Hoàn Châu Tử Vy

Chương 46:




Mọi người đều hành lễ thỉnh an, duy chỉ có Tiểu Yến Tử vẫn nằm trên kháng che mặt xấu hổ. Nhìn quanh một vòng không thấy Tiểu Yến Tử, Hoàng Thượng lại hỏi:

- Tiểu Yến Tử đâu rồi?

- Tiểu Yến Tử xin thỉnh an Hoàng a mã, Hoàng a mã cát tường – Tiểu Yến Tử vẫn nằm trên kháng dùng áo che mặt rầu rĩ nói.

- Hả? Lại có chuyện gì đây? Các ngươi ai đã chọc ghẹo nó? – Hoàng Thượng lên tiếng hỏi.

Vẫn che mặt, Tiểu Yến Tử đáp lại:

- Không có ai chọc giận con, không ai chọc giận con hết.

Mấy người còn lại đều nhìn nhau im thinh thích không trả lời, Hoàng Thượng lại thêm khó hiểu hỏi:

- Vậy sao con còn che mặt như vậy chứ? Sao con vẫn không sửa được cái tật xấu này hả? – Hoàng Thượng nghĩ Tiểu Yến Tử vẫn còn vô phép không tuân quy củ nên có chút tức giận, lớn tiếng ra lệnh – Tiểu Yến Tử, mau ra đây.

- Không ra đâu, không ra đâu – Tiểu Yến Tử vẫn từ chối.

- Ra đây, ra đây – Hoàng Thượng lần nữa ra lệnh.

- Không ra, không ra – Tiểu Yến Tử lúc lắc cái đầu lần nữa đáp.

Không nói được Tiểu Yến Tử, Hoàng Thượng lại hỏi người khác:

- Tử Vy, rốt cuộc là có chuyện gì?

Tử Vy liếc Tiểu Yến Tử mỉm cười đáp lại:

- Hoàng a mã, chỉ là chuyện nhỏ thôi, Người đừng để ý.

Hoàng Thượng chau mày nghiêm khắc nói:

- Chỉ là chuyện nhỏ? Sao chỉ là chuyện nhỏ được? Bây giờ mấy cung nữ kia đang xì xào bàn tán nói Tiểu Yến Tử thế này thế nọ lung tung, còn nó thì nhất định che mặt lại, chắc chắn là có vấn đề. Lại gây ra họa rồi phải không? Minh Nguyệt, Thái Hà, mau mau lấy cái áo kia ra.

Minh Nguyệt, Thái Hà không còn cách khác đành nhận lệnh kéo chiếc áo trên gương mặt của Tiểu Yến Tử ra nhưng không dám dùng sức khẽ gọi:

- Cách cách…cách cách à…

Tiểu Yến Tử chỉ đành kéo cái áo ra, để lộ gương mặt với vài vết cắn đỏ, hậm hực nói:

- Bỏ ra thì bỏ ra.



Nhìn gương mặt của Tiểu Yến Tử, Hoàng Thượng kinh sợ hỏi:

- Chuyện này, chuyện này là sao hả?

- Hoàng a mã, con thảm lắm, đều là do Hương phi nương nương hại con, nương nương đứng trong ngự hoa viên quay vài vòng đã dụ được bươm bướm bay tới, con cũng bắt chước nương nương nhưng chỉ dụ được toàn là ong – Tiểu Yến Tử kích động đứng lên, đưa tay vừa gãi vừa giải thích.

Tiểu Yến Tử nói năng lộn xộn khiến cho Hoàng Thượng khó hiểu:

- Như vậy là sao? Con nói vậy là sao?

Nhĩ Khang trầm ổn hơn mở miệng:

- Khởi bẩm Hoàng Thượng, chuyện thật ra là như vầy, Tiểu Yến Tử hôm đó nhìn thấy Hương phi nương nương có thể dụ được đàn bướm tới nên mới thấy hâm mộ vô cùng, về tới Thấu Phương Trai cũng nghĩ mọi cách bắt chước theo người ta. Kêu Minh Nguyệt, Thái Hà hái rất nhiều cánh hoa, rồi ngâm mình trong nước cánh hoa cả một đêm cũng mong có thể dụ được bươm bướm tới. Nhưng mà không ngờ bươm bướm đâu không tới mà lại dụ được cả một bầy ong mật kéo tới.

Hoàng Thượng bật cười ha ha không ngừng được nói:

- Thì ra Đông Thi bắt chước Tây Thi.

Tiểu Yến Tử không hiểu Hoàng Thượng đang nói gì, nhìn mọi người ai nấy đều che miệng cười, nàng rất bực tức nhảy dựng lên:

- Cái gì bình to với bình nhỏ chứ? Người ta đã đau đến độ bốc khói lên đầu rồi mà các người còn cười được nữa. Tức chết đi được, hứ, bao nhiêu người như vậy mà không ai chịu đứng ra thử nghiệm hết nên ta mới thảm như vậy đó, mà đàn ong đó cũng kì lạ thật tại sao chỉ đốt có mình ta mà không đốt mọi người. Nếu mọi người đều là bằng hữu thì sáng ngày mai cũng ngâm nước cánh hoa để cho ong mật đốt hết đi, như vậy mới là co phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

Nhĩ Thái không ngừng được cười nói:

- Tiểu Yến Tử, muội vẫn là tha cho chúng ta đi, Hàm Yên đã khuyên muội rồi chẳng phải sao, là do muội kiên quyết muốn làm thôi.

- Tắm nước cánh hoa? Tắm nước cánh hoa? – Hoàng Thượng cười lớn tiếng, cảm thán – Đây chính là câu chuyện cười thú vị nhất năm nay mà trẫm được nghe đó. Con đúng là cây cười của trẫm mà.

- Hoàng a mã, người cảm thấy tức cười lắm sao? – Tiểu Yến Tử hỏi.

- Tức cười lắm, tức cười lắm – Hoàng Thượng vẫn cười không dừng được.

Tiểu Yến Tử thở phào cảm thán:

- Được rồi, tuy là con bị ong mật đốt đầy mặt như vầy nhưng có thể làm cho Hoàng a mã cười một trận như vậy thì cũng đáng. Vốn dĩ con đang tính đi tìm tổ ong đó đá cho chúng một cái trời giáng để báo thù cho mình nhưng giờ thì tha cho chúng hết đó.

Nghe mấy câu này mà mát lòng mát dạ, Hoàng Thượng rất vui mừng lại ra lệnh:

- Vĩnh Kỳ, mau đi mời thái y, bị đốt đầy mặt như vậy không chẩn trị sao được.

- Dạ, nhi thần xin đi liền – Vĩnh Kỳ lập tức lên tiếng ứng.



Cũng giống như trong phim, sau đó Hoàng Thượng đi một chuyến đến Bảo Nguyệt Lâu, nói chuyện với Hàm Hương, vẫn là những chuyện đó, vẫn là những câu nói đó, Hoàng Thượng rốt cuộc thỏa hiệp với Hàm Hương. Hàm Hương tất nhiên nhanh chóng nói cho mấy người Tiểu Yến Tử tin tức tốt này.

- Hoàng a mã vạn tuế, hoàng a mã vạn tuế - Tiểu Yến Tử vui mừng nhảy nhót hoan hô.

Tử Vy cũng không kìm được vui vẻ:

- Tiểu Yến Tử, muội biết ngay mà, Hoàng a mã không phải người tầm thường, Người vô cùng vĩ đại, muội rất tự hào về mọi người.

- Chúc mừng, chúc mừng, cuối cùng chúng ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi – Nhĩ Khang nói.

- Biết sớm như vậy thì Tiểu Yến Tử đã không bị ong đốt sưng mặt rồi – Vĩnh Kỳ cũng nói.

Hàm Hương kinh hãi lo lắng nói:

- Hả? Ta xin lỗi, ta hại muội sưng hết mặt mày, có sao không vậy?

Tiểu Yến Tử không để ý đáp lại:

- Không sao, không sao, chỉ là bị xấu chút thôi.

- Không xấu, không xấu, rất đặc biệt, giống với đầu của Thích Ca Mô Ni – Vĩnh Kỳ nịnh nọt.

Nhưng vào tai của Tiểu Yến Tử lại có ý nghĩa khác:

- Huynh nói gì chứ, muội đâu có nhiều mụn vậy chứ.

Mọi người đều phì cười, Hàm Hương quay sang hành lễ cúi đầu với mấy người Vĩnh Kỳ chân thành nói:

- Hàm Hương cảm tạ ba vị đã làm mọi chuyện vì Hàm Hương và làm mọi chuyện vì Mông Đan, sau này xin làm phiền ba vị chăm sóc Mông Đan và chỉ dẫn, khuyên nhủ, an ủi huynh ấy.

- Nghe giọng điệu của người hình như muốn vĩnh biệt huynh ấy – Nhĩ Khang khó hiểu hỏi.

Hàm Hương đôi mắt đượm buồn khẽ gật đầu đáp:

- Đúng vậy, từ ngày ta đồng ý với cha tiến cung trở đi, ta đã quyết tâm không gặp lại huynh ấy, chỉ tại huynh ấy không từ bỏ đuổi theo ta tới Bắc Kinh này. Bây giờ Hoàng Thượng nhân từ với ta như vậy, ta không thể bất nghĩa với người, suốt đời này ta sẽ là người hầu của Người rồi.

- Như vậy đâu có được, sư phụ của ta không chấp nhận chuyện này đâu. Hàm Hương, chúng ta tạm thời cứ chờ đợi cách thu hút được bướm rồi nói sau nha – Tiểu Yến Tử lập tức phản đối.

Vĩnh Kỳ giả vờ rùng mình nói:

- Tiểu Yến Tử, muội còn muốn thu hút bươm bướm tới nữa sao, lần sau có khi muội lại thu hút gián sâu bọ đến đó – Làm cho mọi người phì cười.