Đứng một bên quan sát, đám người Nhĩ Thái lo lắng chạy đến, Hàm Yên rốt cuộc không giữ được dây cương nữa bị hất té khỏi ngựa, nhắm chặt hai mắt chờ đợi đau đớn đến, xem ra hôm nay nàng phải đo đất một phen rồi. Tuy nhiên, điều nàng lo sợ đã không xảy ra, nàng rơi vào một vòng tay quen thuộc, Nhĩ Thái kịp thời nhảy lên ôm lấy Hàm Yên, quay vài vòng trên không trung, hai đôi mắt nhìn nhau chứa tình cảm nồng nàn. Trong lúc đó, Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ đã kìm được con ngựa lại, Hàm Yên dùng lực đâm không lớn nên việc này cũng khá dễ dàng. Tiểu Yến Tử vội vàng chạy tới kéo Hàm Yên đã phá vỡ cảnh hai người họ chăm chú nhìn nhau, gấp gáp hỏi han:
- Hàm Yên, muội sao rồi? Có sao không?
Tử Vy cũng lo lắng không kém hỏi:
- Có bị thương ở đâu không, Hàm Yên? Hàm Yên?
Khi Hàm Yên quyết định dùng cách này, đã có tâm lý chuẩn bị nhưng vẫn bị chấn kinh, đầu óc quay cuồng, sắc mặt trắng bệch, lại vẫn không muốn mọi người lo lắng, mỉm cười yếu ớt, nhẹ nhàng đáp lại:
- Muội không sao cả.
Chứng kiến mọi chuyện, Trại Á cũng kinh hãi, nhảy vội xuống ngựa, chạy đến bên người của Hàm Yên, lo lắng hỏi:
- Hàm Yên, sao ngươi lại liều mạng như vậy, thực sự không sao chứ?
Vẫn còn chút chóng mặt, đứng một lát mới đỡ hơn nhiều, Hàm Yên nắm lấy tay của Trại Á nói:
- Thực sự không sao mà. Trại Á cách cách, ta vốn đã biết từ lúc bắt đầu Người đã không quan tâm thắng thua rồi, người chỉ muốn tranh tài cùng ta mà thôi.
- Vậy sao ngươi còn…còn… - Trại Á thực sự kinh ngạc khi Hàm Yên đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của nàng, lại thắc mắc tại sao khi Hàm Yên rõ ràng biết mà vẫn còn mạo hiểm như vậy chứ.
Hàm Yên nhìn thẳng vào mắt của Trại Á, nói:
- Ta biết tâm ý của Người nhưng vẫn muốn để Người hiểu rõ tình cảm của bọn ta là chân thành, ta không ngại hi sinh mọi thứ của ta vì Nhĩ Thái, vậy thì khi người buông tay mới không tiếc nuối.
Đối diện với ánh mắt tha thiết của Hàm Yên, Trại Á bất chợt nhận ra cảm tình ban đầu của nàng bồng bột cỡ nào, so với tình cảm được bồi đắp cẩn thận của hai người họ, tình cảm của nàng đáng buồn cười cỡ nào, thở dài một tiếng rồi mỉm cười với Hàm Yên đáp:
- Ta thua, ta thật sự thua rồi. Không phải hôm nay mới thua mà ngay từ đầu đã thua rồi. Hôm nay ngươi đã lần nữa chứng tỏ câu nói của bản thân: “Nguyện sinh tử cùng người/ Không chia xa không rời bỏ”. Một người nam nhân trong lòng đã có người, Trại Á ta không cần nhưng một tỉ muội tốt như ngươi, ta kết chắc rồi – Quay sang Nhĩ Thái tiếp tục nói – Nhĩ Thái, Hàm Yên xứng đáng để huynh chăm sóc suốt kiếp này, huynh phải trân trọng Hàm Yên, nếu để ta biết huynh không tốt với Hàm Yên, ta sẽ không tha cho huynh đâu.
- Được, ta nhất định chăm sóc Hàm Yên suốt đời này, không chia xa không rời bỏ. Trại Á cách cách, đa tạ người - Nhĩ Thái cam đoan, ánh mắt đối diện với Trại Á hàm chứa cảm kích và khẳng định.
Hàm Yên siết chặt tay của Trại Á, tiếp tục nói:
- Cách cách, a không phải, Trại Á, muội nhất định tìm được một nam nhân sẽ cười khi muội cười, sẽ đau lòng khi muội khóc, không cần hắn dung mạo anh tuấn, tài hoa trác tuyệt chỉ cần người đó yêu muội hơn bản thân. Ta tin chắc người đó sẽ xuất hiện nhanh thôi.
Khóe mắt của Trại Á hơi rươm rướm lệ, miệng lại nhoẻn miệng cười đáp:
- Tất nhiên rồi, Trại Á ta là ai chứ, đến lúc đó, ta sẽ đưa người đó đến cho tỉ xem, nhất định hơn Nhĩ Thái gấp trăm lần. Thôi ta không nói nữa, ta phải quay về nói với phụ vương một tiếng, xóa bỏ chuyện liên hôn này.
Trại Á nhảy lên ngựa, nói một câu cáo từ liền phóng ngựa đi, nàng vừa quay đầu đi, lệ vẫn giữ nơi khóe mắt rốt cuộc rơi xuống gò má, nói thế nào Nhĩ Thái vẫn là nam nhân đầu tiên nàng ngưỡng mộ, từ bỏ hắn lòng nàng vẫn đau như cắt nhưng nàng không làm được mấy chuyện chia rẽ uyên ương, giành giật một nam nhân không thuộc về mình. Trong lòng Trại Á thầm nhủ: “Hàm Yên, Nhĩ Thái, hai người nhất định phải bên nhau suốt đời, răng long đầu bạc. Nhĩ Thái, nếu có kiếp sau, huynh phải gặp ta trước Hàm Yên, được không?”.
Hàm Yên nhìn theo bóng lưng cô độc của Trại Á, thở dài một tiếng.
- Chuyện không phải kết thúc êm đẹp rồi sao? Muội còn thở dài gì chứ? – Tiểu Yến Tử khó hiểu hỏi.
- Ta chỉ cảm thấy Trại Á thật sự là nữ tử tốt, đáng kết giao, nhưng khi đám người Tây Tạng rời đi, không biết lúc nào mới có thể gặp lại – Hàm Yên cảm thán.
Vĩnh Kỳ trêu chọc nói:
- Hàm Yên, muội nói chuyện như vậy sao, nếu Trại Á kiên quyết phải gả cho Nhĩ Thái, xem muội còn khen Trại Á nữa không.
- Ngũ ca, huynh thấy muội nhỏ nhen như vậy sao, nếu Trại Á không tốt sao muội có thể giải quyết chuyện này êm đẹp chứ - Hàm Yên phản bác.
Nhĩ Thái gõ nhẹ lên trán của Hàm Yên một cái, nhăn mặt trách cứ:
- Nàng còn nói nữa, ai cho nàng liều mạng như vậy chứ?
- Thì ta biết chàng nhất định cứu được ta mà, ta rất có lòng tin với chàng đó – Hàm Yên ôm tay của Nhĩ Thái, đầu hơi nghiêng dựa vào vai hắn, mỉm cười cầu hòa, mở miệng nịnh nọt.
Đối diện với gương mặt và nụ cười của Hàm Yên, bao nhiêu tức giận của Nhĩ Thái dường như đều tan biến hết, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Không thể có lần sau.
Hàm Yên tất nhiên liên tục gật đầu đồng ý. Mấy người còn lại thấy vậy đều mỉm cười, mọi chuyện đều ổn thỏa, tình cảm thuận lợi, ai nấy đều thở phảo nhẹ nhõm, mong rằng thời gian có thể dừng lại ở giây phút này.
Vua Tây Tạng Ba Lạc Bôn vẫn là phụ thân tốt, chiều theo ý Trại Á, dùng vạn lượng hoàng kim hủy bỏ hôn ước. Hoàng Thượng cũng không làm khó, đáp lễ lại rất nhiều vật phẩm quý giá. Hai bên đều thỏa nguyện, Tây Tạng rốt cuộc tới ngày rời đi, đám người Hàm Yên tất nhiên đến tiễn đưa. Trại Á nắm lấy tay của Hàm Yên lưu luyến không thôi, tặng cho nàng một miếng ngọc khắc hoa mai tinh xảo quý giá, nói:
- Hàm Yên, miếng ngọc có một đôi, nay tặng cho tỉ một miếng, mong rằng tình cảm tỉ muội sẽ vững chắc như miếng ngọc này, trường tồn mãi mãi.
- Tốt, nếu đã là tỉ muội, sẽ không vì xa mặt mà cách lòng đâu. Mong rằng tỉ sẽ có cơ hội đến thảo nguyên của muội chơi, muội cũng vậy, có cơ hội phải đến thăm bọn ta, nhớ viết thư nữa - Hàm Yên dặn dò.
Thời gian đã đến, Trại Á không thể chần chừ thêm nữa, ôm chặt lấy Hàm Yên, Tử Vy và Tiểu Yến Tử rồi lên xe ngựa. Mấy người Vĩnh Kỳ nhìn theo đoàn người Tây Tạng rời đi rất lâu, rất lâu.
Chuyện của Trại Á lần này đã nhắc nhở Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang và Nhĩ Thái, họ quyết định thẳng thắn chuyện tình cảm với Hoàng Thượng, tránh đêm dài lắm mộng. Hoàng Thượng lúc đầu mới nghe chuyện này có chút tức giận đuổi bọn họ đi, nhưng thực sự thông hiểu cho tuổi trẻ, cuối cùng vẫn chấp nhận tình cảm của bọn họ còn nói giỡn với Phúc đại học sĩ – Phúc Luân:
- Hai nhi tử của khanh đúng là tài giỏi, một lúc lấy đi hai nữ nhi mà trẫm yêu thương nhất.
Hoàng Thượng vốn định nhận Tử Vy làm nghĩa nữ bù đắp sai lầm trước đó, nhưng vì hôn nhân của Ngũ a ca, Hoàng Thượng buộc phải giải thích thân phận của Tử Vy sáng tỏ. Tất nhiên có những ý kiến chống đối, như là Hoàng Hậu kiên quyết muốn điều tra cho rõ, bắt giam Tiểu Yến Tử và Tử Vy vào ngục. Nhưng ý Hoàng Thượng đã quyết, lại thêm hành động xả thân cứu giá lần trước của Tử Vy trước đó được lòng của mấy đại thần trong triều nên ý kiến của Hoàng Hậu không còn quan trọng nữa. Trước đó, Tiểu Yến Tử chỉ được nhận làm nghĩa nữ giờ lại chỉ hôn cho Ngũ a ca tất nhiên không gây ra sóng gió gì. Tử Vy thì được sắc phong là Minh Châu cách cách chỉ hôn cho Nhĩ Khang, còn Hàm Yên được chỉ hôn cho Nhĩ Thái. Trong triều có nhiều nghị luận xôn xao đều bị Hoàng Thượng trấn áp.