Hoàn Châu Tử Vy

Chương 33:




Khóe mắt ngân ngấn lệ, Hàm Hương không tin vào những điều mình nghe, hỏi lại:

- Thật vậy sao?

Nắm chặt tay của Hàm Hương, trấn an nàng, Hàm Yên cam đoan:

- Thật, thật chứ. Ngũ a ca đã mang theo thuốc tốt nhất trong cung đi rồi, toàn bộ đều là linh đan diệu dược, chỉ cần tìm được họ sẽ điều trị cho Mạch Nhĩ Đan.

Hàm Hương vẫn tiếp tục phủ nhận những điều mình vừa nghe:

- Ta không tin, ta không tin.

- Người phải tin, Mạch Nhĩ Đan là gió, người là bụi. Gió không dừng, bụi cũng không dừng biết không? Bọn ta cố tình đến đây là muốn nói cho người biết bọn ta và người cùng một phe. Tuy rằng bề ngoài, ta không thể ngang nhiên chống đối Hoàng a mã nhưng bọn ta đều đứng về phía người, đều sẽ giúp cho người. Người cũng phải tự giúp bản thân, quan trọng nhất phải tự bảo trọng. Giữ lại cái mạng quý báu của mình chờ đợi một ngày trùng phùng với Mạch Nhĩ Đan. Người có hiểu không? – Nắm lấy cái tay còn lại của Hàm Hương truyền thêm ấm áp niềm tin cho nàng, Tử Vy nhắn nhủ chân thành.

- Ta nghĩ sẽ không có ngày đó đâu – Không phải không tin họ nhưng chuyện này thực sự quá khó, Hàm Hương nói.

Tiểu Yến Tử lạc quan tích cực đáp lại:

- Có mà, có mà. Người gặp được bọn ta thì những điều không thể sẽ biến thành có thể. Người đừng sợ Hoàng a mã, bề ngoài Hoàng a mã rất hung dữ, thực tế lòng dạ nhân từ. Nếu lần sau Hoàng a mã còn bóp cổ người, người đừng đứng yên phải chống cự chứ, không được thì cầu xin, nói những lời hay. Nữ tử giỏi không sợ chịu thiệt trước mắt, giữ được mạng sống mới có cơ hội rời khỏi hoàng cung. Hơn nữa bọn ta sẽ tìm cách khuyên Hoàng a mã thả người đi.

Nếu không phải ánh mắt của bọn họ chân thành thì Hàm Hương sẽ cho rằng bọn họ đang lừa gạt, một phi tử được sắc phong có cơ hội thoát khỏi tường đồng vách sắt có thể sao, gương mặt của nàng hiện lên khó tin. Hàm Yên trấn an nàng:

- Mưu sự tại người, chỉ cần giữ được mạng sống thì đều có thể, Hàm Hương tin bọn ta đi. Khi nào có tin tức của Mạch Nhĩ Đan bọn ta sẽ nói với người. Còn người có gì cần nói với Mạch Nhĩ Đan không?

- Nếu các người tìm được thì nói với Mạch Nhĩ Đan, hãy quý trọng mạng sống của mình, đừng liều mạng nữa – Hàm Hương nhờ cậy bọn họ.

Tử Vy gật đầu đồng ý dặn dò:

- Người cũng phải vì Mạch Nhĩ Đan trân trọng bản thân.



- E rằng trong sự sống và trong sạch ta chỉ có thể giữ một – Lời của Hàm Hương tràn đầy bất lực, chua xót, trên gương mặt sầu bi, nước mắt chực chờ rơi.

Ngoài Hàm Yên đã biết trước mọi thứ qua nội dung phim, Tiểu Yến Tử và Tử Vy đều kinh ngạc.

- Hoàng a mã chưa đụng vào người sao? Mạch Nhĩ Đan không hi sinh oan uổng rồi. Rốt cuộc ta đã hiểu tại sao hôm đó khi Tiểu Yến Tử đột nhập vào đây Hoàng a mã lại tức giận như vậy rồi – Tử Vy than nhẹ.

Hàm Yên tốt bụng nhắc nhở:

- Hàm Hương, Người phải cẩn thận ứng phó với Hoàng a mã, tuy rằng bọn ta đều nói Hoàng a mã nhân từ nhưng dù sao Người vẫn là Hoàng đế, nói nặng không được, nói nhẹ không được, bản thân phải cẩn thận.

- Phải rồi Hàm Hương người có cần viết thư gì đó, bọn ta sẽ giúp người đưa cho Mạch Nhĩ Đan – Tiểu Yến Tử đề nghị nhưng Hàm Hương chưa kịp trả lời thì Hàm Yên đã phản đối:

- Không được, viết thư quá nguy hiểm, một khi bị phát hiện thì cả Mạch Nhĩ Đan và Hàm Hương đều sẽ mất mạng, còn liên lụy đến chúng ta. Nếu như Hàm Hương muốn nói gì thì chúng ta sẽ giúp chuyển lời, đừng viết thư.

Nãy giờ tâm trạng của Hàm Yên cứ bồn chồn như đã quên cái gì, nhờ lời đề nghị của Tiểu Yến Tử nhắc nhở nàng nhớ ra quên dặn dò mấy người Nhĩ Thái nếu bọn họ trở về quá khuya đừng đến Thấu Phương Trai, đừng để người khác nắm được đằng chuôi bắt lỗi, dù sao Thái Hậu và Hoàng Hậu đều nhìn chằm chằm đó. Bây giờ chỉ cầu mong Nhĩ Thái sẽ nhớ nàng từng nhắc nhở hắn đêm khuya đừng đến Thấu Phương Trai, không để người khác nói ra nói vào, để cho tình cảnh trong phim không xảy ra. Nhưng có lẽ ông trời không nghe lời cầu nguyện của Hàm Yên, mấy người Vĩnh Kỳ vẫn xuất hiện ở Thấu Phương Trai vào đêm hôm đó, vì chuyện này Hàm Yên đã nhăn mày trách cứ Nhĩ Thái:

- Nhĩ Thái, không phải ta đã nhiều lần căn dặn chàng, dù sao đây cũng là nơi ở của cách cách, đêm khuya các huynh xuất hiện ở đây không thích hợp, sao chàng không ngăn cản bọn họ chứ, có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm Thấu Phương Trai đó.

- Ta đã nhắc nhở họ rồi nhưng mà họ cứ nhất quyết phải đến, ta biết làm sao chứ - Nhĩ Thái kêu to oan uổng.

- Nhưng mà… - Hàm Yên vẫn muốn tiếp tục lí lẽ với Nhĩ Thái thì bị Tiểu Yến Tử cắt ngang:

- Hàm Yên, muội quá cẩn thận rồi. Mặc kệ Hàm Yên, các huynh mau nói cho muội biết có tìm được Mạch Nhĩ Đan không? Huynh ấy sao rồi?

- Đừng vội, đừng vội, đã tìm được rồi – Vĩnh Kỳ đáp.

Tử Vy cũng lo lắng hỏi han:



- Mạch Nhĩ Đan có khỏe không? Thương tích như thế nào?

- Bọn ta đến Hội Tân Lâu, Mạch Nhĩ Đan quả nhiên không về đó nên đã đi tìm, đến bờ sông ngoại thành tìm được hắn. Đồng bọn chết hai người, bị thương hai người, hắn không thể bỏ lại đồng bọn bị thương, ở lại bờ sông trị thương cho họ - Nhĩ Khang tỉ mỉ thuật lại tình hình lúc đó.

Nhĩ Khang nói nhiều như vậy cũng không nói vào điểm chính làm cho Tiểu Yến Tử nôn nóng:

- Vậy Mạch Nhĩ Đan sao rồi?

- Tất nhiên là thê thảm rồi, vết thương mới cũ, cả người đều bị thương. Bọn ta lựa thời cơ, đưa họ lên xe ngựa, đưa đến Hội Tân Lâu ở trong phòng khách. Cũng không dám tìm đại phu phải tự mình trị thương cho họ bận tới tận giờ này và cho Mạch Nhĩ Đan hiểu rõ thân phận và lập trường của bọn ta. Bây giờ Liễu Thanh, Liễu Hồng đang chăm sóc bọn họ. Nhưng may là chỉ bị ngoại thương chứ không tổn thương nội tạng. Đây là thư Mạch Nhĩ Đan viết cho Hương phi nương nương, bọn ta vội đem tới để cho các muội đưa cho Người - Nhĩ Thái trả lời nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Hàm Yên, lấy ra bức thư thuận tiện giải thích lí do bọn họ vội đến đây với Hàm Yên.

Hàm Yên không để ý Nhĩ Thái đã nói gì, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm bức thư trên tay hắn, đầu óc rung lên, trong lòng muôn vàn suy nghĩ xoay chuyển, lẽ nào hiệu ứng phim lớn như vậy, nàng cố gắng vẫn không thể thay đổi được gì, nàng đã ngăn cản Hàm Hương viết thư nào ngờ Mạch Nhĩ Đan lại viết thư, chắc là vì trong phim Mạch Nhĩ Đan đã bị thương tới hôn mê nên không hề viết thư, nhưng ở đây do được Hàm Yên nhắc nhở Nhĩ Thái đã cản lại mấy kiếm nên Mạch Nhĩ Đan bị thương không nghiêm trọng lắm nên mới có chuyện viết thư này, nàng phải làm sao ứng phó với khốn cảnh này đây.

Bọn người Vĩnh Kỳ làm sao biết Hàm Yên đang nghĩ gì, Nhĩ Khang quay qua hỏi Tử Vy:

- Vậy còn Hương phi nương nương thế nào rồi? – Tử Vy chưa kịp trả lời thì đã truyền đến tiếng kêu to hoảng hốt: “Lão phật gia đến, Hoàng Hậu nương nương đến”.

Mọi người trong phòng đồng loạt biến sắc, Nhĩ Thái cảm thán:

- Trời, không phải linh vậy chứ, lại bị Hàm Yên đoán trúng.

Lấy bức thư trên tay hắn cất kĩ trong tay áo, Hàm Yên trừng mắt nhìn Nhĩ Thái trách cứ:

- Thấy chưa? Ta đã sớm nói với huynh rồi, không ai chịu nghe ta, giờ còn nói ta quá cẩn thận không chứ?

Tiểu Yến Tử nôn nóng nói:

- Bây giờ không phải lúc nói ai đúng ai sai, mấy huynh mau núp vào phòng đi.

- Không được, không được. Thái Hậu và Hoàng Hậu giờ đây lại cùng đến đây rõ ràng là biết bọn ta đang ở đây. Nếu bây giờ bọn ta nấp đi nếu bị xét ra, dù có lý cũng không giải thích được – Nhĩ Khang phản đối.