Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 121




Edit & Beta: RinZly

Nguyễn Dạ Sênh không rõ cái ôm này kéo dài trong bao lâu, cô không buông tay, Hề Mặc thì vẫn cứ thế ôm cô.

Phòng bệnh ấm áp, sáng sủa, một khung cảnh yên bình và thư thả, cảm giác so với lúc vừa tỉnh lại hoàn toàn trái ngược nhau.

Hai tay Nguyễn Dạ Sênh ôm chặt, thắt lấy eo Hề Mặc, mặt dán lên bộ đồ bệnh nhân của Hề Mặc nhưng cô vẫn thấy mình như đang nằm mơ. Cho dù thực tế hai người đã đổi lại hay giờ phút này Hề Mặc đang ôm cô. Niềm vui khi ước nguyện đạt thành luôn khiến cô cảm thấy có một loại hạnh phúc đang bao trùm lấy mình.

Nhưng cô không bị hạnh phúc này làm cho đầu óc mụ mị, cô còn vẫn nhớ những chuyện quan trọng khác, nói: “Có vài điều mình đã thử suy nghĩ, mình cảm giác có rất không thích hợp.”

“Cậu nói đi.” Thật ra Hề Mặc biết cô đang ám chỉ vấn đề gì.

Bản thân Hề Mặc cũng cảm thấy như vậy.

“Thứ nhất là chuyện bị dị ứng.” Nguyễn Dạ Sênh thông minh, có rất nhiều việc phức tạp cô thông hiểu cực kỳ nhanh, cô phân tích từng vấn đề: “Những người xung quanh đều biết cậu dị ứng với hải sản, đa số mọi người đều rất để ý việc này, bình thường ở đoàn phim cũng có đầu bếp riêng được Lộ Thanh Minh mời đến, cho nên đầu bếp là người biết rất rõ, chắc chắn sẽ không có vấn đề. Mỗi lúc tham dự tiệc bên ngoài, Lộ Thanh Minh cũng sẽ đặc biệt căn dặn nhà bếp, do vậy những món ăn của cậu không thể nào có hải sản, nếu vậy thì tại sao lần này cậu lại bị dị ứng hải sản? Xem xét từ lúc dị ứng phát tác và thời điểm cậu dùng tiệc, chất gây dị ứng phải nằm trêи bàn ăn của chúng ta, nhưng khi đó trêи bàn lại không có hải sản, vậy thì chỉ có thể là hải sản đã được làm nhuyễn rồi bỏ vào món ăn nào đó, ví dụ như món canh. Đồ ăn ở nhà hàng được nêm gia vị khá nhiều, không dễ để phát hiện ra việc này, đặc biệt là món canh chúng ta đã ăn khá đậm vị, rất khó để biết được đã cho thêm hải sản.”

Hề Mặc ừ một tiếng: “Mình cũng thấy vấn đề nằm ở món canh, cậu đã ăn hai chén.”

“Có hai khả năng. Một là, khi chế biến, đầu bếp đã vô tình để hải sản vào, nhưng việc này có khả năng rất thấp, Lộ Thanh là người có trách nhiệm cao, toàn bộ người trong nhà bếp anh ta đều bắt chuyện với họ, nay cả người chỉ phụ trách việc nhặt ra cũng không bỏ qua. Trong tình huống như thế, nếu như vẫn còn người sơ suất để hải sản vào thì thật lạ.”

Nguyễn Dạ Sênh nói đến đây, nhíu mày: “Mình cảm giác chuyện này chỉ có thể ở một khả năng khác, đó là đối phương hoàn toàn cố ý, đối tượng nhắm vào là cậu. Người này chắc chắn biết rõ cậu dị ứng hải sản, nhưng phạm vi đáng ngờ này quá lớn, người ở đoàn phim Tuy Đình biết cậu dị ứng hải sản thật sự rất nhiều.”

Dù gì thì Hề Mặc cũng phải sớm chiều ở cùng với người trong đoàn, một chuyện quan trọng có liên quan đến sức khỏe của nàng thế này, từ lúc vừa mới nhập đoàn, Lộ Thanh Minh đã sớm mang hết chuyện to nhỏ lớn bé nói rõ ràng. Anh ta chỉ sợ người trong đoàn tuy có lòng tốt tặng đồ ăn cho Hề Mặc nhưng lại không biết nàng bị dị ứng, nếu món ăn đưa đến lại có hải sản thì sẽ rất nguy hiểm.

Hề Mặc không nói gì.

Đoàn phim đông người, ngư long hỗn tạp, nếu truy tìm kẻ khả nghi chẳng khác nào mò kim đáy bể.

“Nếu đối phương cố tình khiến cậu bị dị ứng, khẳng định người này rất ghét cậu, hận cậu, dị ứng lần này vô cùng nghiêm trọng, suýt nữa đã mất mạng.” Giọng nói Nguyễn Dạ Sênh có chút run run vì nghĩ đến: “Thậm chí rất có thể người này muốn giết của cậu.”

Ánh mắt Hề Mặc trầm xuống, bên trong chất chứa sự lạnh lẽo.

“Cậu nghĩ lại xem mình có đắc tội với người nào không, đối phương có từng đe dọa uy hϊế͙p͙ cậu hay không?”Nguyễn Dạ Sênh hỏi nàng.

Hề Mặc lắc đầu: “Mình không đắc tội ai cả, bình thường mọi người đều rất khách sáo với mình. Nếu nói đến ganh ghét thì có lẽ là những anti fan, lời dơ bẩn thế nào họ cũng nói ra được, ví dụ như hỏi mình đã chết hay chưa. Nhưng thứ đó đều là những câu cửa miệng của anti, mình chưa từng nghe thấy anti fan nào vì ghét cậu mà đi xuống tay với cậu, chuyện điên loạn thế này không có khả năng.”

Nguyễn Dạ Sênh trầm ngâm.

Cũng đúng, Hề Mặc là người kiêu ngạo, nhưng đó là ngạo khí ở sâu bên trong nàng và cũng sẽ không thể hiện ra bề ngoài. Nàng là người có EQ cao, sống có giáo dưỡng, những người mà nàng tiếp xúc đều rất tốt, rất lịch thiệp. Hơn nữa, với địa vị của nàng, lại còn có sự bảo vệ của ba nàng Hề Quý, vậy sao lại có người tàn nhẫn ra tay với nàng?

Giới giải trí, người ghét người không hiếm thấy, nhưng không đến mức muốn dồn nàng vào chỗ chết. Mọi người đều có thể diện riêng, nhiều lắm chỉ là giành giật ít tài nguyên, làm khó dễ nhau qua lại, loại hành vi phạm tội thế này đương nhiên không ai dám nghĩ đến.

Hề Mặc cẩn thận nhớ lại: “Theo trí nhớ của mình, mình không có đối tượng hoài nghi chính xác nào.”

“Vậy chỉ còn cách điều tra.” Nguyễn Dạ Sênh nói: “Cậu để cho Lộ Thanh Minh chạy việc đi, xem có lấy được đoạn video camera trong ngày mở tiệc đóng máy hay không, cả danh sách khách mời, nhân viên của khách sạn, quan trọng là nhà bếp và món ăn trong buổi tiệc, cẩn thận điều tra, người ra tay chắc chắn từng xuất hiện ở khách sạn. Chúng ta tỉ mỉ xem, xem có phát hiện điểm đáng ngờ nào không.”

“Được, Lộ Thanh Minh đã làm rồi.”

Nguyễn Dạ Sênh khẽ buông hai tay, ngồi ở mép giường, ngẩng đầu nhìn Hề Mặc đang ở trước mắt cô, nói: “Còn một vấn đề nữa là, nếu đối phương nhắm vào cậu thì phải chắc chắn cậu sẽ ăn món có chứa hải sản, nhưng đối phương làm sao đoán được cậu sẽ ăn món gì, ăn canh nào? Cho dù đối phương có điều tra cậu, biết cậu thích ăn cơm nhưng trước đó mình là người đóng vai cậu tham gia buổi tiệc, việc ăn uống của mình lại khác cậu, chẳng lẽ đối phương đánh bậy đánh bạ lại may mắn đánh trúng việc mình thích ăn canh đó?”

Hề Mặc đem tay vốn đang ôm sau lưng Nguyễn Dạ Sênh gác lên vai cô, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, thấp giọng nói: “Theo như tâm lý tội phạm, đây là loại tâm lý phạm tội trong yến tiệc đông người, nếu một người không mang theo muốn ý trả thù xã hội mà là muốn độc sát một mục tiêu xác định thì phải dùng phương pháp có tỷ lệ thành công cao nhất. Nếu không, bất kỳ ai ăn phải thức ăn có độc cũng sẽ chết, khi số lượng cá trong ao chết quá nhiều sẽ gây rất nhiều phiền phức cho hung thủ, vì vậy phải nghĩ ra cách đảm bảo rằng chỉ người bị hại mới tiếp xúc với chất độc.”

“Nhưng đó không phải chất độc.” Rất nhanh Nguyễn Dạ Sênh hiểu được ý của Hề Mặc: “Đây là thủ đoạn mượn việc đối phương bị dị ứng để đạt được cùng một mục đích.”

“Đúng.” Hề Mặc gật đầu: “Bản chất của dị ứng và trúng độc khác nhau ở chỗ, dị ứng mang tính chất chính xác rất cao và không gây sợ hãi cho người khác. Ví như những người đã ngồi cùng bàn, chỉ có mỗi mình mình có dị ứng với hải sản, đối phương cứ thế cho thêm hải sản vào món ăn hoặc là canh, mọi món ăn mình đều có thể dùng đến, chỉ cần là một ít thì cũng đã dễ dẫn đến dị ứng, huống hồ khi đó mình không thể nào chỉ dùng mỗi một món, liều lượng sẽ chồng chất lên nhau. Những người cùng bàn cho dù ăn xong cũng sẽ không có bất kì ảnh hưởng nào, thần không biết quỷ không hay.”

“Vậy thì kiểm tra hết tất cả món ăn và canh trêи bàn của chúng ta, nhưng bàn ăn đã bị nhà hàng dọn dẹp hết cả rồi, đồ thừa cũng cho hết vào thùng rác, không có mẫu chuẩn xác, vậy sao kiểm tra được?”

“Tình huống khẩn cấp, lúc ấy mình hoảng loạn cho nên căn bản không nghĩ được nhiều, cũng quên nhắc nhở Lộ Thanh Minh giữ lại phần thức ăn thừa trêи bàn.” Hề Mặc thở dài, nói: “Cho nên không có chứng cứ nào để hỗ trợ điều tra, những lời vừa rồi mình nói cũng chỉ là suy đoán.”

“Cậu… hoảng loạn?” Nguyễn Dạ Sênh ôm nàng chặc hơn, u mê ngửa đầu nhìn lên.

Hề Mặc: “…”

“Cậu hoảng loạn vì ai?” Nguyễn Dạ Sênh hỏi nàng: “Là lo lắng vì cơ thể cậu bị dị ứng, hay là lo lắng vì…”

……Hay là lo lắng vì mình?

Khóe mắt Nguyễn Dạ Sênh ửng ửng hồng.

Trong lòng như có một ngọn lửa đột ngột bùng lên, lời sắp đến bên miệng nhưng lại không cách nào nói ra được.

Hề Mặc thả tầm mắt xuống: “…..Cả hai.”

Thật ra chính nàng cũng không rõ.

Lúc ấy sống chết trước mắt, nàng một lòng chỉ để ý đến sinh mệnh của Nguyễn Dạ Sênh, mà chỉ khi cơ thể này của nàng kiên trì được thì Nguyễn Dạ Sênh bên trong mới có thể sống sót. Nàng hy vọng cơ thể mình ổn định lại, như vậy Nguyễn Dạ Sênh mới được an toàn, lời nàng nói hoàn toàn là lời thật lòng, đều lo lắng cho cả hai, nhưng nếu phân chia sự nặng nhẹ trong đó thì nàng không phân biệt được.

Nhưng một câu “cả hai”, cũng đã đủ làm Nguyễn Dạ Sênh thấy hết sức thỏa mãn.

Cô hỏi câu này không phải để phân ra bên nào nặng bên nào nhẹ, nói thế nào thì đó cũng là cơ thể của Hề Mặc, liên quan đến chuyện nhân sinh sau này, Hề Mặc lo lắng là chuyện đương nhiên.

Thật ra cô chỉ muốn biết, Hề Mặc có lo lắng cho cô hay không.

Cho dù chỉ là một chút lo lắng cũng đủ để cô mãn nguyện.

Nguyễn Dạ Sênh ôm Hề Mặc, đầu nhè nhẹ vùi vào người nàng, nói: “Thật vui.”

Hạnh phúc này thật giản đơn, chỉ cần hai chữ “cả hai” đã có thể làm lòng cô vui mừng.

Hề Mặc nhìn mái tóc dài mềm mại của cô, tựa như cũng bị vui vẻ của cô truyền sang, bên môi cũng hiện lên chút ý cười.

“Lúc sau mình hôn mê.” Cảm xúc Nguyễn Dạ Sênh rõ ràng khóai hoạt hơn trước đó rất nhiều, tiếp tục nói ra nghi hoặc của mình với Hề Mặc: “Chúng ta rốt cuộc đã đổi về thế nào? Hay là giống như phân tích trước đó chúng ta từng đề cập, chỉ cần có ít nhất một người trong chúng ta rơi vào trạng thái sắp chết là có thể đổi về?”

Hề Mặc phát hiện khi cô nói đến hai từ sắp chết này, ánh mắt thoáng ảm đạm.

Lúc đó, sau khi lên xe cấp cứu, Nguyễn Dạ Sênh lạnh lẽo nằm ở kia, không có bất kì phản ứng nào, nhưng hiện giờ cô biết lúc ấy bản thân đã sắp chết, có lẽ khi trêи xe cấp cứu cô vẫn còn chút ý thức mỏng manh, biết cơ thể này sắp không duy trì được nữa.

Có nghĩa là, khi ấy Nguyễn Dạ Sênh vẫn phải chịu tra tấn đau đớn.

“…… Có phải rất đau không?” Hề Mặc hốt hoảng, hỏi.

Nguyễn Dạ Sênh không nghĩ đến nàng sẽ hỏi như vậy, cô ngẩn người.

“Ý mình là… lúc cấp cứu.” Giọng nói Hề Mặc ngày càng nhỏ: “Chắc là cậu vẫn còn ý thức phải không?”

Nguyễn Dạ Sênh hiểu ra, thoải mái cười nói: “Vẫn còn lại chút ý thức. Đau đương nhiên là rất đau thế nhưng hiện tại cũng đã qua rồi, bây giờ mình không sao, chỉ là mình có nhớ lúc ấy cậu còn nói chuyện với mình.”

“Vậy cậu có nghe thấy giọng của bác sĩ và y tá không?” Hề Mặc hỏi nàng.

“Mình chỉ nghe thấy giọng nói của cậu.”

Nguyễn Dạ Sênh nói: “Lúc ấy mình không còn cách nào để nghĩ đến việc khác.”

“Ừm.” Hề Mặc mơ hồ lên tiếng, ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều.

“Lần này đổi về, giống như suy đoán lúc trước của chúng ta không?” Nguyễn Dạ Sênh lần thứ hai xác nhận.

“Mình cũng không chắc chắn.” Hề Mặc nhớ đến vị bác sĩ kia, nét mặt phức tạp: “Tình huống trêи xe cấp cứu khi đó, rất kỳ lạ.”

“Kỳ lạ?” Nguyễn Dạ Sênh bỗng thận trọng.

“Lúc ấy trêи xe cấp cứu, ngoại trừ mình và cậu còn có một bác sĩ và hai y tá, thật ra vẫn còn một cái hộp.” Hề Mặc nói: “Cái hộp đó màu trắng bạc, rất lớn, nằm phía dưới dãy ghế, nó còn động đậy.”

Sắc mặt Nguyễn Dạ Sênh thay đổi: “Trong đó là người, hay là…”

“Kϊƈɦ thước của nó đại khái lớn bằng một hộp đàn cello, nhưng nó khá hẹp, nếu giấu người bên trong thì không được.”

“Là một vật sống khác.”

“Còn có một mùi, rất kỳ lạ.” Hề Mặc cẩn thận nhớ lại tình hình khi đó, cố gắng để mình không bỏ sót bất kì chi tiết nào: “Mùi của nó có chút quen thuộc, khi ấy mình không nhớ nổi đã từng ngửi thấy ở đâu, bây giờ nghĩ lại cảm thấy khá giống với mùi mình đã ngửi thấy trước khi hôn mê trong trận hỏa hoạn ở khách sạn. Nhưng lúc đó lửa lớn còn kèm theo tàn tro và khói bụi, mùi này bị trộn lẫn vào bên trong nên không rõ ràng như lần này.”

“Sắp chết, cái hộp, vật sống, mùi…” Nguyễn Dạ Sênh tuần tự liệt kê.

“Và cả vị bác sĩ kia.” Ánh mắt Hề Mặc mang theo sắc bén.

“Bác sĩ cũng kỳ lạ?” Nguyễn Dạ Sênh ngạc nhiên.

“Mình cũng không rõ chuyện như thế nào. Từ cách nói chuyện có thể thấy vị bác sĩ đó là một người khá tốt, làm hết trách nhiệm cứu chữa nhưng đôi khi có vài lời của cô ấy làm mình thấy rất kỳ lạ nhưng mình không hình dung ra được.”

Nguyễn Dạ Sênh ôm nàng, cảm thấy khi nàng nhắc đến vị bác sĩ đó, người có chút cứng nhắc, có lẽ nàng đang căng thẳng cho nên cô dùng tay vỗ nhè nhẹ bên hông nàng, nói: “Không sao, chuyện gì điều tra không được nhưng chuyện bác sĩ của bệnh viên này, chúng ra có thể đợi sau khi ăn cơm xong thì đi hỏi thăm một chút.”

Không ngờ sau khi vỗ lên, Hề Mặc như bị điện giật, cứng nhắc như người máy thoát khỏi vòng tay cô, mất tự nhiên liếc nhìn cô.

“…… Sao vậy?” Nguyễn Dạ Sênh bật cười: “Không cho mình ôm nữa?”

“Không có.” Hề Mặc lúng túng nói: “Vừa rồi cậu làm vậy, mình nhột.”

Nguyễn Dạ Sênh như là phát hiện ra bí mật nhỏ của nàng, vô vùng vui mừng: “Chẳng lẽ bên eo cậu có huyệt nhột sao, quen biết nhiều năm như vậy lần đầu mình biết đấy.”

“Mình không có.” Hề Mặc khôi phục lại nét mặt nghiêm túc, nói: “Trước kia mình không sợ.”

Nàng là thật sự không có huyệt nhột, cũng không sợ nhột.

Nhưng kỳ lạ là, lúc Nguyễn Dạ Sênh vỗ lên hông nàng, nàng lại cảm thấy có chút ngứa ngáy không khắc chế được.

“Mình rất hoài nghi.” Nguyễn Dạ Sênh muốn trêu chọc nàng, từ bên giường đứng lên định đến tìm điểm nhột trêи eo Hề Mặc.

Hề Mặc vừa liếc mắt đã biết ngay ý đồ của cô, nhanh chân lùi về sau, Nguyễn Dạ Sênh tiến đến trước người nàng, trêи gương mặt là nụ cười ngọt ngào. Hề Mặc lặng lẽ nhìn nụ cười của cô, thân mình nghiêng đi tránh được, chuẩn xác nắm lấy tay trái của cô đang đưa qua.

Đồng thời, một tay khác của Hề Mặc vòng qua đặt lên vị trí eo của Nguyễn Dạ Sênh.

Ai ngờ Hề Mặc vừa chạm đến Nguyễn Dạ Sênh lại xoay qua bên khác né tránh, cũng không định cù lét, Hề Mặc nương theo hướng mà cô né tránh lần nữa đưa tay qua. Nhưng vì Nguyễn Dạ Sênh cứ trốn tránh, Hề Mặc chỉ có thể tay qua tay lại, bàn tay đảo quanh trêи người Nguyễn Dạ Sênh.

Nguyễn Dạ Sênh nhanh chóng gập người rồi thẳng lưng, lại không nhin được cười, miệng liên tục xin tha, nói: “Mình sai rồi, mình sai rồi, cậu dừng làm nữa, mình sắp chết nhột rồi.”

Hề Mặc: “…”

Lúc này Hề Mặc mới hiểu ra, người có huyệt nhột không phải nàng, mà là Nguyễn Dạ Sênh.

Vị trí còn nằm ở chỗ sau eo Nguyễn Dạ Sênh.

“Sao cậu lại biết được?” Nguyễn Dạ Sênh cười đến ra nước mắt, hỏi nàng: “Có phải lúc hoán đổi với mình, cậu phát đã phát hiện, bây giờ cố tính dày vò mình.”

“……Mình vừa mới biết.” Hề Mặc nói: “Mà nói, trước kia không đụng tới sao mình lại biết được.”

Nguyễn Dạ Sênh xoa eo đã tê dại của mình, hừ một tiếng, nói: “Lúc cậu tắm rửa chẳng lẽ không chạm tới eo của mình sao.”

“Lúc ấy chạm vào cậu so với chạm vào bản thân có gì khác nhau à?” Hề Mặc hỏi lại cô: “Tự cậu cù lét mình, cậu thấy nhột không?”

Nguyễn Dạ Sênh mặt đỏ tai hồng, nhỏ giọng trả lời: “…… Nói cũng đúng.”

Tư mình gãi nhột mình đúng là không có hiệu quả, tự mình cào mình, não đã biết trước toàn bộ hành động nên lười phản xạ lại.

Loại chuyện này, phải cần người khác thực hiện.

Không khí đột nhiên kỳ quái, Nguyễn Dạ Sênh không nói, ánh mắt Hề Mặc cũng chỉ hướng xuống nền gạch.

“Đói quá… Cố Tê Tùng sao còn chưa về.” Qua hồi lâu, Nguyễn Dạ Sênh mới nói.

“…… Mình cũng đang đợi Lộ Thanh Minh đưa cơm.” Hề Mặc cũng hát theo cô.

Kết quả cửa mở, Cố Tê Tùng và Lộ Thanh Minh không thấy đâu, đến là một cục đường.

Phùng Đường Đường buông đồ vật, mới vừa đẩy cửa ra, đang chuẩn bị khom lưng ôm thùng đồ lên, nhìn thấy hai người trong phòng, tức khắc bỏ lại thùng đồ, nhanh chân chạy vào.

“Nguyễn Nguyễn!” Phùng Đường Đường vừa mừng vừa sợ, cô và Nguyễn Dạ Sênh là bạn thân đã nhiều năm, lúc này thấy Nguyễn Dạ Sênh tỉnh lại liền chạy ngay đến ôm lấy cô.

Nguyễn Dạ Sênh vỗ lưng cô, nhất thời Phùng Đường Đường không kìm được, hốc mắt đỏ lên, bật khóc.

Cô lo lắng cũng có vui mừng, khóc đến nước mắt nước mũi lộn xộn, ôm Nguyễn Dạ Sênh xong lại muốn ôm Hề Mặc bên cạnh. Bởi vì bây giờ cô rất nhớ hai người vừa tỉnh lại này nên chỉ muốn ôn một chút thể hiện sự vui mừng.

Một giây trước khi ôm, cuối cùng cô cũng ý thức được hình tượng của mình đã mất sạch, huống hồ còn ở ngay trước mặt Hề Mặc. Hề Mặc không những là thần tượng của cô mà còn là chủ, có sự khác biệt địa vị này, cô không thể nào vượt giới hạn nên vội vàng nói: “Hề tỷ, em xin lỗi, đã thất thố.”

“Không sao.” Hề Mặc lại rộng rãi bước đến ôm cô một chút rồi buông ra.

Phùng Đường Đường kϊƈɦ động như pháo hoa sắp nổ, hít hít cái mũi mà suýt chút nữa nước mũi đã chảy ròng ròng.

Sau đó cô vội vàng mang thùng đồ đi vào, nói: “Nguyễn Nguyễn, đây là một vài đồ dùng hằng ngày và quần áo của cậu, cậu phải nằm viện nên mình lấy chúng từ khách sạn đến cho cậu. Hề tỷ, thùng đồ của chị em để trong phòng bệnh, chị xem còn cần gì không để em giúp chị đi mua về.”

“Được, lát nữa tôi về xem.” Hề Mặc gật đầu: “Cảm ơn Đường Đường.”

“Hai người hiện giờ thấy thế nào, đỡ hơn chứ?” Phùng Đường Đường là người rất đơn giản, ngoại trừ quan tâm đến mọi sinh hoạt hằng ngày của hai người thì cũng chỉ để tâm đến sức khỏe của các cô: “Trước đó hù chết mình.”

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Nguyễn Dạ Sênh nói: “Không có gì đâu, đừng lo. Cậu ăn cơm chưa?”

“Mình chưa ăn.”

“Vậy lát nữa ăn cùng đi.”

Phùng Đường Đường gật gật đầu, thấy nét mặt hai người không có gì khác thường, cuối cùng cũng yên tâm, cô ở cạnh giúp Nguyễn Dạ Sênh sắp xếp một ít đồ, xem còn thiếu gì thì nhớ kỹ để sau đó mua thêm.

Lát sau, Lộ Thanh Minh gọi điện đến hỏi Hề Mặc: “Sao lại không có trong phòng bệnh?”

“Tôi đang ở chỗ Nguyễn Dạ Sênh.” Hề Mặc nói với anh ta: “Anh mang cơm đến chỗ của Nguyễn Dạ Sênh đi, Cố Tê Tùng vẫn chưa về, cô ấy đói bụng, tôi ăn cùng với cô ấy.”

Lộ Thanh Minh không nói gì, đáp ứng với nàng xong, chỉ lát sau đã mang đồ ăn và canh đến phòng bệnh của Nguyễn Dạ Sênh.

Phùng Đường Đường mở từng hộp cơm ra, vội vàng khai tiệc, Lộ Thanh Minh nhìn Nguyễn Dạ Sênh, hỏi một câu: “Vẫn ổn chứ?”

“Khá tốt.” Nguyễn Dạ Sênh cười cảm kϊƈɦ: “Nếu có được vinh dự, Lộ tiên sinh có thể dùng cơm chiều cùng chúng tôi chứ.”

Lộ Thanh Minh liếc nhìn sang Hề Mặc, Hề Mặc khẽ gật đầu, anh ta đành đồng ý.

Bốn người rửa tay xong, ngồi quanh bên bàn cùng ăn.

Lộ Thanh Minh biết yêu cầu về ẩm thực của Hề Mặc rất cao, lo nàng ăn không quen nên chuẩn bị rất nhiều cho bữa tối, có món chính cũng có món vặt. Vốn chỉ tính làm cho Hề Mặc có hứng thú chọn món, hiện giờ có nhiều người lại đủ ăn.

Nguyễn Dạ Sênh nói: “Đây chắc là lần đầu Lộ tiên sinh dùng cơm với chúng tôi phải không?”

Lộ Thanh Minh sửa lại cổ áo, nói: “Đúng.”

Phùng Đường Đường bình thường rất sợ Lộ Thanh Minh, bởi vì anh ta ít nói ít cười, trong tay còn giữ tiền lương của cô và sắp xếp cho cô công việc. Hiện tại ngồi cùng một bàn ăn với anh ta lại phát hiện, thật ra anh ta lại rất hiền hòa, hơn nữa rất có phép tắc dùng cơm, cảm giác căng thẳng cũng giảm bớt.

Ăn một lát, Lộ Thanh Minh nói: “Phùng Đường Đường.”

Phùng Đường Đường ngồi nghiêm chỉnh chờ lệnh: “…… Lộ tiên sinh, anh nói đi.”

Lộ Thanh Minh nói: “Bây giờ em chụp cho Hề Mặc một bức ảnh, cứ chụp cảnh dùng cơm chiều này để lát nữa công ty dùng. Hiện giờ fan hâm mộ rất lo lắng lại ở nơi đó nháo nhào, không biết được tình trạng của Hề Mặc sẽ không yên lặng.”

“Dạ rõ.” Phùng Đường Đường thường xuyên phải chụp ảnh cho Hề Mặc, lấy điện thoại ra, đứng lên tìm góc chụp.

Nguyễn Dạ Sênh nghe xong, đũa trêи tay khẽ dừng nhưng sau đó tiếp tục ăn như không có gì.

Trước khi ăn cơm, cô đã lên mạng xem, biết được tiêu điểm thảo luận hiện giờ là Hề Mặc, nhưng bởi vì cô và Hề Mặc cùng nhau nằm viện cho nên cũng có một bộ phận nhắc đến cô. Mà fans của cô ở dưới rất thận trọng hỏi các chủ blog, chỉ mong nhận được một ít thông tin có ít.

Hề Mặc nằm viện, fans có thể biết được tình trạng của nàng thông qua công ty quản lý.

Nhưng Nguyễn Dạ Sênh lại khác, hiện giờ một tin tức truyền miệng về cô cũng không có, cho nên cô nằm viện, các fan ngày xưa của cô có sốt ruột lo lắng đến đâu thì nửa tin tức về cô cũng không có được.

Hề Mặc thấy rất rõ động tác này của cô, như nghĩ đến điều gì, quay mặt sang nhìn Phùng Đường Đường, nói: “Cũng chụp cả Nguyễn Dạ Sênh vào đi, nhưng không cần phải chụp cả mặt, chỉ lộ một phần là được.”

Nguyễn Dạ Sênh ngừng đũa, nhìn Hề Mặc.

Phùng Đường Đường mờ mịt không hiểu: “Vậy lộ nhiều hay ít mới được?”

“Có thể để fans của cô ấy nhìn thấy biết được trạng trái hiện giờ của cô ấy là được.” Hề Mặc nói.

Mắt Nguyễn Dạ Sênh khẽ động, trong thời gian ngắn không biết phải nói gì.

Hề Mặc bận tâm đến cái nhìn của Nguyễn Dạ Sênh, nhẹ hỏi cô: “Cậu muốn mình được chụp vào không? Lát nữa công ty mình đăng lên chắc chắn truyền thông sẽ chú ý đến, mình không biết cậu có thấy tiện hay không nhưng nếu làm như vậy, fans cậu sẽ biết được tình trạng hiện giờ của cậu.”

“Có gây ra phiền phức gì cho cậu không?” Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh mềm đi.

Làm sao đây.

Hề Mặc đối xử tốt với cô như vậy.

Cô không còn cách nào để rời xa ôn nhu của nàng.

“Không đâu.” Hề Mặc nói.

o0o