Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 105




Nguyễn Dạ Sênh cũng không thấy ngạc nhiên, chỉ cười nói: "Tôi biết, phòng của khách sạn cũng không lớn."

Lúc này, nụ cười của cô không có ý vị tươi đẹp mà chỉ là sự bất đắc dĩ.

Lần trước, cô và Nhan Thính Hoan nói rất nhiều, cơ bản đều là những chuyện sáng sủa có thể rộng để bàn bạc, khi ấy thế nhưng cô lại rất muốn Hề Mặc có mặt ở đó.

Duy chỉ có nửa câu nói mà Nhan Thính Hoan lỡ miệng nói ra, khi đó cô nghe thấy, trái tim thiếu chút nữa là ngừng đập, đó là nội dung mà cô không muốn đề Hề Mặc biết được.

Nhưng xét theo như biểu hiện của Hề Mặc, Hề Mặc sở chỉ, đúng thật là bí mật đó cô khó có thể nói ra.

Nguyễn Dạ Sênh có chút căng thẳng, chờ Hề Mặc nói tiếp.

Cô đứng, Hề Mặc khoác áo ngồi trêи ghế, ngước mắt lên nhìn cô: "Đêm đó, tôi đã nói với cô tiếng cảm ơn, thật ra hẳn là tôi nên nói với cô thêm một lời xin lỗi, hiện giờ tôi bổ sung."

Sắc mặt Nguyễn Dạ Sênh thoáng chốc mờ mịt.

Lời nói Hề Mặc mang theo sự thành khẩn, hơn nữa còn có sự cẩn thận mà từ trước đến nay chưa từng có: "… Tôi xin lỗi."

Nguyễn Dạ Sênh nhẹ giọng hỏi nàng: "Tại sao lại phải như vậy?"

"Tôi không nên tự quyết định, không hỏi là cậu có tình nguyện hay không mà đã trực tiếp kéo cậu vào đoàn phim này." Hề Mặc cúi thấp đầu, nhìn sàn gỗ dưới chân: "Khi đó tôi và cậu chỉ vừa mới hoán đổi, nếu như mỗi ngày, thân thể của tôi không nằm trong phạm vi quan sát thì trong lòng tôi sẽ thấy không yên, cho nên tôi chỉ có thể nghĩ ra cách này."

Giọng nói của nàng càng ngày càng thấp: "Là do trước kia tôi chưa từng nghĩ cho cảm nhận của cậu."

Chuyện này vẫn luôn là cái gai mang theo hối hận ở mãi trong lòng nàng.

Chịu đựng thế này đã nhiều ngày, rốt cuộc nàng vẫn muốn đem nó nhổ đi.

Nguyễn Dạ Sênh càng nghe càng kinh ngạc, nhưng trong đó lại cảm thấy vô cùng vui sướиɠ. Cô vừa nghe Hề Mặc xin lỗi vừa cẩn thận quan sát Hề Mặc, phát hiện hai má của Hề Mặc ẩn ẩn chút hồng, hình như rất khó xử, nhìn qua giống như học sinh làm sai đang bị phạt viết kiểm điểm.

Hề Mặc là người kiêu ngạo như vậy, nàng có thể làm đến bước này với nàng mà nói có lẽ rất khó khăn.

Nhưng nàng vẫn lựa chọn làm vậy.

Hề Mặc nghiêm túc nói tiếp: "Ý tứ trong lời nói của Nhan Thính Hoan đại khái tôi có thể đoán được, lúc trước là cậu tự nguyện rút lui. Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra với cậu mới dẫn đến việc cậu chủ động vứt bỏ sự nghiệp diễn xuất của mình, đó là việc riêng của cậu, cậu yên tâm tôi sẽ không hỏi tới. Thế nhưng hiện giờ cậu lại bởi vì tôi mà quay về với ánh mắt của đại chúng, chuyện này so với mục đích ban đầu của cậu có lẽ đã hoàn toàn trái ngược, tôi làm như vậy, có mang lại phiền phức cho cậu hay không?"

Nói đến đây, nàng lặng lẽ đưa mắt liếc nhìn Nguyễn Dạ Sênh.

Cửa sổ đang mở, gió thu lạnh lẽo thổi vào phòng, nhưng trong lòng Nguyễn Dạ Sênh lại là một mảnh ấm áp.

Nếu như là trước đó cô còn cảm thấy thấp thỏm lo lắng thì hiện tại khi Hề Mặc cùng cô nói ra tất cả, đột nhiên cô như trút bỏ được một phần gánh nặng, trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Còn có thêm dũng cảm để tiến tới.

"Không phiền." Bên môi Nguyễn Dạ Sênh chứa ý cười.

"Thật không?" Hề Mặc xoay mặt qua.

"Thật." Nguyễn Dạ Sênh tuy nói dối nhưng vẫn cười gật đầu.

Cô không hi vọng Hề Mặc vì chuyện này mà cảm thấy áy náy.

Hề Mặc im lặng một lát, nói: "Nếu như sau khi cậu quay xong Tuy Đình, không muốn nhận thêm kịch bản nào nữa tôi sẽ tôn trọng ý muốn của cậu, dùng thân phận là cậu, lần nữa trở lại cuộc sống của cậu trước đây, mãi cho đến khi chúng ta đổi về thì thôi."

Nguyễn Dạ Sênh không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, tựa như đang ngẩn ngơ.

Hề Mặc vậy mà lại chấp nhận vứt bỏ tất cả, lấy cái túi da là cô đây mà sống tiếp, cho dù không có tiếng tâm cũng không màn đến sao.

"Không, tôi muốn." Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh nhói lên, vội vàng bước đến gần Hề Mặc thêm vài bước: "Dù cho cậu không sắp xếp để tôi vào đoàn phim Tuy Đình thì tôi cũng có ý định đón nhận một vài kịch bản, chuẩn bị trở lại."

Hề Mặc nhìn cô, tựa như đang phân biệt, rốt cuộc lời nói này của cô có phải là lời thật lòng hay không.

Cứ như vậy, nàng nhìn kỹ Nguyễn Dạ Sênh rất lâu, mới nói: "Nếu như đây là lời thật lòng, vậy tôi cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của cậu, giúp cậu nhận thêm một ít công việc."

Gần đây có vài lời mời, trước trước sau sau nàng đều nói với Nguyễn Dạ Sênh, hỏi ý kiến của Nguyễn Dạ Sênh.

Nguyễn Dạ Sênh cũng chưa đồng ý chấp nhận những lời mời đó, chỉ nói là xem kỹ lại.

Hề Mặc cũng thận trọng cân nhắc giúp Nguyễn Dạ Sênh, trước có vài lời mời cho phim truyền hình và điện ảnh, nàng đã xem qua các chế tác cảm thấy những thứ đó không đủ tư cách để mời, thậm chí còn có cả phim thần tượng, còn về các chương trình tạp kĩ, đa phần đều nhạt nhẽo không có gì thú vị. Những người đó đơn giản là đang nhìn Nguyễn Dạ Sênh hiện giờ có thể thương lượng được, tiền cát xê lại không cao quá mức so với năm đó, cảm thấy có thể tạo ra một làn sóng mang lại lợi ích kinh tế cao.

Nhất là các chương trình tạp kĩ, mấy năm nay càng lúc càng mời nhiều minh tinh đã hết thời. Tổ tiết mục tính toán chi li, đã là minh tinh hết thời thì không thể làm giá, lại còn tiết kiệm được tiền cát xê. Lỡ như chương trình sau khi phát sóng tạo được tiếng vang tốt, minh tinh kia không những có thể trở mình mà tổ tiết mục còn có thể vì thế mà hưởng được nhiều huệ lợi liên đới, chuyện này đối với chế tác cho mùa tiếp theo của chương trình cũng rất có lợi.

Hề Mặc cảm thấy rất chướng mắt với những tổ chế tác này, cảm thấy nếu Nguyễn Dạ Sênh tham gia, căn bản chính là đại tài tiểu dụng, sẽ càng làm ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của Nguyễn Dạ Sênh.

Theo như nàng thấy, với năng lực của Nguyễn Dạ Sênh, nếu chọn thì phải chọn kịch bản tốt, coi như chỉ là chương trình tạp kĩ thì cũng phải là chương trình có tiếng tăm.

Nàng biết nguyện vọng thời đại học của Nguyễn Dạ Sênh.

Nguyễn Dạ Sênh muốn đoạt ảnh hậu.

Nếu như không phải trước kia Nguyễn Dạ Sênh giải nghệ thì chuyện đoạt ảnh hậu chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Lúc đó Hề Mặc nghĩ, nếu Nguyễn Dạ Sênh lòng còn mang nguyện vọng ấy, như vậy phải lựa chọn một thứ thích hợp với con đường cô phát triển. Trước những lời mời mà nàng vẫn cho là không thích hợp thì vừa lúc Nguyễn Dạ Sênh cũng không tỏ rõ thái độ cho nên nàng không cần phải nói gì thêm.

Nhưng ngày hôm qua, nàng có nhận được một cuộc gọi, nàng cảm thấy cần thiết phải nói một chút với Nguyễn Dạ Sênh.

"Hiện tại có một việc, tôi cảm thấy rất thích hợp cậu, đối phương cũng rất có thành ý." Hề Mặc nói.

Nguyễn Dạ Sênh tin vào mắt nhìn của Hề Mặc, khiến cho Hề Mặc vừa mắt, hai mắt cô không khỏi sáng lên: "Là việc gì?"

"Đạo diễn Cố gọi điện đến." Ngữ khí Hề Mạc rất bình ổn.

Nguyễn Dạ Sênh lại sửng sốt, cô còn đang nghĩ tới điều gì hoặc đang nghiệm chứng suy đoán của mình, nhẹ giọng hỏi: "Đạo diễn Cố nào?"

"Còn có thể là đạo diễn nào chứ?" Hề Mặc liếc cô một cái: "Chính là đạo diễn Cố Như cậu vừa nhắc tới."

Đại danh đỉnh đỉnh, đoạt được vô số giải thưởng – Cố Như.

Nét mặt Nguyễn Dạ Sênh vui sướиɠ tựa như không cách nào khắc chế.

Cố Như xem như là người có ơn tri ngộ với cô, nếu không phải Cố Như chọn cô làm nữ chính cho Đạp Ca thanh thì trước kia căn bản cô không có khả năng gây sốt. Khi đó cô vẫn còn đang học, những người trong giới đối với việc đạo diễn Cố Như chọn một người mới không hề có kinh nghiệm làm nữ chính đều là lời chất vấn, thế nhưng sau khi phim khởi chiếu Nguyễn Dạ Sênh đã đưa ra một lời giải vô cùng hài lòng.

Cô vào vai Đạp Ca một cách nhập tâm, hình ảnh hồng y chân trần đạp tuyết làm cho vô số người mê điện ảnh ghi nhớ mãi.

Mà bởi vì sau này cô quy ẩn, cách xa những anti fans, hình tượng khi ấy của cô đẹp đẽ đến mức không nhuốm phải bụi trần. Theo thời gian dần trôi, mọi người càng thấy nhớ nhưng loại hồi ức đã mất đi này. Và Đạp Ca thanh rồi cũng đi vào hàng ngũ của những bộ điện ảnh kinh điển.

"Đạo diễn Cố… bà ấy … bà ấy gọi điện đến, nói gì?" Nguyễn Dạ Sênh nói.

"Đương nhiên là nói chuyện công việc." Hề Mặc nhớ lại tình huống khi cùng Cố Như nói chuyện điện thoại: "Bà ấy gửi lời mời cho bộ điện ảnh mới, nữ chính thứ nhất vốn đã định là Trình Miểu Nhiên, Nhưng Trình Miểu này lại luôn ở đoàn phim đưa ra đòi hỏi, lúc nào cũng tìm đạo diễn Cố để thương lượng rõ ràng, cứ thường xuyên như vậy, đạo diễn Cố cảm thấy mất hứng, nên hợp tác không thành. Đạo diễn Cố muốn thay người, vừa lúc bà ấy nhìn thấy vài thông tin của cậu trêи mạng, biết cậu đóng phim trở lại cho nên liền gọi điện tới hỏi cậu có muốn thử vai hay không."

Nguyễn Dạ Sênh chưa hết bất ngờ: "Đã lâu vậy rồi, đạo diễn Cố, bà ấy còn nhớ tôi sao?"

"Ấn tượng của đạo diễn Cố đối với cậu vẫn rất tốt." Ngữ khí của Hề Mặc ôn hòa hơn rất nhiều: "Trước đây tôi có từng hợp tác với đạo diễn Cố, bà ấy biết tôi và cậu là bạn học, khi đó còn hỏi tôi tình hình gần nhất của cậu, chỉ là lúc đó tôi cũng không rõ. Nhưng tôi có thể khẳng định, đạo diễn Cố thấy rất tiếc khi trước kia cô giải nghệ."

Nguyễn Dạ Sênh cảm thấy mơ hồ như đang nằm mơ.

Tân điện ảnh của Cố Như, là song nữ chủ.

Vốn ban đầu hai nữ chính rõ ràng là Hề Mặc và Trình Miểu Nhiên. Trình Miểu Nhiên là đại hoa đang rất nổi tiếng, fans hâm mộ đông đảo, dáng người lại rất khí chất, kỹ thuật diễn xuất cũng rất tốt, là một diễn viên có độ uyển chuyển khá cao.

"Khi nào thì thử vai?" Nguyễn Dạ Sênh vội hỏi.

Hề Mặc chăm chú nhìn cô: "Có hứng thú?"

"Đương nhiên rồi." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Những ngày ở đoàn phim chính là thời gian mà tôi thấy vui vẻ nhất. Tôi thích cảm giác đóng phim, trước đây tôi không có kịch bản phim để quay, buồn bực như sắp bức tôi chết, hiện giờ không dễ gì có thể quay lại, hơn nữa còn có cơ hội được đến chỗ của đạo diễn Cố thử vai, tôi mừng còn không kịp."

Những vẫn còn một câu cô chưa nói ra.

Đó là, cô càng thích hơn cái cảm giác được nhìn thấy Hề Mặc.

Trước kia cô nghĩ, trước khi tình trạng nan giải của cô chưa giải quyết được thì cô không nên lộ diện nhiều trước truyền thông báo giới. Dù sao đi nữa, ống kính truyền thông luôn đi cùng với ánh mắt của đại chúng, sẽ khiến cho cô không thể làm việc một các tự do, gông cùm xiềng xích quấn lấy quá nhiều.

Nếu như cô đang trong quá trình truy xét lại bị truyền thông bắt được thứ gì, sau đó đem chúng công bố ra bên ngoài, dù cho phía truyền thông không biết rõ nhưng chỉ là chụp được của vài chi tiết cũng sẽ làm cho bên kia trở nên cảnh giác, đó là một việc vô cùng nguy hiểm.

Tuy nhiên hiện giờ, ý nghĩ đó của cô đang bắt đầu dao động.

Mỗi một ngày qua đi, cô càng trở nên quyến luyến cái cảm giác được ở bên cạnh Hề Mặc.

Hề Mặc thuộc về giới giải trí này, hơn nữa còn là một người kiêu ngạo và luôn đứng ở đỉnh cao.

Nếu như sau này, cô muốn có đủ tư cách để sát cánh với Hề Mặc thì một lần nữa, cô phải trở về giới giải trí. Thế nhưng, Hề Mặc có địa vị thế nào, các tác phẩm mà nàng nhận đều là đại chế tác. Vì thế cho nên, cô không chỉ trở về giới giải trí mà còn phải tạo ra được những thành tựu sáng chói, nổi tiếng đến mức những đạo diễn nổi tiếng đều phải tình nguyện mời cô, thì khi đó cô mới có được cơ hội hợp tác với Hề Mặc.

Bằng không thì ngoại trừ việc hợp tác trong công việc, cô còn cách nào để có thể xuất hiện chung với Hề Mặc?

Trước đây, cô đã quen với chuyện từ xa xa đứng trông về Hề Mặc, lúc đó chưa từng có nhiều tham vọng, như thế trái lại có vẻ rất yên ổn.

Nhưng bây giờ, khi cùng Hề Mặc tiếp xúc lâu ngày, trong nội tâm cô lại cuộn trào sự tham luyến như dải lụa dài từ sớm đã trói chặt lấy cô, cô không thể tách rời càng không thể rời đi.

Nếu như lần này có thể thuận lợi lấy được vai nữ chính trong bộ điện ảnh mới của Cố Như, thì ít nhất cô có thể ở bên cạnh Hề Mặc thêm một đoạn thời gian.

Mà hơn nữa, với kịch bản của bộ tân điện ảnh này cô rất quen thuộc, giữa hai nữ chính sẽ có một lượng lớn đối thoại.

Với cô mà nói, đây chính là một dụ hoặc.

"Nhất thời đổi diễn viên, thời gian sẽ khá eo hẹp." Hề Mặc quan sát biểu cảm của cô, nói: "Đạo diễn Cố nói là thứ sáu này có thể trực tiếp đi đến chỗ của bà ấy để thử vai. Nếu như cậu muốn thì tôi sẽ thay cậu đi một chuyến."

"Cái này còn phải nói sao, đương nhiên là muốn rồi." Khóe mắt chân mày Nguyễn Dạ Sênh đều rạng rỡ, nói: "Vậy là vai diễn bộ điện ảnh của đạo điễn Cố lần này, tôi hẳn đã nắm trong tay."

"Tự tin vậy à?" Hê Mặc nghiêng đầu tiếp tục nhìn cô.

Trêи môi đang ẩn giấu ý cười.

"Đây không phải là tự tin." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Là tôi tin tưởng cậu. Diễn xuất của cậu tốt như vậy, đạo điễn Cố nhất định sẽ hài lòng."

Ý cười Hề Mặc đang giấu đi dường như lại hiện lên rõ ràng hơn, thậm chí khóe miệng cũng sắp nhếch lên.

Nàng quay mặt đi, nhìn xuống sàn nhà, nhàn nhạt trả lời: "Tôi sẽ cố gắng."

"Cậu sao lại nói là cố gắng chứ." Nguyễn Dạ Sênh đi vòng ra phía sau nàng, đặt tay lên hai vai của nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Hạnh phúc nửa đời còn lại của tôi chỉ trông chờ vào cậu."

Hề Mặc quay đầu lại nhìn cô, sắc mặt có chút khó hiểu: "Hạnh phúc gì? Cái này với nửa đời sau của cậu có gì liên quan?"

Nguyễn Dạ Sênh tiến sát vào nàng, híp mắt cười: "Cậu nghĩ đi, nếu như nhờ bộ điện ảnh mới này của đạo diễn Cố mà tôi có thể hấp thụ ánh sáng nhiều hơn, hoặc lỡ như bộ điện ảnh bùng nổ, không phải con đường sau này của tôi sẽ càng thuận lợi hơn sao? Cơ hội tốt cũng sẽ ngày càng nhiều, vậy nửa đời sau của tôi đương nhiên là hạnh phúc."

"Ah." Hề Mặc mơ hồ đáp một tiếng: "Thì ra là vậy?"

"Nếu không thì thế nào?" Nguyễn Dạ Sênh chớp chớp mắt nhìn nàng.

Hai người sát gần nhau, lông mi của Nguyễn Dạ Sênh cơ hồ đều quét lên mặt của Hề Mặc, Hề Mặc vội đứng lên, cấp tốc bước vài bước.

Nguyễn Dạ Sênh buồn cười: "Cậu trốn gì vậy?"

"Tôi không có trốn." Hề Mặc nhanh chóng bước tới cạnh cửa sổ: "Tôi… ngắm cảnh."

Nguyễn Dạ Sênh đi qua theo: "Vậy tôi cũng ngắm cảnh."

Hề Mặc: "…"

Hai người cùng lúc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ góc này nhìn ra, có thể nhìn thấy Hề Quý ở phía xa đằng kia đứng trước mộ Giản Nguyên. Ông ấy đứng ở đó, không biết duy trì trạng thái như vậy trong bao lâu, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt lên bức ảnh trêи bia mộ.

"Ba cậu hình như rất đau buồn." Nguyễn Dạ Sênh khẽ nói.

"Đúng vậy. Mỗi lần chờ tôi đi khỏi, ông ấy đều một mình ở lại với mẹ tôi một lúc." Hề Mặc nhìn bóng lưng của Hề Quý, một thoáng qua đi cảm giác trong lòng không biết phải thế nào: "Từng có một lần, vào ngày giỗ của mẹ tôi, tôi núp ở phía xa, nhìn thấy ba tôi khóc, đó cũng là lần đâu tôi thấy ông ấy rơi nước mắt."

Cuối cùng, Hề Quý ôm ấy tấm bia, bước đi trong gió lạnh.