Nói tới đây, Hoàng Thượng coi như hiểu mối quan hệ của bọn họ nhưng vẫn còn thắc mắc:
- Thì ra là như vậy, theo như khanh nghĩ, tại sao Hoàng Hậu lại dùng hình với Tử Vy?
- Cách cách không có hậu thuẫn nhưng lại được cưng chiều, e rằng đây chính là nỗi khổ của Người. Có rất nhiều người không vừa mắt, ngay chốn cung đình ghen ghét lẫn nhau, lòng dạ cách cách quá đơn thuần, không có lòng đề phòng người cũng không có lòng hại người, càng không có khả năng chống trả. Trong thập nhị đông tây cung đâu đâu cũng có cao thủ hầu hạ chỉ có Thấu Phương Trai mặc người giết hại – Nhĩ Khang tiếp tục giải thích.
Hoàng Thượng cảm thấy cách dùng từ này quá nghiêm trọng, nhăn mày nhắc nhở:
- Mặc người giết hại? Nhĩ Khang, khanh dùng bốn chữ này hơi quá đáng rồi.
Nhưng Nhĩ Khang lại không cảm thấy như vậy, hắn dùng bốn chữ này rất thích hợp dùng cho Thấu Phương Trai, thở dài cảm thán:
- Hoàng Thượng, chính mắt Người đã chứng kiến, không phải như vậy sao?
Tới đây, Hoàng Thượng không thừa nhận không được:
- Thôi được, Tiểu Yến Tử được Trẫm yêu thương nên bị ganh tị. Vậy Tử Vy thì sao?
- Hoàng a mã, e rằng sai ở chỗ đánh cờ đó. Trong cung ai nấy đều biết, Hoàng a mã và Tử Vy đã đánh cờ suốt đêm – Vĩnh Kỳ cũng lên tiếng giải thích.
Hoàng Thượng nổi giận lôi đình, đập bàn đứng dậy mắng:
- Thật là vô lý, Trẫm đánh cờ với Tử Vy lại mang tai họa cho nó. Trong cung còn vương pháp hay không? Chẳng lẽ trẫm thích ai thì kẻ đó xui xẻo sao? – Nhớ đến một người khác, Hoàng Thượng thắc mắc – Còn Hàm Yên? Đừng có nói nó được cưng chiều mà bị hành hạ đó, Trẫm trước giờ chưa từng để ý nó cho lắm - Trong giọng nói rõ ràng xen lẫn tự trách, đứa trẻ này từ lúc sinh ra ông chưa từng nhìn thấy nó chưa từng quan tâm nó, lần đầu tiên nhìn thấy nó lại trong tình cảnh thảm thương như vậy lòng ông khó tránh xót xa.
- Hàm Yên cách cách là bị liên lụy, có lẽ hai vị cách cách hoàn cảnh có chút giống nhau, Hàm Yên cách cách cũng quan tâm đến Tiểu Yến Tử, từng có một lần giúp cho Tiểu Yến Tử mà đắc tội với Hoàng Hậu nương nương. Lần này trùng hợp bắt gặp tình cảnh đó đứng ra ngăn cản nên Hàm Yên cách cách cũng bị đưa tới Càn Ninh cung luôn – Nhĩ Thái đáp.
Lúc này, Lệnh phi nương nương cũng đi ra nói với bọn họ chút tình hình của Hàm Yên và Tử Vy:
- Hoàng Thượng, tình trạng của Tử Vy không đáng lo ngại lắm, thái y đã kê đơn, Minh Nguyệt và Thải Hà đang sắc thuốc. Nhưng còn Hàm Yên tình hình khá phức tạp, nó vừa sốt cao vừa mê man không tỉnh. Trên người hai đứa nó e rằng có hàng trăm, hàng triệu cái mũi kim nhỏ đâm, tất cả các vết thương đều ở chỗ khó nhìn thấy, trên cánh tay, sau lưng, trên eo, trên đùi, hầu như chỗ nào cũng có, sẽ không chết người chỉ là đau đớn thôi. Nhưng không biết vì sao Hàm Yên luôn bất tỉnh, miệng thì gọi cha nhưng dù làm cách nào con bé cũng không tỉnh, các thái y đều lo lắng.
Nghe vậy, tấm lòng người cha nổi lên, Hoàng Thượng gấp gáp bước vào phòng của Hàm Yên, nữ tử nằm trên giường sắc mặt trắng nhợt không có chút sức sống nào, môi không có sắc đỏ, nhắm chặt hai mắt nhưng lệ lại rơi đầy mặt, thanh âm gọi cha thống khổ nghẹn ngào. Hoàng Thượng ngồi xuống bên giường, cẩn thận sờ trán của Hàm Yên, lo lắng kêu:
- Hàm Yên…Hàm Yên…
Hàm Yên vẫn còn mê man đâu nghe được gì, tay quơ quạng lung tung đến khi nắm được tay Hoàng Thượng mới hơi chút bình tĩnh, giống như cảm giác đang trôi trên mặt nước lênh bênh vô phương hướng bỗng nhiên bắt được chiếc bè, phải giữ thật chặt, cảm giác rất an toàn. Có lẽ là thiên tính phụ tử, lòng Hoàng Thượng chợt đau như cắt, không đè nén được phát tác lên người thái y:
- Tại sao cách cách lại mãi không tỉnh?
- Tâu Hoàng Thượng, thần đã hỏi rõ, trước đó cách cách từng bị thương hàn chưa khỏi lần này lại bị giam vào mật thất, hàn khí xâm nhập còn bị dùng hình, họa vô đơn chí. Chúng thần đã kê đơn, thuốc đã sắc xong, nhưng làm cách nào vẫn không thể đút cho cách cách uống được – Một thái y đại diện bẩm báo tình hình kĩ càng.
Nhíu chặt mày, Hoàng Thượng càng thêm bất mãn với đám thái y vô dụng này lớn tiếng mắng:
- Nếu các ngươi không thể trị khỏi, trẫm giữ các ngươi làm gì, cách cách có mệnh hệ gì, trẫm sẽ chém đầu của các ngươi. Trẫm không tin không đút được thuốc, người đâu, bưng thuốc đến đây, Vĩnh Kỳ con đỡ Hàm Yên dậy, trẫm tự đút cho con bé.
Nhưng Hàm Yên vẫn nhăn mày không mở miệng, nước thuốc cứ theo khóe miệng tràn ra, Hoàng Thượng vẫn kiên nhẫn lấy khăn lau đi, nhẹ giọng dỗ dành:
- Hàm Yên, ta là Hoàng a mã của con đây. Con hãy ngoan ngoãn uống thuốc có được không?
Không biết có phải Hàm Yên thực sự nghe được hay không, mấy muỗng thuốc sau thần kì được đút vào, các thái y cũng thở phào nhẹ nhõm bẩm tâu:
- Cách cách đã uống dược rồi, giờ chỉ cần đơi thuốc phát huy tác dụng, cách cách giảm sốt là có thể yên tâm.
Tới lúc này, Hoàng Thượng thoáng thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh:
- Các ngươi túc trực ở đây. Lệnh phi, nàng ở đây chăm sóc con bé – Sau đó chỉ Cẩm Tú nãy giờ vẫn đứng bên cạnh nói – Ngươi, đi theo Trẫm – Hoàng Thượng có muôn vàn nghi vấn cần người giải thích.
Ngoài khách phòng, Hoàng Thượng bực bội lên tiếng hỏi:
- Ngươi chắc là nô tì cận thân của Hàm Yên đúng không? Tại sao cách cách lại bị thương hàn?
Cẩm Tú vội vàng quỳ xuống dập đầu, run sợ ngập ngừng không nói ra lời:
- Nô tì… Nô tì…
- Nói – Hoàng Thượng uy nghiêm quát lên.
- Nô tì…Nô tì tên là Cẩm Tú, cận thân của Hàm Yên cách cách. Cách cách bị nhiễm thương hàn là do mấy hôm trước cách cách làm rơi vỡ ly trà ở cung Càn Ninh, bị Hoàng Hậu nương nương phạt quỳ ba canh giờ dưới mưa – Cẩm Tú rốt cuộc cũng bẩm báo sự thật, trong thanh âm còn hàm chứa nước mắt, thương xót cho nỗi uất ức của một vị cách cách kim chi ngọc diệp, rõ ràng thân phận cao sang cuộc sống lại không khác một nô tì.
- Lúc nãy, nhi thần đã từng nói Hàm Yên vì bảo vệ Tiểu Yến Tử mà đắc tội với Hoàng ngạc nương nên mới… - Vĩnh Kỳ tiếp lời, lời nói lấp lửng, tin chắc Hoàng Thượng cũng hiểu.
- Vậy các cung nhân khác hầu hạ cách cách đâu? Sao chỉ có mình ngươi ở đây? – Hoàng Thượng tiếp tục hỏi.
- Bẩm Hoàng Thượng, từ khi Tường phi nương nương mất đi, các cung nhân nửa bị cung khác gọi đi, nửa thì tự ý rời khỏi, cuối cùng bên cạnh cách cách chỉ còn lại nô tì và Tiểu An Tử mà thôi – Cẩm Tú thành thật đáp lại.
Lời của Cẩm Tú khiến cho mấy người Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang và Nhĩ Thái đều kinh hãi, họ đều lớn lên trong cẩm y ngọc thực, kẻ hầu người hạ không thiếu, giờ lại có người nói với họ, một vị cách cách, một kim chi ngọc diệp của Hoàng Thượng mà lại chỉ có hai người hầu hạ ít ỏi, thậm chí có thể thiếu ăn thiếu mặc, họ không thể nghĩ ra Hàm Yên làm sao có thể sống đến bây giờ trong cái hoàng cung hiểm ác này. Những ý nghĩ này cũng hiện trong đầu của Hoàng Thượng, cơn giận của Hoàng Thượng bùng sôi lên, hừng hực lửa, hất luôn ly trà xuống đất, tiếng rơi vỡ vang lên khiến cho mọi người run sợ, rụt vai, cúi đầu, chẳng dám nói tiếng nào. Hoàng Thượng lớn tiếng mắng:
- Lại là Hoàng Hậu, là Hoàng Hậu tốt của trẫm, thật đáng hận – Trong giọng nói chẳng che giấu được mỉa mai căm ghét.
Đợi một canh giờ sau, cơn sốt rốt cuộc cũng hạ, bệnh tình chuyển biến tốt, Hoàng Thượng cũng không thể tiếp tục ở lại đây, đi thăm Tử Vy rồi phải rời khỏi. Trước khi đi còn không quên dặn dò khi Hàm Yên tỉnh lại phải bẩm báo, lại căn dặn Nhĩ Khang điều thêm cao thủ thị vệ đến Thấu Phương Trai, không có ý chỉ của Hoàng Thượng không ai được đến Càn Ninh cung và bảo Lệnh phi nương nương tìm thêm người hầu hạ cho Hàm Yên, còn Hàm Yên thì tạm thời ở lại Thấu Phương Trai dưỡng thương.