững giới thiệu Nguyễn Dạ Sênh với họ, Nguyễn Dạ Sênh đứng bên cạnh Hề Mặc, gật đầu với từng người, cười chào hỏi họ.

Dẫn đầu trong nhóm người là đội trưởng đội bảo vệ với thân hình to lớn, diện mạo chính trực, anh ta nhìn Nguyễn Dạ Sênh, hiển nhiên là hết sức bất ngờ: "Nguyễn tiểu thư, thì ra người bạn đến nhà Hề Mặc làm khách là cô sao?"

Nguyễn Dạ Sênh nhìn kỹ mặt anh ta, chợt nhận ra, cười nói: "Anh Nhị, nhiều năm rồi không gặp."

Anh trai bảo vệ được cô gọi là anh Nhị kia, ngại ngùng sờ sờ ót, thẹn thùng nói: "Không nghĩ đến là, Nguyễn tiểu thu vẫn còn nhớ ra tôi."

Hề Mặc nhìn hai người hỏi: "Hai người quen biết nhau?"

Sao ai Nguyễn Dạ Sênh Như cũng quen biết thế này, giờ ngay cả người trong nhà nàng cũng quen biết.

Nguyễn Dạ Sênh nhìn Hề Mặc nói: "Đương nhiên là quen biết, trước kia khi học đại học, anh Nhị là một trong những vệ sĩ bên cạnh cậu, mình cũng thường xuyên gặp được anh ấy."

Anh Nhị cảm kích nói: "Cũng là Nguyễn tiểu thư chu đáo, vốn dĩ nghề vệ sĩ này của chúng tôi chỉ là làm nền, cho dù có người nhìn thấy thì cũng không ai nhớ được, không nghĩ Nguyễn tiểu thư vẫn nhớ đến tận bây giờ."

Hề Mặc nói với Nguyễn Dạ Sênh: "Tại sao cậu gọi Chu Văn Hứa là anh Nhị?"

Nguyễn Dạ Sênh cười cười: "Trước đó không phải mình từng nói với cậu sao, hồi đại học, vệ sĩ bên cạnh cậu thay phiên nhau làm việc, hôm nay là người này, ngày mai là người khác, các bạn học lại không quen biết thế nên mới đem mấy vệ sĩ bên cạnh cậu đánh số, anh Chu lúc đó là số hai. Khi đó mình nói chuyện với anh ấy, vì không biết tên nên lỡ miệng gọi là anh Nhị, anh Chu vì thấy thú vị nên nói có thể gọi anh ấy như vậy cũng được."

"Đúng, đúng." Chu Văn Hứa liên tục gật đầu: "Lúc đó thời tiết rất nóng, Nguyễn tiểu thư còn mua kem cho tôi."

Hề Mặc liếc Chu Văn Hứa: "Sao tôi lại không biết gì hết?"

Chu Văn Hứa lại sờ sờ đầu mình, nói: "Lúc ấy em ở phòng đàn tập đàn, tôi không được làm phiền cho nên đứng ở bên ngoài. Nguyễn tiểu thư đến tìm em, thấy em đang luyện đàn nên không đi vào nhưng mà cô ấy có mua cho em một ly chanh mật ong mà em thích."

"Ly chanh mật ong khi đó là cậu mua cho mình?" Nhiều năm trôi qua Hề Mặc mới biết được chân tướng, nhìn chằm chằm Nguyễn Dạ Sênh nói: "Mình còn tưởng là Chu Văn Hứa mua."

"Thật ra không phải mua." Nguyễn Dạ Sênh cúi đầu, thành thật thú nhận: "Là do mình làm. Nhưng mình lo nếu cậu biết nó là do mình làm thì sẽ không muốn uống, mới nói với anh Nhị là, là mua ở tiệm nước."

Hề Mặc quan sát Nguyễn Dạ Sênh, nói: "Uống rất ngon."