Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 107




Phùng Đường Đường ồ một tiếng, dường như có hơi thất vọng. Cô đang nói chuyện với hai người, quay đầu lại nhìn thấy thống trù đang đứng ở kia thì vội vã chạy sang bên cạnh thống trù, cùng thống trù hưng phấn giao lưu kinh nghiệm xem phim.

Hề Mặc nghe thấy nghi vấn của Phùng Đường Đường, như đang nghĩ tới điều gì, động tác lau mặt càng lúc càng chậm dần, cuối cùng thì dừng lại, tựa như đã định ra.

"Cậu đang nghĩ gì?" Nguyễn Dạ Sênh sau khi quan sát nàng xong, hỏi nàng.

Hề Mặc vội vàng thả tay đang cầm khăn ướt xuống, định thần lại nói: "Không có gì."

Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy trêи má của nàng vẫn còn chút máu đỏ chưa lau sạch, không khỏi buồn cười, rất tự nhiên cầm lấy khăn ướt đang nằm trong tay Hề Mặc, tỉ mỉ giúp nàng lau sạch, nói: "Lát nữa vẫn còn phải bổ trang."

Hai người nghỉ ngơi một khoảng lát, sau khi bổ trang xong thì quay tiếp.

Ngoại trừ trước đó có một nhân viên đạo cụ không từ mà biệt làm ảnh hưởng đến tiến độ đoàn phim thì lần quay cảnh này tiến triển rất thuận lợi. Cho đến buổi chiều tối ngày thứ năm, Hề Mặc bay đi Bắc Kinh để ngày hôm sau đến chỗ Cố Như thử vai.

Hề Mặc không ở đây, vừa lúc này, Lâm Khải Đường để Nguyễn Dạ Sênh đến một điểm bối cảnh khác để quay bổ sung vài phân đoạn với Nghiêm Mộ. Sau lần quay này, Nghiêm Mộ xem như đã gần đóng máy, sắp phải chia tay nhưng trong lòng Nghiêm Mộ còn rất luyến tiếc, nhân dịp lúc nghỉ ngơi đi đến trò chuyện với Nguyễn Dạ Sênh.

"Chị, cụ thể ngày nào thì quay xong, đạo diễn Lâm có nói gì không?" Nhiệt độ của chỗ làm bối cảnh khá thấp, Nghiêm Mộ khoác thêm một cái áo ấm bên ngoài phục trang, ôm hai cánh tay hỏi.

"Nếu thuận lợi thì khoảng đầu tháng 12 có thể sẽ xong hết." Nguyễn Dạ Sênh liếc nhìn điện thoại, trả lời.

Trong đầu cô đang nghĩ về việc Hề Mặc hôm nay đi thử vai, cả ngày có nhiều lúc hồn vía không thấy đâu. Cô là sợ để nhỡ điện thoại của Hề Măc, sợ bỏ xót tin nhắn nào của Hề Mặc, giữa lúc nghĩ ngơi vẫn không nhịn được mà phải nhìn xem điện thoại.

"Vậy cũng sắp rồi ha." Nghiêm Mộ nói: "Thời gian đóng máy của Nguyễn Nguyễn tỷ chắc cũng không trễ hơn chị bao nhiêu."

Nguyễn Dạ Sênh gật đầu: "Phải, chỉ trễ hơn vài ngày."

"Vậy hai người quay xong có được nghỉ ngơi gì không?" Nghiêm Mộ trò chuyện một cách thân thiện.

"Tôi nghỉ khoảng hơn 10 ngày, sau đó thì phải đóng phim."

"Hơn 10 ngày?" Nghiêm Mộ cúi đầu suy nghĩ, không khỏi ngưỡng mộ: "Chị, chị cũng quá hạnh phúc rồi, có được kỳ nghỉ lâu như vậy chờ chị."

Hề Mặc trước giờ nhận vai đều luôn đặt nặng vấn đề chất lượng, trừ những quảng cáo lớn hay các lần tham gia hoạt động, thì thật ra một năm nàng nhận quay không được mấy bộ, giữa thời gian đó nàng vẫn dành cho mình một khoảng để nghỉ ngơi. Gia cảnh nhà nàng đã quá mức khủng, nhà đầu tư lớn nhất cho công ty quản lý mà nàng đang đầu quân chính là ba nàng Hề Quý, chỉ cần nàng không vui thì sẽ không ai có quyền lải nhải về quyết định của nàng, huống hồ gì với tên tuổi mà nàng đang có, nàng muốn nhận vai gì, muốn nghỉ ngơi bao lâu, toàn bộ đều do nàng tự sắp xếp.

Nhưng phần lớn các nghệ sĩ không phải ai cũng tốt số được như nàng. Có rất nhiều việc, trêи hết đều phải nghe theo sự sắp xếp của công ty, muốn lấy nhưng không thể lấy được, rồi lại viện lý do là vì tiền hoặc bị chiếm tài nguyên, quay cùng lúc mấy bộ phim, ngay cả tiểu sinh đang nổi tiếng như Nghiêm Mộ, cũng rất nhiều khi phải thân bất do kỷ.

"Sao vậy, đóng máy xong không đượ nghỉ ngơi sao?" Nguyễn Dạ Sênh hỏi.

"Chỉ được có ba ngày." Nghiêm Mộ bất đắc dĩ giơ ngón tay lên: "Sau đó tôi phải chuẩn bị cho chuyến lưu diễn, mỗi ngày đều phải luyện tập."

Anh ta là ca sĩ lấn sân sang, bây giờ chính là lúc chạm vào sẽ bỏng tay, công ty rèn sắt phải rèn khi còn nóng, lên kế hoạch biểu diễn cho anh ta, như vậy mới có thể làm cho cây hái tiền này rơi xuống một ít hoàng kim.

"Không phải cậu rất thích hát sao?"

"Tôi thích." Nghiêm Mộ có chút sầu khổ nói: "Nhưng mà năm nay tôi chỉ toàn đóng phim, không có thời gian để sáng tác cho album mới, đến lúc biễu diễn chỉ có thể lát lại những bài cũ trước đây, không có gì là mới mẻ, cảm giác rất có lỗi với fans, dù sao giá vé cũng không hề rẻ. Tôi đã nói qua với công ty hay là cứ để cho tôi ra album mới trước đã, nhưng phía công ty lại nói đã nhận phim cho tôi, lịch trình đã kín, hiện giờ lên kế hoạch biểu diễn là tốt nhất, tôi cũng hết cách."

"Lục Ngọc còn chèn ép cậu như trước không?" Trước đó Hề Mặc từng nhờ Đinh Nho đi đến công ty Nghiêm Mộ cảnh tỉnh một phen, Nguyễn Dạ Sênh nhân lúc này kiểm tra thử xem lần cảnh tỉnh đó có hiệu quả hay không.

Nghiêm Mộ đối với việc Hề Mặc âm thầm giúp anh ta hoàn toàn không biết, nói: "Nhắc tới lại thấy kỳ lạ, Lục tỷ đối với tôi không còn thấy nghiêm khắc như trước đây, tôi có nghe vài tin lề đường là tầng cao của công ty đi tìm chị ấy nói chuyện, sau đó thái độ của chị ấy với tôi thay đổi đi rất nhiều."

"Vậy là tốt rồi." Nguyễn Dạ Sênh cười cười.

Nói đến đây, tâm tình Nghiêm Mộ thoải mái hơn một chút, lại nói: "Vốn nghĩ sẽ viết một bài nào đó để hát trong buổi diễn tới, nhưng trong lòng lại luôn bồn chồn, một chút cảm hứng để viết cũng không có."

Anh ta là ca sĩ, nhạc sĩ và cũng là người viết lời, còn chơi ghita rất thành thạo.

"Nếu không thì cậu tìm người khác viết nhạc thử đi?" Nguyễn Dạ Sênh nhận lấy bình giữ nhiệt Phùng Đường Đường đưa tới, chậm rãi nhấp một ít.

Nghiêm Mộ rất tin tưởng hai người các cô, lúc nói chuyện với các cô cũng không hề giấu diếm, thẳng thắng nói: "Cho dù hiện giờ có tìm người khác đi nhữa thì thời gian cũng không kịp. Nhờ người khác viết nhạc, thật sự có rất nhiều chỗ phải bàn bạc, cảm giác hoàn toàn khác so với khi mình tự viết, nếu như lúc đã ra tới demo nhưng lại thấy không ổn lại phải chỉnh chỉnh sửa sửa rất nhiều lần, mà ngày biểu diễn lại gần sát, tôi cũng không thể chờ tiếp được."

"Xin lỗi." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Chuyện này tôi cũng không cách nào giúp được."

"Không có gì." Nghiêm Mộ cười nói: "Chị có thể cùng tôi trò chuyện thế này chính là sự giúp đỡ, trong lòng tôi thấy rất vui."

Qua một lát, điện thoại Nguyễn Dạ Sênh vang lên, nhạc khúc dương cầm của Hề Mặc nhẹ nhàng rót vào tai cô, Nguyễn Dạ Sênh vội vàng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện là điện thoại cho Hề Mặc gọi tới.

"Tôi nghe điện thoại." Nguyễn Dạ Sênh đứng dậy, đi qua một bên.

Cô ấn vào nút nghe, trong lòng đang cảm thấy hồi hộp, khẽ nói: "Thử vai xong rồi?"

"Vừa từ công ty đạo diễn Cố đi ra." Giọng nói Hề Mặc rất bình ổn: "Bây giờ tôi phải đến sân bay, buổi tối gặp lại sẽ nói tỉ mỉ với cậu."

Nguyễn Dạ Sênh thận trọng suy đoán từ giọng nói của nàng, lại cảm thấy một chút cũng đoán không ra.

Không có vui vẻ nhưng cũng không có bất kỳ dấu hiệu thất vọng gì, vẫn giống như nàng của bình thường.

Nguyễn Dạ Sênh rất muốn hỏi nàng kết quả thử vai thế nào, đạo diễn Cố có hài lòng hay không, thế nhưng khi nghe qua cô thấy Hề Mặc không chủ động đề cập đến, chỉ nói là gặp mặt rồi nói sau, cô cũng không tiện để hỏi tiếp, đành phải nhẫn nại và lo lắng trả lời: "Được rồi, vậy chờ cậu trở lại. Cậu về tới khách sạn thì gọi điện cho tôi, tôi qua tìm cậu."

"Được, bái bai." Hề Mặc cúp máy.

Nguyễn Dạ Sênh bước trở về, lần nữa ngồi xuống.

Hai mắt Nghiêm Mộ sáng lên, Nguyễn Dạ Sênh còn tưởng rằng anh ta có biểu hiện này là do nghe được nội dung cuộc gọi vừa rồi, ai biết Nghiêm Mộ này lại hỏi ra một câu: "Chị, khúc nhạc tiếng chuông điện thoại vừa rồi là gì, tên gì vậy, rất dễ nghe, là ai viết, sao trước đây tôi chưa từng nghe qua."

Nguyễn Dạ Sênh: "…"

Cái này là do Hề Mặc viết, Nguyễn Dạ Sênh hiện giờ đang trong hình dạng của Hề Mặc, rốt cuộc đành phải diễn kịch, thuật lại lời nói mà Hề Mặc đã nói lần trước: "Là tôi viết."

Hai mắt Nghiêm Mộ hoàn toàn phát sáng: "Là chị viết? Quá lợi hại, không hổ là chị nha, tôi nghe mà trong đầu còn hiện lên hình ảnh."

Nguyễn Dạ Sênh ngoài miệng nói: "Được rồi, lấy lại những lời này của cậu đi, đừng có ở đây mà thổi phồng, tôi cũng không tin đâu."

Mà, trong lòng cô là một trăm phần trăm đồng tình với Nghiêm Mộ.

Khúc nhạc này của Hề Mặc, thật sự cô rất thích.

"Loại nhạc này loại mà tôi nói với chị, sẽ làm cho người nghe vừa gặp liền yêu, không, là tiếc hận gặp nhau quá muộn!" Nghiêm Mộ kϊƈɦ động nói: "Thật sự không phải là tôi tâng bốc đâu, thật rất dễ nghe. Đúng rồi, tôi thấy nó mọi mặt đều rất hoàn chỉnh, không phải là thuần khúc dương cầm, ngược lại giống như một ca khúc, nó có ca từ không?"

"Không có." Nguyễn Dạ Sênh lắc lắc đầu.

"Giai điệu này rất thu hút, rất tươi trẻ." Nghiêm Mộ bắt đầu mắc bệnh nghề nghiệp, vừa nghe đến một bài nhạc hay liền tay chân ngứa ngáy, nói: "Đáng tiếc là tôi không mang theo ghita, nếu không có thể đàn thử. Chị, có thể gửi khúc nhạc này cho tôi không, tôi muốn thu một bản ghita, chị yên tâm, không có sự cho phép của chị, tôi tuyệt đối sẽ không mang nó ra ngoài."

Đây là nhạc khúc của Hề Mặc, chưa hỏi qua ý kiến nàng, Nguyễn Dạ Sênh không thể nào tự tiện quyết định thay nàng, đành phải nói cho qua: "Chuyện này nói sau đi, trước hết quay cho xong ngày hôm nay đã."

Nghiêm Mộ thấy cô có hơi khó xử, cũng không tiếp tục hỏi, nói: "Được."

Một ngày làm việc kết thúc, Nguyễn Dạ Sênh ngồi xe trở về khách sạn, trêи đường về nhận được điện thoại của Hề Mặc nói là nàng đã về tới. Nguyễn Dạ Sênh nghe xong, chỉ hận không thể chắp thêm cánh bay một mạch về khách sạn, vừa bước xuống xe cô liền nhanh bước đi vào thang máy, ấn lên con số tầng lầu của Hề Mặc.

Cô vừa mới gõ cửa, cửa liền theo tiếng gõ mở ra, Hề Mặc xuất hiện ở trước mặt cô.

Nguyễn Dạ Sênh vội vàng đóng cửa lại, Hề Mặc đứng ngay sau cánh cửa không hề động bước chân, khoảng cách giữa hai người rất gần nhau.

"Bây giờ đã về tới rồi, có thể nói được chưa?" Sự mong chờ trong mắt Nguyễn Dạ Sênh như sắp tràn ra ngoài, tiến đến trước mặt Hề Mặc, hỏi nàng: "Cậu mau nói cho tôi biết đi, kết quả là thế nào? Cậu không biết ngày hôm nay tôi phải qua thế nào đâu."

Hề Mặc không nói gì, xoay người, đi vào trong.

Tròng lòng Nguyễn Dạ Sênh rơi lộp độp.

Lẽ nào thử vai không hề thuận lợi như cô nghĩ? Cố Như không hài lòng với diễn xuất của Hề Mặc, cái này thì không thể nào, hay là Cố Như nghĩ với danh khí đã sớm trượt dốc của cô sẽ không mang lại hiệu ứng phòng vé, cho nên cuối cùng mới không chọn cô?

"Không sao đâu." Nguyễn Dạ Sênh hít thật sâu, nhẹ giọng nói: "Cậu cứ nói với tôi đi, tôi chấp nhận được."

"Được, vậy tôi nói." Hề Mặc cuối cùng cũng nói: "Cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Nguyễn Dạ Sênh cắn môi, ngoan ngoãn gật đầu.

Hề Mặc lấy ra một túi hồ sơ từ trong túi đồ, đưa cho cô: "Qua rồi, đây là hợp đồng."

Nguyễn Dạ Sênh: "…"

Phát ngốc hồi lâu, Nguyễn Dạ Sênh mới nhận lấy túi hồ sơ, lấy tài liệu bên trong ra xem. Trêи bản hợp đồng có lượng chữ rất nhiều, vô số điều điều khoản khoản ở trêи đó, cô không thể nào nhìn kỹ được, thế nhưng từ trêи hợp đồng cô có thể xác nhận được là, cô đã nhận được vai nữ chính cho bộ tân điện ảnh của Cố Như.

"Hợp đồng tôi vẫn chưa ký, mang về cho cậu xem. Nếu như cậu cảm thấy không có vấn đề gì rồi mới ký cũng không muộn." Hề Mặc nói: "Đạo diễn Cố có cho thời gian."

Trong đầu Nguyễn Dạ Sênh nổ bùm bụp như đang đốt một đống pháo ăn mừng, mà giọng nói Hề Mặc lúc này như bắt đầu làm cho huyên náo trở nên náo nhiệt hơn.

Hề Mặc thấy Nguyễn Dạ Sênh hình như đang phát ngốc, đưa tay vỗ nhẹ một cái lên vai cô.

Nguyễn Dạ Sênh tựa như bị nàng vỗ làm cho tỉnh táo trở lại, tài liệu trong tay liền rơi xuống sàn.

Hề Mặc cho rằng cô bị dọa, giật mình đứng đó, nhìn qua không biết phải làm thế nào cho tốt, vừa muốn lên tiếng an ủi thì ai biết Nguyễn Dạ Sênh mặt mày đầy vui sướиɠ, xinh đẹp nở nụ cười, dang rộng cánh tay ôm lấy nàng.

Nguyễn Dạ Sênh đang ngập tràn trong vui sướиɠ, hoàn toàn là vô ý mới nhào tới, cười nói: "Thật tốt quá, tôi lại có thể ở cùng đoàn phim với cậu!"

Mà một cái ôm này lại còn nhảy nhót thêm vài cái, Hề Mặc bị Nguyễn Dạ Sênh ôm lấy một cách bất ngờ nên không kịp đề phòng, cơ thể theo tác động của Nguyễn Dạ Sênh đẩy tới mà lùi về sau hai bước.

Nhưng trong nháy mắt, nâng tay lên, vững vàng ôm lại Nguyễn Dạ Sênh.

Vốn là Nguyễn Dạ Sênh chỉ đang đơn thuần phóng thích tâm trạng của mình, trước sau không hề có băn khoăn. Người đang trong trạng thái hưng phấn sẽ có lúc không thể khống chế được mình, muốn ôm lấy người mà mình xem trọng, thậm chí còn ôm lấy xoay mấy vòng.

Cô cũng không nghĩ là Hề Mặc sẽ bắt được cô.

Lúc này bị cái ôm của Hề Mặc lắp đầy, cô có chút sửng sốt, đầu gục xuống dán lên ngực của Hề Mặc, một lúc lâu không hề nhúc nhích.

"Có thể lần nữa ở cùng đoàn phim với tôi làm câu vui đến thế sao?" Giọng nói Hề Mặc gần sát bên tai.

Nguyễn Dạ Sênh chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với Hề Mặc: "Vui."

Trái tim dường như đang rung lên trong cái ôm này, cô cũng hỏi lại một cậu: "Còn cậu?"

Hề Mặc không trả lời, chậm rãi buông cô ra, đưa mắt sang nơi khác: "Lúc tôi về có mang theo tương giò cho cậu."

Nguyễn Dạ Sênh: "…"

Đột nhiên cô giận dỗi, một bầu không khí đang tốt đẹp lại bị cái tương giò gì đó làm cho đảo lộn, lập tức nói: "Tôi không ăn tương giò."

"Không phải cậu rất thích sao?" Hề Mặc liếc nhìn cô một cái: "Thấy cậu đã lâu không ăn nên mới mang riêng về cho cậu."

Nguyễn Dạ Sênh đã bị cái đầu gỗ này làm cho giận tới no rồi, nói: "Tôi muốn giữ dáng cho cậu, không thể ăn."

"Cậu bây giờ đang dùng cơ thể của tôi, tôi cho phép cậu ăn hai miếng." Hề Mặc nói.

Nguyễn Dạ Sênh bất động.

Lúc Hề Mặc lại quay sang nhìn cô, thấy sắc mặt cô hình như không được tốt, bất đắc dĩ đổi giọng: "Ba miếng, không thể hơn nữa."

Nguyễn Dạ Sênh: "…"