Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 125




Đêm đã khuya, không ít phòng bệnh đã tắt đèn, đèn hành lang cũng được chỉnh mờ ảo nhưng phòng bệnh của Nguyễn Dạ Sênh vẫn sáng sủa, xung quanh yên tĩnh.

Cô đứng trước ngạch cửa tách biệt sáng và tối, có thể nghe rõ tim mình đập như nổi trống, chuyện sau đó khiến cô như mất đi khả năng ngôn ngữ trong thời gian ngắn.

Hề Mặc cũng như vậy, đứng nhìn cô hồi lâu, mới nói: "Mình nói rồi, cậu không định chúc ngủ ngon mình sao?"

Lúc này Nguyễn Dạ Sênh mới tỉnh mộng, nở nụ cười: "Ngủ ngon."

Ánh mắt Hề Mặc như có vui vẻ lướt qua, sau đó lại bị che lấp, tìm thế nào cũng không thấy được chỉ có thể nhìn thấy nét mặt nghiêm túc lành lạnh của nàng: "Nếu như chúng ta đã chúc ngủ ngon xong rồi, vậy mình trở về đây."

"Chỉ vậy sao?" Nguyễn Dạ Sênh ngẩn người.

"Nếu không thì?" Hề Mặc hỏi lại cô: "Còn phải thế nào nữa?"

"Cậu qua đây thật sự chỉ có chúc ngủ ngon với mình thôi sao?" Tuy chỉ là hai chữ ngủ ngon cũng đã làm tim Nguyễn Dạ Sênh đập liên hồi nhưng cô vẫn không nhịn được mà chờ đợi nhiều hơn.

"Thật." Lúc này Hề Mặc nhẹ nhàng gật đầu.

Nàng trả lời một cách nghiêm túc, Nguyễn Dạ Sênh cuối cùng cũng xác nhận đây thật sự là ý định của nàng, trong lòng tuy thỏa mãn nhưng vẫn có chút mất mát không rõ.

Đặc biệt đến đây, chỉ vì muốn chúc cô ngủ ngon, nhìn thì cứ như là một chuyện nhỏ bé không đáng nói nhưng Hề Mặc vẫn làm vì cô, Nguyễn Dạ Sênh có lý dó để tin rằng trong lòng Hề Mặc, ít nhất cô cũng có một vị trí.

Nhưng Hề Mặc chỉ đơn giản như vậy làm cho cô bất đắc dĩ, muốn đến chúc cô ngủ ngon là chỉ chúc cô ngủ ngon.

Đến cũng đã đến rồi, không nói thêm cái khác được sao?

Quên đi, Nguyễn Dạ Sênh thầm thở dài, nếu Hề Mặc không nói vậy cứ để cô gợi chuyện. Giờ phút này để cô được ở cùng Hề Mặc thêm năm phút cũng là tốt lắm rồi. "Tại sao cậu không dùng điện thoại chúc ngủ ngon với mình? Vậy không phải càng đơn giản và tiện hơn sao, cậu cũng không cần phải đi đến đây một chuyến." Nguyễn Dạ Sênh vui mừng hỏi.

Cô rất muốn nghe đáp án của Hề Mặc.

Hề Mặc lơ đãng nhìn về phía khác giống như cảm thấy khó xử khi trả lời vấn đề này.

Hai mắt Nguyễn Dạ Sênh đầy mong chờ, bên trong tựa như xuân thủy được gió thổi qua đang lăn tăn gợn sóng.

Sau một lúc lâu, Hề Mặc mới nói: "Tại gần."

Nguyễn Dạ Sênh: "…"

Xuân thủy trong mắt cô trào dâng, dậy sóng như đột nhiên bị gió mạnh thổi đi, gió thổi cuồn cuộn khiến cô thở không thông.

Nhìn thấy sắc mặt Nguyễn Dạ Sênh thay đổi, Hề Mặc chần chừ một hồi, lại sửa lời, giọng nói trầm ổn mang theo chút ôn nhu: "Mình muốn trực tiếp nói với cậu."

Trong mắt Nguyễn Dạ Sênh lần nữa lại chứa ý cười.

Thật tốt, mảnh xuân thủy kia nhẹ nhàng tươi mát, đúng là thời tiết tốt nắng ấm trời trong.

Vào lúc tâm trạng đang tốt như thế, Nguyễn Dạ Sênh chỉ hận không thể được cùng Hề Mặc trò chuyện. Nhưng lúc này hai người đang đứng trước cửa, Hề Mặc nhìn qua cũng không có ý định vào trong ngồi, đoán chừng chỉ lát nữa phải về phòng nghỉ ngơi, Nguyễn Dạ Sênh không nỡ nhưng vẫn mong nàng có thể về ngủ sớm, cô đang đắn đo mâu thuẫn vô cùng.

Cô thầm cân nhắc, quyết định xác nhận xong vấn đề cuối cùng thì sẽ để Hề Mặc trở về.

"Phải rồi, gần đây cậu cũng phải quay chương trình giải trí sao? Hình như mình có nghe cậu nói qua." Nguyễn Dạ Sênh nhớ đến nội dung tin nhắn liên quan đến Hề Mặc mà Nghiêm Mộ nói với cô.

Vẫn nhớ rõ nội dung trước đó Nghiêm Mộ gửi đến, cô cũng không hiểu rõ chuyện: "Nguyễn tiểu thư, chị ấy quay show giải trí thật sao, sao tôi lại không biết? Chị ấy trước giờ chưa từng quay show giải trí, tôi vừa nói chuyện với chị ấy về chuyện viết ca từ, chị ấy nói mình rất bận, không viết tiếp, phải theo show giải trí."

Khi đó Nguyễn Dạ Sênh thấy khung chat của Nghiêm Mộ cũng bất ngờ. Cô có quay show giải trí nhưng Hề Mặc thì không, ngay từ đầu Hề Mặc đã dự định chờ cho Tuy Đinh quay xong sẽ nghỉ ngơi một thời gian, cho đến khi nhập đoàn của Cố Như.

Nguyễn Dạ Sênh nói với Nghiêm Mộ, cô chưa nghe thấy Hề Mặc nói qua chuyện sẽ quay show giải trí.

Lúc ấy Nghiêm Mộ trả lời cô: "Hả? Chẳng lẽ chị ấy trả lời tôi cho có lệ. Chắc thấy tôi dong dài nên không muốn thảo luận với tôi chuyện viết ca từ. Trước kia cũng vậy, nói là phải đóng điện ảnh, vô cùng bận, sau này tôi mới biết được, điện ảnh của chị ấy luôn chú trọng chất lượng, căn bản không quay nhiều bộ như chị ấy nói."

Nguyễn Dạ Sênh cảm thấy kỳ lạ, tại sao lần này Hề Mặc từ chối Nghiêm Mộ lại không nhất quán lấy lý do phải đóng phim, mà là chương trình giải trí.

Chẳng lẽ quay show giải trí thật?

Đây chính là chuyện vô cùng lớn, cô chưa từng thấy Hề Mặc tham gia bất kì show giải trí nào, thật sự không tưởng tượng được hình tượng của Hề Mặc trong show giải trí.

"Không có." Hề Mặc nói.

Nguyễn Dạ Sênh cẩn thận quan sát biểu cảm của Hề Mặc, cảm thấy nàng không giống đang nói dối.

"Vậy cậu không muốn bàn với Nghiêm Mộ chuyện viết ca từ, tại sao lại thấy lý do mình theo show giải trí?" Nguyễn Dạ Sênh càng thấy tò mò, tuy rằng cô biết việc tìm cớ thì cũng không nhất thiết phải lấy cùng một lý do nhưng cô vẫn thấy chuyện này có gì đó khác thường.

Khóe mắt Hề Mặc khẽ cong lên như đang cười, không nhìn kỹ sẽ không thấy được, nói: "Mình không quay show giải trí không có nghĩa là mình không được quyền xem show giải trí. Mình nói theo show giải trí cũng có thể hiểu là vì mình bận phải xem show, chẳng lẽ lúc xem không cần thời gian sao?"

"Cậu còn xem show giải trí?" Nguyễn Dạ Sênh như phát hiện điều kỳ thú: "Show giải trí nào, có hay không mà khiến cậu hứng thú như vậy?"

Hề Mặc không cảm xúc: "Mình vẫn chưa xem làm sao biết được hay hay không hay."

Nguyễn Dạ Sênh: "…"

Cô càng hiếu kỳ.

Sao Hề Mặc lại chọn xem một show giải trí mà nội dung cụ thể là gì vẫn chưa biết, đây không giống như tính cách của nàng. Trong ấn tượng của Nguyễn Dạ Sênh, nếu như Hề Mặc muốn chọn xem một thứ gì, nàng sẽ luôn tìm hiểu chi tiết tỉ mỉ về nó để tránh lãng phí thời gian không cần thiết.

Nhưng luồng suy nghĩ của Nguyễn Dạ Sênh xoay chuyển rất nhanh, vốn dĩ cô đã cảm thấy những cái cớ của Hề Mặc có gì đó vô lý nhưng lại hợp lý theo một cách khác.

Hề Mặc muốn xem show giải trí nhưng nàng nói vẫn chưa xem, không biết rõ nội dung. Nếu như là những show giải trí đã phát sóng, Hề Mặc hoàn toàn có thể tìm hiểu vài chi tiết rồi mới quyết định xem hay không xem, chắc chắn nàng sẽ không tùy tiện xem một chương trình mà mình hoàn toàn không biết rõ nội dung.

Trừ những tiết mục sắp phát sóng, trước mắt chỉ có những đoạn phim tuyên truyền, tạm thời cô không thể nào đoán được. Nhưng nếu chưa phát sóng, Hề Mặc lại không có hứng thú với các chương trình giải trí nên sẽ không thể nào chờ mong với các show chưa phát sóng.

Hoặc là, chương trình vẫn chưa quay, Hề Mặc muốn đến trường quay để xem.

Đi xem hiện trường quay show giải trí cũng có thể gọi là xem show giải trí, nếu như đúng theo ý này, chẳng lẽ Hề Mặc muốn thăm ban nơi quay show giải trí cửa một người bạn?

Lại còn ghi hình trong thời gian này.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Dạ Sênh nâng mắt lên, không chớp mắt nhìn Hề Mặc.

Nét mặt từ trong đắn đo suy nghĩ dần dần biến thành tươi đẹp động tâm.

Cô đoán ra gì đó, tim đập thình thịch, hơn nữa càng nghĩ càng thấy mình sắp chạm đến sự thật. Nhưng trong lòng vẫn lo sợ, cô lo mình suy tưởng quá nhiều, tự mình đa tình.

Tại sao Hề Mặc có một kỳ nghỉ dài lại không chịu tận hưởng mà phải theo cô đi đến chỗ xa xôi, đến một trấn nhỏ hẻo lánh tận Tứ Xuyên để xem cô ghi hình, xác suất để nó là thật có cao không?

Trương Chi Nhân từng nói với cô, điều kiện ở bên đó không được tốt, căn dặn cô phải chuẩn bị đồ.

"Show giải trí cậu xem, phát sóng chưa?" Nguyễn Dạ Sênh áp chế thấp thỏm trong lòng, hỏi từng bước.

"Vẫn chưa." Hề Mặc rất thành thật, lúc nàng trả lời trêи môi còn mang theo ý cười không dễ gì phát hiện.

"Vậy đã bắt đầu ghi hình chưa?" Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh càng thêm vui vẻ, thử làn nữa.

"Vẫn chưa." Hề Mặc rất phối hợp với cô.

"Vậy khi nào ghi hình?" Nhịp thở Nguyễn Dạ Sênh bắt đầu tăng nhanh.

"Qua vài ngày nữa sẽ quay." Nụ cười của Hề Mặc dần rõ hơn.

"Là đến…. đến đâu quay?" Giọng nói Nguyễn Dạ Sênh trở nên nhẹ nhàng.

Nhìn thấy đáp án chính xác đã gần ngay trước mắt, Nguyễn Dạ Sênh biết trái ngọt trong vườn sắp thuộc về mình nhưng vẫn rất khẩn trương, tim đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Là một thị trấn ở Tứ Xuyên." Cuối cùng Hề Mặc nói.

Nụ cười của nàng bay trong gió nhẹ, lướt vào đôi mắt Nguyễn Dạ Sênh, cuối cùng nó dừng lại trong tim cô.

Nó chẳng những làm lay động xuân thủy trong mắt Nguyễn Dạ Sênh mà còn làm trái tim cô tê dại.

Nguyễn Dạ Sênh nhào đến, hay tay đưa ra, nhảy nhót ôm lấy Hề Mặc, ở bên tai nàng khẽ cười nói: "Cậu mua vé máy bay chưa? Sao lại trùng hợp như vậy, mình cũng phải đến quay chương trình đó ở Tứ Xuyên, chúng ta đi cùng rồi." Đột nhiên Hề Mặc bị Nguyễn Dạ Sênh ôm không kịp trở tay, bên tai nàng cũng cực kỳ ngứa.

Đầu tiên nàng nhanh chóng nhìn nhìn xung quanh, may là hành lang tạm thời không có ai đến, lúc này nàng mới ôm Nguyễn Dạ Sênh đi vào phòng, cũng đóng cửa phòng lại.

Vào phòng, thân mình Hề Mặc đông cứng, không nhúc nhích.

Nguyễn Dạ Sênh phát hiện giờ phút này nàng thật sự đã biến thành đầu gỗ, bất giác nhận ra mình đã thất thố, hai tai hồng hào nhưng trêи mặt lại làm như không có gì buông Hề Mặc ra, cười cười ngượng ngùng.

"Không có ai thấy chứ?" Nguyễn Dạ Sênh thấp giọng hỏi.

"Không có." Hề Mặc như thở phào một hơi.

"Không sao, cậu đừng lo chuyện phóng viên." Nguyễn Dạ Sênh tự giễu cười cười: "Chúng ta ôm nhau một chút cũng chẳng có gì, người khác chỉ cho rằng chúng ta là chị em mà thôi."

Hề Mặc: "…"

Nguyễn Dạ Sênh thấy phản ứng kia của nàng không biết phải hình dung thế nào, trong lòng âm thầm cười lên.

Cười rồi nhưng trong lòng vẫn có nổi khổ.

Chẳng muốn làm chị em với nàng đâu.

Cô muốn nàng là… bạn gái cơ.

Nguyễn Dạ Sênh nghĩ vậy, trái tim cũng rung động.

Đây giống như viên kẹo để an ủi của cô, nó là vết sẹo đau khổ trong lòng, là một hy vọng xa vời khó với tới nhưng lại mang theo ngọt ngào và vui vẻ cho cô.

"Mình vẫn chưa mua vé máy bay." Hề Mặc quan sát Nguyễn Dạ Sênh hồi lâu, mới nói.

Nàng luôn thích lên kế hoạch mọi chuyện trước tiên, mỗi một hành trình, trước đây đều sẽ để cho Lộ Thanh Minh sắp xếp trước, Lộ Thanh Minh sẽ giúp nàng giải quyết mọi thủ tục giấy tờ, nàng không cần phải lo lắng.

Nhưng lần này, nàng không biết phải mua vé vào ngày nào, mua vé hãng nào.

Bởi vì nàng không biết quyết định của Nguyễn Dạ Sênh.

"Vậy chúng ta mua cùng một loại vé, ngồi gần nhau được chứ?" Nguyễn Dạ Sênh đi qua lấy điện thoại, vừa ấn vừa cười nói: "Bây giờ mình xem vé máy bay, gần đây không có nhiều người đến bên đó, khá dễ mua vé, trước đó mình cũng không định đặt sớm. Qua một đoạn thời gian có thể sẽ có tuyết lớn, nếu ghi hình thuận lợi thì chỉ hai ngày là có thể nhanh chóng về lại."

Hai người thương lượng xong, định được thời gian và chuyến bay, vé đã đặt xong cho hai người các cô.

"Đường Đường và Lộ tiên sinh không đi, nhưng thật ra cũng không sao, đặc biệt là Đường Đường, mệt lâu vậy rồi để cho cậu ấy nghỉ ngơi đi." Nguyễn Dạ Sênh vẫn băn khoăn, nói: "Nhưng Cố Tê Tùng cũng không theo sao?"

"Lần này mình không cần ghi hình, xem như là nghỉ phép đi, mình không muốn đi tới đâu cũng có Cố Tê Tùng theo sau, đôi khi mình cũng cần thoải mái hít thở để thả lỏng một ít." Hề Mặc nói.

Nhưng Nguyễn Dạ Sênh vẫn còn lo lắng cho dị ứng của Hề Mặc, nói: "Nhưng mình vẫn cảm thấy không yên tâm, gần đây có chuyện xảy ra, rất kỳ quái, mình thấy hình như đang có người muốn nhắm vào cậu."

Hề Mặc im lặng.

Mắt Nguyễn Dạ Sênh sáng lên, nói: "Chúng ta có thể hỏi xem Thính Hoan có thời gian không, nếu có Thính Hoan đi cùng không cần phải sợ nữa."

Hề Mặc nhíu mày: "Nhan Thính Hoan? Không phải cô ấy đang ở địa phương không có tín hiệu sao?"

Tuy rằng Nhan Thính Hoan nhìn qua thật sự không đáng tin nhưng Hề Mặc biết cô ấy là người có bản lĩnh nên không định từ chối.

"Biết đâu hiện giờ đã có tín hiệu lại rồi?" Nguyễn Dạ Sênh nói: "Để mình thử xem có gọi được hay không, nếu như cô ấy rảnh vậy để cô ấy đi cùng chúng ta, cô ấy có ve, nếu đến lúc đó có gì kỳ lạ, thêm cô ấy sẽ dễ phát hiện hơn."

Đợi một hồi, điện thoại thật sự kết nối được.

Nguyễn Dạ Sênh thở ra, nói: "Thính Hoan, cuối cùng cô cũng nghe máy."

Nhan Thính Hoan nghe thấy giọng Nguyễn Dạ Sênh, phán đoán từ loa điện thoại, cô còn tưởng cô ấy là Hề Mặc, hiện tại cô vẫn chưa biết hai người họ đã đổi về, vừa mở miệng liền nói: "Nữ thần, chuyện lạ nha, vậy mà còn trực tiếp gọi tôi là Thính Hoan? Đây chứng tỏ tình hữu nghị của chúng ta lại tiến thêm một bước rồi, hay là lần sau cô gọi tôi là Hoan Hoan đi?"

Hề Mặc: "…"

Nguyễn Dạ Sênh nhịn cười, cố ý không nói cho cô biết bất ngờ này, mà mềm gọi nói: "Hoan Hoan."

Nhan Thính Hoan bên kia rùng mình nổi da gà: "Hay là thôi đi, nữ thần, tôi có cảm giác bây giờ mình như bị sét đánh, cô có uống lộn thuốc không vậy? Đây không phải là phong cách nói chuyện của cô, cô học từ Nguyễn Nguyễn nhà tôi sao? Chẳng lẽ hai cô hiện tại đã vượt mặt tôi, thật đến mức này rồi sao?"

Hề Mặc: "…"

Dừng một lát, Hề Mặc nhấn mở loa ngoài, nói: "Vậy cô cảm thấy tôi nên nói chuyện thế nào?"