Về tới Thấu Phương Trai, Tiểu Yến Tử cũng không còn luôn miệng nói muốn rời khỏi gì đó nữa mà lại muốn nghĩ cách làm sao để Hàm Hương không trở thành phi tần của Hoàng Thượng, Tử Vy khuyên vài câu, hai người họ còn xảy ra tranh chấp, Hàm Yên thở dài can ngăn:
- Hai người đừng tranh cãi nữa, Hàm Hương chắc chắn sẽ trở thành phi tần của Hoàng a mã, đây là chuyện gì hai người có nói hết nước miếng cũng không thay đổi được. Hai người đừng quên Hoàng a mã trước khi là phụ vẫn là quân, cho nên đứng ở cương vị là con hay là thần chúng ta không có quyền can thiệp vào quyết định của Người. Tiểu Yến Tử, muội phải nhắc nhở tỉ, không phải chúng ta vô tình mà là sức lực có hạn.
Ánh mắt kiên định, lời khuyên hợp lí của Hàm Yên làm cho Tử Vy và Tiểu Yến Tử nhất thời khựng lại. Lúc này có tiếng thông truyền Hoàng Thượng giá lâm, Người vừa bước vào đã hỏi han Hàm Yên:
- Hàm Yên, mặt của con có sao không?
- Tâu Hoàng a mã, con không sao rồi – Dù Hàm Yên nói với mấy người Tiểu Yến Tử hay cỡ nào, trong lòng nàng vẫn có cái gai vì dù sao nàng vẫn là người hiện đại chính quy, không chấp nhận nổi sự bạc tình của bậc đế vương và sự hoa tâm tam thê tứ thiếp của nam nhân cổ đại nên nhàn nhạt trả lời.
Hoàng Thượng tinh tế nhận ra sự lạnh nhạt của Hàm Yên, huống chi Tiểu Yến Tử và Tử Vy đều quay người im lặng không nói gì, Hoàng Thượng hừ lạnh uy nghiêm hỏi:
- Sao nào? Vẫn còn tức giận sao? Các ngươi quá vô lễ, đến Bảo Nguyệt Lâu la hét om sòm, trẫm chưa từng gặp qua cách cách nào to gan như vậy – Hoàng Thượng không quên mục đích của ông đến đây, hạ thấp thanh âm – Được rồi, trẫm thừa nhận hôm nay mình hơi nóng nảy, các con đừng giận dỗi nữa. Tử Vy, xưa nay con đều là nữ nhi dịu dàng nhất, ngoan ngoãn nhất, câu nói trẫm không còn là người cha hiền từ nhất rất nghiêm trọng đó có biết không? Lẽ nào con không định là đứa con hiếu thảo nhất nữa sao?
Tử Vy muốn lên tiếng lại chần chừ, ánh mắt mang theo nét lo sợ, Hoàng Thượng hỏi:
- Tử Vy, con muốn nói gì?
- Con không dám nói, con sợ bị đánh – Tử Vy nhẹ nhàng đáp lại.
- Trẫm chỉ nhất thời tức giận chứ đâu phải suốt ngày đánh người ta chứ. Đừng nhăn mặt nữa, trẫm thích nhất là tiếng cười của Thấu Phương Trai – Hoàng Thượng trấn an càng làm cho Tử Vy nghẹn ngào, muốn khóc:
- Hoàng a mã, e rằng tiếng cười này đã bị Hoàng a mã cắt đứt rồi.
- Đâu có nghiêm trọng như vậy chứ, dù trẫm đánh các con một bạt tai, bây giờ cũng đến an ủi các con rồi, vậy vẫn chưa đủ sao – Hoàng Thượng nói, ông đã hạ thấp lòng tự trọng đến an ủi chúng đã là cực hạn rồi.
Hiểu được chính họ cũng có lỗi nên Tử Vy không làm căng, có tâm nhắc nhở:
- Hoàng a mã đích thân đến đây một chuyến, bọn con hết sức cảm kích. Chỉ là… - Chần chừ một lát, nàng tiếp tục nói – Hoàng a mã, chỉ là “Trông ngóng suốt đêm, rồi lại tới sáng/ Trông đi ngóng lại, hồn cũng tiêu” đây là những câu mẹ con viết. Thế nhưng Đỗ Phủ viết mới là hay nhất “Khi hoàng hôn buông xuống uyên ương không sống cô độc / Chỉ thấy người nay cười, ai nghe người xưa khóc”.
- Rốt cuộc con có ý gì? – Hoàng Thượng hỏi.
Hàm Yên tiếp lời thay Tử Vy:
- Hoàng a mã đến thăm, bọn con được yêu thương mà cảm thấy lo sợ. Còn Lệnh phi nương nương đang bị bệnh liệu có ai đến thăm không?
Lúc này, Hoàng Thượng lập tức hiểu rốt cuộc có chuyện gì, nói:
- Thì ra là vậy, Lệnh phi đang bị bệnh sao không ai nói với trẫm. Không được, bây giờ trẫm phải đi thăm Lệnh phi.
Vừa nói xong, Hoàng Thượng lập tức rời khỏi đến cung của Lệnh phi nương nương. Bọn họ nhìn theo, Tiểu Yến Tử chậc lưỡi khen ngợi:
- Tử Vy, tỉ vu oan muội rồi. Muội quả thực đa mưu túc trí, vừa rồi muội niệm thần chú gì gì đó với Hoàng a mã hiệu quả hơn tỉ nói suốt cả buổi. Tỉ theo muội học ngâm thơ nha.
- Tỉ không giận muội sao? – Tử Vy trừng mắt trêu ghẹo.
Tiểu Yến Tử cười làm lành, nói lời hay:
- Đâu có, đâu có. Tỉ là ai chứ sao dám giận muội chứ - Làm cho Tử Vy giả làm mặt lạnh cũng phì cười.
Đứng bên cạnh, Hàm Yên hảo tâm nhắc nhở Tiểu Yến Tử:
- Tiểu Yến Tử, tỉ đừng vội mừng, tuy Hoàng a mã bây giờ lo lắng đi thăm Lệnh phi nương nương nhưng việc nạp phi của Hàm Hương cách cách đã là định cục, Người quyết không đổi ý.
- Hả? – Tiểu Yến Tử thảng thốt kêu lên.
Ngày hôm sau, mấy người Vĩnh Kỳ được Hoàng Thượng phái đi hộ tống Hương phi nương nương tiễn biệt A Li Hòa Trác, Hàm Yên ở lại Thấu Phương Trai chuẩn bị nhiều loại điểm tâm, hôm nay hiển nhiên bọn họ sẽ có nhiều chuyện để nói rồi.
Mấy người Vĩnh Kỳ trở về vừa ăn điểm tâm vừa kể lại chuyện tình cảm động mà đau thương của Hàm Hương và Mạch Nhĩ Đan.
- Trời ơi, một cuộc tình đẹp tuyệt vời, muội dường như nhìn thấy một bãi sa mạc gió và bụi quấn quýt bên nhau đến tận chân trời khiến muội thực cảm động. Các huynh sao không thả luôn Hàm Hương cho Hàm Hương theo gió bay đi? – Tử Vy cảm thán.
- Nói thật lúc đó, ý nghĩ này quả thật lóe lên trong đầu ta nhưng Hoàng Thượng đã đặc biệt dặn dò muốn bọn ta bảo vệ sự an toàn của Hương phi nương nương, dường như đã đoán biết trước chuyện này sẽ xảy ra. Nếu không dẫn Hương phi nương nương quay về, e rằng bọn ta không thể yên lành ngồi đây rồi - Nhĩ Khang trả lời, trong một thời gian ngắn hắn đã suy tính đến mọi khả năng, lúc đó nhiều người chứng kiến như vậy, kháng chỉ bất tuân là tội chết, bất kể họ có là nhi tử hay là tiểu tế Hoàng Thượng yêu thương nhất đi nữa.
Chuyện này thực sự quá khó tin, Kim Tỏa ngờ vực hỏi:
- Mạch Nhĩ Đan này có phải là Mạch Nhĩ Đan mà chúng ta quen biết ở Hội Tân Lâu không?
- Đúng vậy, chính là Mạch Nhĩ Đan, bây giờ ta đã hiểu tại sao hắn thương tích đầy người. Thì ra hắn luôn đuổi theo Hương phi nương nương tới Bắc Kinh, chắc trên đường đi đã nhiều lần giao thủ vẫn không đạt được mục đích, giờ lại tiếp tục bị thương không biết hắn có sức lực tự mình quay về Hội Tân Lâu không? – Vĩnh Kỳ khẳng định.
Nói tới đây, Nhĩ Khang có chút tò mò phải hỏi:
- Nhĩ Thái, có chuyện này ta vẫn không hiểu, đệ hai lần ra tay cản kiếm của Ngũ a ca, khiến cho Ngũ a ca không đâm trúng yếu hiểm trên người của Mạch Nhĩ Đan, lẽ nào ngay từ đầu đệ đã nhận ra hắn sao?
- Bởi vì có người trước khi chúng ta khởi hành đã nhắc nhở đệ sẽ có chuyện xảy ra và người gây ra có thể là người quen, căn dặn ta khi ra tay phải chú ý nặng nhẹ. Lúc đó nhìn chiêu thức của bọn họ có chút quen thuộc nên mới nhiều lần cản kiếm của Ngũ a ca – Nói xong, Nhĩ Thái liền nghi ngờ nhìn người nhắc nhở hắn trước đó – Hàm Yên.
Theo ánh mắt của Nhĩ Thái, Nhĩ Khang nghi ngờ hỏi:
- Người đó là Hàm Yên sao?
Thấy mọi ánh mắt đều tập trung trên người nàng, Hàm Yên âm thầm may mắn mình đã đoán trước tình hình, chuẩn bị sẵn câu trả lời:
- Muội đâu phải thần thánh gì làm sao đoán được một câu chuyện bi đát như vậy chứ, chỉ là dựa vào một số chi tiết ngầm suy đoán thôi. Bắt đầu từ quần áo của đám người Mạch Nhĩ Đan là trang phục Hồi Cương, bọn họ không ở trong đoàn sứ thần mà lại âm thầm lẫn vào Bắc Kinh quá kì lạ, thêm nữa muội tình cờ nghe bọn họ nói chuyện, loáng thoáng chỉ có mấy từ cách cách, cướp hôn, tiễn biệt, hành động, còn có lời nói ẩn ý của Mạch Nhĩ Đan. Cuối cùng điều muội càng nghi ngờ là Hoàng a mã, một công việc hộ tống đơn giản như vậy mà Người lại điều động tới ba đại cao thủ như các huynh, rầm rộ như vậy ắt hẳn xảy ra chuyện gì đó. Xâu chuỗi lại mọi thứ trực giác của nữ nhân cho ta biết có gì đó không ổn, ta mới cẩn thận nhắc nhở Nhĩ Thái một chút.
- Hàm Yên, muội thật thông minh, một chút manh mối như vậy mà nhìn ra được nhiều thứ như thế - Tiểu Yến Tử khen ngợi từ tận đáy lòng.