Mùa đông năm nay dường như tới sớm hơn mọi lần, tuyết rơi đột ngột trên nền đất trắng xoá.
Đây là trận tuyết đầu mùa của năm, chốc chốc lại có một trận gió bắc thổi qua, Diệp Hoài Thanh cảm thấy hơi lạnh nên không khỏi quấn chặt chiếc áo khoác bông nặng nề quanh người.
Cậu uể oải đi trên nền tuyết để lại một dải dấu chân có nông có sâu, thi thoảng còn ngáp mấy cái, do mất ngủ một thời gian dài nên tinh thần cậu có hơi mơ màng, cả người đều trông có chút tiều tuỵ, lộ ra đôi nét cô đơn trong cơn gió tuyết vô biên đang thổi xuống.
Không biết đã im lặng đi vô định trong bao lâu, Diệp Hoài Thanh bất chợt kinh ngạc, cậu dừng lại nhìn chằm chằm về một hướng, nhất thời không nhúc nhích nổi.
Cậu thấy Lâm Trạch Tê đang đứng bên cạnh Giản Minh, đang nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình ra choàng lên người Giản Minh. Sự dịu dàng ấy là thứ mà Diệp Hoài Thanh luôn hy vọng xa vời nhưng chẳng thể nào có được.
Diệp Hoài Thanh nhanh chóng tỉnh táo lại, cậu cảm thấy sao mà mình muốn khóc quá, nhưng chẳng mấy chốc trong lòng lại tự giễu mày là một đứa không có tiền đồ mà.
Lẽ ra cậu phải nên biết từ lâu, khi mà cậu nghe được tin Giản Minh về nước, cậu nên hiểu rằng bản thân mình và Lâm Trạch Tê phải kết thúc thôi, rõ ràng là đã chuẩn bị tâm lý cả trăm cả ngàn lần, nhưng đến lúc này đây cậu mới thật sự biết được là đau đến mức nào.
Nhiều năm như thế, trong lòng Diệp Hoài Thanh chỉ chất chứa mỗi mình Lâm Trạch Tê, cũng như Lâm Trạch Tê chẳng thể nào quên được Giản Minh.
——————
Về tới nhà, Diệp Hoài Thanh cảm thấy chắc là mình buồn đến khùng rồi, cho nên mới làm ra vẻ mà nhớ lại lần đầu tiên cậu và Lâm Trạch Tê gặp nhau.
Ấn tượng ban đầu của Diệp Hoài Thanh với Lâm Trạch Tê không được tốt cho lắm, buổi đầu đến đại học A để báo danh cậu đã nghe thấy danh tiếng của Lâm Trạch Tê, theo lời nhận xét vừa đơn giản vừa thô của thằng bạn thân Tiếu Nhiên là - Ỷ vào mặt đẹp mà đi chịch dạo khắp nơi.
Lúc ấy Lâm Trạch Tê không kiêng nam kỵ nữ gì sất, cái danh ai đến cũng không từ chối nổi tiếng khắp trường hệt như gương mặt đẹp của hắn vậy.
Không chỉ có thế mà Lâm Trạch Tê còn có một điều rất kỳ lạ, đó là bất kể người qua lại với hắn là ai thì cũng không thể nào qua nổi bốn tháng.
Trước đó có một đàn chị ở bên hắn được chừng bốn tháng, tình cảm của hai người rất gắn bó, sau đấy hắn nói đá là đá ngay, làm cô nàng mất cả tháng mới tỉnh hồn. Sau này cô lúc nào cũng luôn gắng sức rêu rao Lâm Trạch Tê là kẻ bạc tình ác độc thế nào.
Thời điểm Diệp Hoài Thanh vừa đến trường đã bị đàn chị đó kéo qua rủ rỉ: "Em khoá dưới à, cái dáng này của em đúng y như gu của thằng khốn Lâm Trạch Tê kia luôn, nếu mà hôm nào thằng đó theo đuổi em thì em không được để mắc lừa đâu nha, thằng ấy là đồ vô tâm, đồ khốn khiếp, đồ đểu đấy."
Diệp Hoài Thanh cảm thấy có hơi buồn cười, đàn chị thấy cậu như vậy còn tưởng cậu không nghe lọt tai, lo đến mức dậm chân bình bịch. Hành động này trái lại còn làm Diệp Hoài Thanh cảm thấy đàn chị trước mặt này thật đáng yêu quá thể.
Thực tế thì lúc ấy đúng là Diệp Hoài Thanh không quan tâm chuyện này thật, cuộc sống của cậu hết sức bình thường, từ nhỏ đến lớn chưa từng quen bạn trai bạn gái gì, tuy cậu cũng cong đó nhưng cậu cảm thấy mình sẽ không để ý đến cái tên Lâm Trạch Tê đào hoa chuyên đùa giỡn tình cảm kia đâu, tiêu chuẩn chọn bạn trai tương lai duy nhất mà cậu đặt ra là phải biết quan tâm, chỉ tiếc rằng dòng đời khó đoán.
Như là tiên tri, một tuần sau khi tới đại học A Diệp Hoài Thanh trông thấy Lâm Trạch Tê.
Người đàn ông nọ có đôi mắt hoa đào động lòng người, quá sức đẹp trai, hắn lười biếng liếc nhìn các bạn học trong lớp, sau đó dán chặt ánh mắt vào Diệp Hoài Thanh, chậm rãi nói: "Đàn em Diệp, tôi có thể theo đuổi không em không?"
Có lẽ là ánh mắt của bạn học xung quanh quá ái muội, có lẽ tiết trời hôm đó quá tốt, hoặc có lẽ gương mặt kia của Lâm Trạch Tê quá quyến rũ, Diệp Hoài Thanh ngây người một chốc rồi lần đầu tiên trong cuộc đời thấy trái tim đập loạn nhịp như vậy.
"Đồ điên!" Diệp Hoài Thanh ít khi chửi thề thế mà lại vội vàng buông một câu như vậy rồi gần như là chạy thục mạng.
Sau đó, do Diệp Hoài Thanh chạy đi quá nhanh nên đã lỡ mất nụ cười quyết phải có được của Lâm Trạch Tê, Lâm Trạch Tê bước đến một nơi không có ai, khi ấy mới để lộ vẻ mặt buồn bã.
Giản Minh, hôm nay anh gặp được một người mà Dương Vũ nói trông rất giống em, đến mức suýt nữa anh đã không giấu được nỗi nhớ nhung về em.
Giản Minh, anh rất nhớ em, còn em thì sao?
Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, một trái tim mất khống chế, một lòng quyết tâm phải đạt được.
Bây giờ nghĩ lại thì rõ ràng người khởi xướng trước là Lâm Trạch Tê, nhưng kẻ không buông tay được lại là bản thân cậu. Mẹ nó thật không công bằng mà! Diệp Hoài Thanh cảm thấy có hơi buồn cười nhưng khoé miệng cong lên lại chỉ còn là chua xót.
Diệp Hoài Thanh còn chưa kịp nghĩ lung tung tiếp thì đã nhận được tin nhắn từ Lâm Trạch Tê nói rằng hắn phải đi công tác nên tạm thời sẽ không về, lúc đó cậu đột nhiên cảm thấy rất lạnh, như thể có ai đó dội gáo nước lạnh lên người mình giữa trời đông rét buốt, khiến cậu cóng từ đầu đến chân, rất lâu sau cậu mới đáp lại một tiếng "Vâng", nhẹ nhàng che đậy tất cả đau khổ và bất an.
Giản Minh vừa mới về mấy ngày hắn đã nói mình phải đi công tác. Diệp Hoài Thanh cụp mắt, lòng nguội lạnh mà nghĩ, người này xem cậu như tên ngốc mà đùa giỡn sao?
Cậu cứ thế yếu ớt ngả người ra sô pha, cả buổi trời mới chợt nhớ ra điều gì đó mà chầm chậm nói: "Thật sự nếu anh muốn đá em thì cứ nói một tiếng, em cam đoan sẽ đi thật ra, bao nhiêu năm qua ở bên em anh còn không hiểu ư? Em nào có phải thứ người bám mãi không buông đâu."
Anh đừng bịa ra những lời nói dối qua loa như vậy, chẳng lừa được em đâu, nghe nhiều còn khiến lòng lạnh đi...
Diệp Hoài Thanh chỉ rúc trong nhà ăn rồi năm hết một ngày, qua ngày mai cậu bỗng không muốn lười nhác thế nữa, vì vậy cậu moi dụng cụ cắt giấy đã lâu không đụng vào ra.
Cậu ngồi xuống con đường cách nhà không xa, lặng lẽ bắt đầu cắt giấy, vì trời lạnh nên hầu như không có người trên đường, cậu dựa vào bức tường gạch phía sau, hai tay không ngừng di chuyển một cách điêu luyện. Cõi lòng cậu bình yên lạ thường, mơ hồ mang đến cho cậu cảm giác hạnh phúc mà bấy lâu nay đã thiếu mất.
Cậu nhớ khoảng thời gian cậu và Lâm Trạch Tê ở bên nhau, Lâm Trạch Tê rất thích nhìn cậu cắt giấy, bàn tay thon dài trắng nõn của cậu di chuyển trên các loại giấy màu, dùng kéo cắt ra vô số hình thù sinh động, những điều ấy rơi vào đôi mắt đào hoa của Lâm Trạch Tê là cả một nghệ thuật khiến người ta mê đắm.
Mấy ngày đầu hai người hẹn hò với nhau, Lâm Trạch Tê thích chơi đùa mấy ngón tay mảnh mai và sạch sẽ của cậu, sau đó đưa tay mình ra, hai người đan mười ngón tay vào nhau, lòng bàn tay ấm áp áp dán chặt bên nhau, trông thắm thiết như thế.
Khi đó, Diệp Hoài Thanh không hiểu vì sao trong mắt hắn ngoài niềm vui ra còn chứa đựng một tia hoài niệm không thể bỏ qua, mãi sau này khi con tim đã chết lặng đi cậu mới biết thì ra Giản Minh cũng có đôi bàn tay mỹ nghệ như vậy, song tất cả những gì có thể bày tỏ chỉ là một tiếng thở dài bất lực.
Diệp Hoài Thanh có niềm yêu thích vô cùng lớn với việc cắt giấy. Do thừa hưởng từ bà ngoại, cậu yêu thích môn nghệ thuật cắt giấy rồi theo học kể từ khi còn nhỏ. Chuyên ngành đại học của cậu cũng là cắt giấy, đáng tiếc là có hôm đang cắt giấy cậu lỡ ngắm Lâm Trạch Tê đến thất thần thành ra vô tình dùng kéo cắt vào ngón tay làm máu chảy ra, mặc dù chỉ là vết thương ngoài da không nghiệm trọng mấy nhưng để lại một vết sẹo rất nổi bật. Lâm Trạch Tê vì thế mà vô cùng tức giận, sau đó mỗi lần thấy cậu cắt giấy là hắn lại bực bội.
Diệp Hoài Thanh luôn tự biết thân biết phận, cậu sẽ không tự luyến mà cho rằng người nọ đang quan tâm mình, chẳng qua là thông qua một bản sao như cậu mà nhớ đến người xưa thôi, cậu có phần chán ghét cái người thế thân này được lợi quá nhiều nên dần dà cũng ít khi động đến việc cắt giấy nữa, dù sao bây giờ ánh trăng sáng của Lâm Trạch Tê cũng đã trở lại, đoán chừng hai người cậu cũng sắp kết thúc, cậu đã chẳng còn rẻ tiền đến mức nhân nhượng cho Lâm Trạch Tê tổn thương mình hết lần này đến lần khác nữa.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy có ai bước đến bên cạnh mình, bình tĩnh nhìn mình. Diệp Hoài Thanh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một khuôn mặt giống cậu đến sáu phần, nhìn thấy người này khiến cậu có trăm thứ cảm xúc lẫn lộn, nhưng càng ngạc nhiên hơn là cậu nhớ rõ Giản Minh đâu có quen biết mình.