Thời thơ ấu của Giản Minh không được hạnh phúc cho lắm, mẹ y mất sớm,,mẹ chưa qua đời mấy người thì ba y đã dắt một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp về nhà, dưới lời rủ rỉ bên gối của người phụ nữ ấy mà ba Giản lập tức tống Giản Minh còn nhỏ tuổi qua nhà chú của y.
Chú y cũng cảm thấy Giản Minh phiền phức nên tuy ba Giản có cho gã ta tiền và nhiều lợi ích song gã không vẫn không ngó ngàng gì đến y, cho nên toàn bộ ký ức về thời bé của Giản Minh đều chỉ là một căn biệt thự xa hoa lạnh lẽo không có hơi người. Y nghĩ, mình đúng thật là một kẻ không nên tồn tại.
Sau khi lớn lên y theo học vẽ tranh, điều này khiến y cảm thấy nội tâm mình như tìm được một nơi để ký thác, bình thản yên ắng.
Bên cạnh y chưa bao giờ có bạn bè hay người yêu, mỗi ngày đối với y chỉ là một cuộc sống vô nghĩa như vũng nước đọng, thỉnh thoảng y cảm thấy có lẽ đời mình đã định là sẽ một mình, y đã sớm quen với việc làm bạn với cô đơn, y yêu sự cô đơn, dựa dẫm vào nó, thế giới của y trước giờ chỉ có mỗi một người là y, không ai có thể bước vào.
Mãi đến sau này tình cờ y gặp được một điều ngoài ý muốn hiếm thấy trong đời mình – là Diệp Hoài Thanh.
Từ lúc bắt đầu y chỉ cảm thấy hứng thú với từng cử chỉ dịu dàng và sự đơn độc bao phủ quanh người của Diệp Hoài Thanh, nhưng càng tìm hiểu lại càng đau lòng, lại càng... Chìm đắm.
Y cho người điều tra Diệp Hoài Thanh, khi biết cậu yêu Lâm Trạch Tê suốt tám năm bi thảm ấy, kẻ luôn thờ ơ với mọi sự như y lần đầu tiên có ý muốn đánh ai đó, y đột nhiên rất muốn cho Diệp Hoài Thanh một cái ôm, giúp cậu cản hết mọi kiếp nạn.
Y theo Diệp Hoài Thanh đến mộ bái tế bà ngoại, trên đường trở về, y ôm Diệp Hoài Thanh giữa những dòng lệ bi thương đang vươn đầy gương mặt ấy.
Cánh đồng xung quanh im lặng, nhưng trái tim y lại đập như trống bỏi.
Y chợt nhớ đến ngày xưa mình vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ, còn khờ dại tin rằng ba mình cũng yêu thương con như những người ba khác, nên y đã dâng ra tấm lòng chân thành của mình, dùng tình yêu dịu dàng mà nụ cười mà y cho là ngọt ngào nhất mỉm cười đưa tay về phía ba Giản muốn ôm một cái, nhưng ba Giản lại quay người làm lơ, để lại một đứa nhỏ hãy còn đang ngơ ngác.
Sau đó y nghe Hoài Thanh nói về việc Lâm Trạch Tê thay đổi thái độ, chẳng hiểu sao y cảm thấy có hơi hoảng, y nghĩ, Diệp Hoài Thanh là người tốt như vậy, một kẻ cặn bã như Lâm Trạch Tê sao mà xứng...
Thế nên trong một buổi tiệc xã giao, y giở một thủ đoạn nhỏ để lại dấu son môi trên cổ áo Lâm Trạch Tê, nhưng Giản Minh không ngờ hành động ác ý hiếm khi làm này sẽ gián tiếp hại chết Diệp Hoài Thanh.
Giây phút nhìn thấy thi thể Diệp Hoài Thanh, cõi lòng y trong rỗng đến đau đớn, lần đầu tiên một người luôn thờ ơ như y lại run lên vì hối hận và thống khổ.
Y dùng hết tâm huyết đi điều tra nguyên nhân cái chết của Diệp Hoài Thanh, y dùng một khoảng thời gian rất dài đi thu thập chứng cứ, lúc biết được hung thủ là người mẹ kế kia của mình, y không hề do dự mà tống bà ta vào ngục giam.
Giản Minh hiểu rất rõ, mục tiêu của người đàn bà kia luôn là y, chẳng qua đã nhận nhầm mình với người có ngoại hình rất giống là Diệp Hoài Thanh, cho nên hung thủ thực sự đã giết Diệp Hoài Thanh là chính y, chân tướng tuyệt vọng như vậy đột nhiên khiến y đau khổ không thể chịu nổi.
Trong biển người mênh mông sau này, phải mất bao lâu y mới gặp được một người như Diệp Hoài Thanh đây, một người khiến y tình nguyện dừng lại nơi thế giới cô độc này.