Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 883





Khi tôi nghe thấy Ánh Nguyệt nói câu nói này, trong lòng có hơi chấn kinh, nhưng cho dù là chấn kinh, vậy thì có ích lợi gì? U Quân đã chết, người chết không thể sống lại, cho dù là tôi có hối hận, cũng phải giết anh ta.

Tôi không thể để Bàn Cổ Oán Linh phá hủy Tam Giới này. “Vậy con nên vui cho cha con, anh ta đã giải thoát rồi, không còn chịu khổ chịu cực trên thế giới này nữa. Con xem anh ta vì con, ngay cả tính mạng cũng mất rồi, con còn muốn liên lụy anh ta vì con mất đi tính mạng sao?”

Lời nói này của tôi vô cùng tuyệt tình, nhưng lại lập tức chặn miệng Ánh Nguyệt, lần thứ hai rốt cuộc con bé cũng không có cách nào hỏi thăm tôi chuyện có phải U Quân chết rồi hay không, chỉ quay người ôm Liễu Long Đình, không ngừng khóc, khóc sưng cả hai mắt.

Bây giờ Bàn Cổ Oán Linh đã chết, tiếp đó là mấy chục ngàn yêu tà ác quỷ chạy ra từ địa ngục Phong Đô đến.

Cho dù đàn Phục Hi của Ánh Nguyệt có sức mạnh lớn thế nào đi nữa, trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể nào tịnh hóa được ác niệm của những tà ma kia. Đồng thời những yêu tà kia số lượng quá nhiều, cho dù là tịnh hóa, trong Tam Giới này cũng không có chỗ cho bọn chúng sống yên ổn. Địa ngục Phong Đô này, không chỉ là nơi giam cầm bọn chúng, cũng là nơi duy nhất để bọn chúng có thể sinh tồn.

Bây giờ đánh bại Bàn Cổ Oán Linh, Phượng Tố Thiên đã từ Phượng Hoàng biến thành hình người, đứng bên cạnh tôi, dường như muốn hỏi tôi gì đó, nhưng là từ đầu đến cuối không có hỏi lời nào.

U Quân và Bàn Cổ Oán Linh chết, bây giờ cũng đến lượt tôi rồi.

Tôi gọi Lạc Thần cùng đám người Tần Quảng Vương tới, dặn dò bọn họ: “Bây giờ Bàn Cổ Oán Linh đã chết, chỉ còn lại mười mấy ngàn yêu ma thoát ra từ địa ngục Phong Đô sống ở nhân gian, các vị đều là thần có pháp lực cao cường, Lạc Thần anh mang theo thiên binh, vây quét hết những tà ma ẩn nấp mọi nơi trong Tam Giới này. Thần Tú và Thái Âm Tinh Quân, còn có Tần Quảng Vương, các người giúp đỡ Lạc Thần hàng phục những yêu ma này.’’

“Thần trong Tam Giới chúng ta đều góp mặt đủ rồi, Bàn Cổ Oán Linh đã chết, bọn chúng như rắn mất đầu, chúng ta hàng phục những yêu ma này cũng không phải một việc rất khó khăn, chỉ là bây giờ địa ngục Phong Đô đã bị phá hủy, cho dù chúng ta hàng phục bọn chúng, vậy chúng ta nhốt bọn chúng vào đâu đây?” Thần Tú hỏi tôi.

Thần Tú bọn họ chỉ biết địa ngục Phong Đô bị phá hủy, nhưng mà không biết máu thịt trong cơ thể tôi còn có thể đúc lại một địa ngục Phong Đô mới. Tôi không muốn vào lúc này còn khiến mọi người thương cảm, thế là nói với bọn họ: “Bàn Cổ đã nói cho tôi biết cách tu sửa lại địa ngục Địa Ngục Phong Đô, tôi sẽ nhanh chóng xây xong địa ngục Phong Đô, cho nên việc hàng phục lũ yêu tà, phải làm phiền mọi người rồi.’’

Lời nói của tôi rất thành khẩn, bây giờ tôi giết chết Bàn Cổ Oán Linh rồi, mọi người cũng có tín nhiệm với tôi. Lúc mọi người tản đi, tôi bảo Ánh Nguyệt cũng đi theo bọn người Thần Tú, lần vây quét tất cả yêu tà này, trong vòng vài ngày chắc chắn là không thể một lưới bắt hết, Ánh Nguyệt dùng đàn Phục Hi, trước tiên trấn áp những yêu tà đó, để cho nhân gian sớm khỏi phải chịu nỗi khổ yêu tà xâm hại, thuận tiện có nguyên nhân để đẩy Ánh Nguyệt đi, cũng là bởi vì tôi không muốn để cho Ánh Nguyệt biết tôi hóa thân thành địa ngục Phong Đô, khiến con bé càng thêm đau lòng. Lúc này Ánh Nguyệt xem như U Quân đã chết, nhưng mà con bé cũng không quậy nữa, rất nghe lời, cứ dựa theo sắp xếp của tôi mà làm, chỉ là trước khi con bé theo bọn người Thần Tú rời đi, xoay người lại hỏi tôi: “Mẹ, chờ con trở về, mẹ phải làm điểm tâm cho con ăn, cha cũng rất thích ăn điểm tâm mẹ làm.” Lúc Ánh Nguyệt nói câu này với tôi, lập tức nước mắt tôi trào ra, không dám nhìn Ánh Nguyệt, chỉ ừ một tiếng với con bé, trả lời với con bé là được.

Nghe thấy tôi đồng ý, lúc này Ánh Nguyệt mới yên tâm đi, mà lúc này, bên cạnh tôi chỉ còn lại tôi và Liễu Long Đình, còn có Phượng Tố Thiên.

Phượng Tố Thiên biết tôi muốn dùng cơ thể của tôi đi đúc thành địa ngục Phong Đô, sau khi Bàn Cổ Oán Linh chết, anh ta vẫn luôn không có vui vẻ. Ngược lại là Liễu Long Đình, sau khi Ánh Nguyệt từ trên người anh ta đi xuống, anh ta cũng không đi theo Ánh Nguyệt mà vẫn đứng bên cạnh tôi như cũ. Lúc này anh ta đã không còn dáng vẻ đau lòng cực độ lúc ở nhà họ Liễu kia nữa, nhưng vẫn im lặng không nói, đứng chung một chỗ với tôi, qua thật lâu sau mới hỏi tôi một câu: “Em đã chuẩn bị xong chưa?”

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Long Đình, mượn cớ tôi nhớ Ánh Nguyệt rời khỏi, nước mắt rơi lã chã trước mặt Liễu Long Đình, sau đó lại dứt khoát kiên quyết gật đầu đối Liễu Long Đình, nói tôi đã chuẩn bị xong rồi.

“Vậy tôi tiễn em đi.”

Tôi muốn nói Liễu Long Đình là không cần đầu, tôi không muốn trước khi tôi chết, còn nhìn thấy anh ta, tôi sợ tôi chết càng đau lòng. Nhưng mà lúc này cổ họng tôi nghẹn ngào nói không nên bất kỳ lời nói nào, nhìn thoáng qua Phượng Tố Thiên, Phượng Tố Thiên trong nháy mắt biến thành một con Phượng Hoàng to lớn, tôi bay lên người nó, Liễu Long Đình cũng đi theo, cùng tôi đến địa ngục Phong Đô.

Gió lớn phả vào mặt tôi, phả thế nào cũng không làm khô nước mắt trong mắt tôi. Trên đường đi, tôi biết Liễu Long Đình ngay ở phía sau tôi, thế nhưng tôi lại không thể nào nói thêm một câu thâm tình với anh ấy, cho dù là ở giây phút cuối cùng này, tôi nói với anh ấy một câu tôi yêu anh cuối cùng, tôi cũng không nói nên lời. Thật vất vả tôi mới phân rõ giới hạn với anh ấy, tôi không muốn quãng đời còn lại của anh ấy cũng bởi vì tôi mà khổ sở đau thương. Nếu anh ấy đã cho là tôi không có chút tình cảm nào với anh ấy, vậy thì cứ để anh ấy cho rằng như vậy đi, như vậy ít nhất anh ấy sẽ có thể từ từ quên đi tôi.

Sau khi đến địa ngục Phong Đô, toàn bộ địa ngục, tất cả đều đã trở thành phế tích! Địa ngục Phong Đô bị hủy rồi, nhưng mà Tiên Lăng vẫn giống như trước đây, canh giữ ở cổng địa ngục Phong Đô đã vỡ vụn, thoi thóp nằm ở đó.

Nhìn thấy chúng tôi đi tới, không còn sức lực để chào hỏi, qua rất lâu, mới hỏi tôi một câu: “U Quân chết rồi à?”

Tôi nhẹ gật đầu với Tiên Lăng, nói anh ta đã chết. Sau khi Tiên Lăng nghe thấy tôi nói câu này mới chậm rãi nhắm mắt lại. Địa ngục Phong Đô này đen tối, không nhìn thấy một chút ánh sáng, khó trách nguyện vọng lớn nhất của Phù Kinh Dương chính là rời khỏi cái nơi lạnh giá này. Nhưng mà bây giờ, Phù Kinh Dương đã được giải thoát rồi. Còn tôi muốn suốt kiếp ở lại nơi này, nhưng mà tôi may mắn hơn anh ta, tôi không có tri giác, chỉ là huyễn hóa thành một tòa ngục giam lạnh giá, ở lại nơi tối tăm này, không có khát vọng, cũng không có bất kỳ tình cảm gì.

Ở giây phút cuối cùng sinh mạng của tôi, tôi quay người nhìn thoáng qua Liễu Long Đình và Phượng Tố Thiên đi theo phía sau tôi.

Phượng Tố Thiên nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu, tôi nhìn dáng vẻ này của anh ta, trong lòng cũng khổ sở. Tôi đi về phía anh ta, vỗ lên vai anh ta, nói với anh ta sau này theo Ánh Nguyệt ở Thiên Đình, làm thần thú của anh ta đi, đừng tới nhân gian nữa.

Phượng Tố Thiên khóc đến nỗi không thể trả lời lời nói của tôi, chỉ gật đầu.

Mà tôi xoay người tiếp tục nhìn Liễu Long Đình, đôi mắt của tôi, vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh ấy, muốn ở giây phút cuối cùng khi tôi chết, mãi mãi ghi nhớ đôi mắt của Liễu Long Đình có hình dạng thế nào, sau đó lại nói với Liễu Long Đình: “Sống cho thật tốt, Ánh Nguyệt còn nhỏ, giúp tôi chăm sóc Ánh Nguyệt.”

Ánh mắt Liễu Long Đình nhìn tôi, ngập tràn đau thương, tôi nhìn dáng vẻ đau thương của anh ấy, trong lòng tôi càng thêm đau khổ. Nhưng mà tại lúc tôi buồn bã nhất, Liễu Long Đình bỗng nhiên nở nụ cười với tôi, trả lời tôi, nói: “Được, tôi hứa với em.”

Sau khi thấy Liễu Long Đình cười, trong chớp nhoáng này, lập tức trong lòng tôi đã không còn tiếc nuối, ngậm lấy nước mắt, nở nụ cười với anh ấy, sau đó xoay người, xông vào địa ngục đã trở thành phế tích này.

Ngọn lửa nóng rực, lúc tôi xông vào địa ngục Phong Đô đã trở thành phế tích này, trong nháy mắt cơ thể tôi bắt đầu cháy rừng rực. Toàn bộ địa ngục trong nháy mắt biến thành một vùng biển lửa mênh mông, mà tôi lúc này, đã bị lửa thiêu cháy, biến trở về hình dáng yêu quái của tôi, thân thể to lớn đang bị ngọn lửa này thiêu đốt, máu từ trong người tôi chảy xuống, trong nháy mắt huyễn hóa thành tường thành và gông xiềng kiên cố. Cả tòa địa ngục trong quá trình tôi biến mất, trong biển lửa, giống măng non được mưa xuân tưới mát, nhanh chóng xây dựng lại, xây chắc chắn hơn lúc trước, không thể nào phá vỡ được, biến thành địa ngục tồn tại cùng thế gian và trời đất này.

Mà tại lúc ý thức của tôi sắp phải biến mất, tôi nhìn thấy Phượng Tố Thiên bỗng nhiên biến hóa thành một con Phượng Hoàng to lớn, nhào về phía biển lửa chỗ tôi, lửa nóng thiêu đốt lông vũ và cơ thể anh ta, ở cùng với tôi, biến mất trong địa ngục kiên cố không thể phá vỡ này.

Con Phượng Hoàng trên thế gian này, cũng tuyệt tích… ………… Lời cuối…

Thiên Đình vô cùng náo nhiệt, các bộ thần minh đều tế tự ở Thiên Đình, tất cả mọi người vì tân đế đăng cơ, chuẩn bị khánh điển mà phóng mắt cả mảnh trời bên dưới, an ninh và hòa bình.

Địa ngục Phong Đô đã mới tinh, cho dù là bất kỳ một mảnh tường thành nào hay bất kỳ một cây hình cụ gông xiềng nào, đều lóe lên ánh sáng kiên cố mới tinh. Mà trong địa ngục này, cũng có Phong Đô Đại Đế mới.

Một ngày, Hoàng Tam Nương đến địa ngục Phong Đô, thấy tân đế đang ở trong cung uống rượu, cũng không sẽ hành lễ mà đi thẳng qua chỗ anh ta, hét lên với anh ta một câu: “Long Đình.”

Tân đế giương mắt nhìn thoáng qua Hoàng Tam Nương, ánh mắt bình tĩnh, bảo Hoàng Tam Nương ngồi xuống sau đó hỏi Hoàng Tam Nương: “Lần này Tam Nương tới đây có chuyện gì?”

Hoàng Tam Nương liếc mắt nhìn cái địa ngục âm u này một vòng, sau đó hỏi tân đế: “Cậu thật sự bằng lòng vĩnh viễn mãi mãi trông coi cái địa ngục lạnh giá tối tăm này sao? Chỉ cần cậu nói với Ánh Nguyệt, cậu là cha con bé, con bé có thể hạ chỉ để cậu trở lại nhân gian, thậm chí là Thiên Đình, núi Trường Bạch, chỗ nào cũng tốt. Bây giờ Tam Giới tốt đẹp, thái bình thịnh thế, một mình cậu ở lại cái nơi tối tăm này, mãi mãi cũng không thấy được ánh mặt trời, cậu thật sự bằng lòng à?”

Lời nói của Hoàng Tam Nương có chút gấp, dường như rất chờ mong người trước mắt có thể từ bỏ lựa chọn sai lầm như thế, trở lại thế giới phồn hoa bên ngoài.

Tân đế cũng không vội vã trả lời Hoàng Tam Nương, uống một chén rượu, đi ra bên ngoài cửa cung, nhìn khung cảnh cung đình trước mặt, nhắm mắt lại, một trái tim đỏ tươi từ trong lồng ngực tân đế huyễn hóa ra, lơ lửng ở trước mặt anh ấy, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

Dường như Hoàng Tam Nương nhận ra trái tim này, thế là hỏi tân đế: “Đây là tim của Nữ Hi, vậy trái tim của cậu đâu?”

“Cô nhìn kìa!” Tân đế chỉ về phía vùng đất tăm tối và ngục giam đang giam giữ lũ quỷ bên ngoài cửa cung, sau đó trả lời Hoàng Tam Nương nói: “Trái tim tôi đã sớm đi theo bên cạnh cô ấy rồi, đúc thành địa ngục Phong Đô suốt kiếp không bao giờ bị phá hủy này.”

Hoàng Tam Nương nhìn ngoại trừ yêu tà đang gầm thét, một cái địa ngục không có chút sự sống nào, suy nghĩ thật lâu, sau đó lấy ra một bức thư, giao cho tân đế, nói với anh ta: “Đây là cô ấy trước khi lâm chung bảo tôi giao lại cho cậu.” Tân đế đảo mắt nhìn về phía bên bức thư này, lúc ngón tay nhận lấy bức thư, đầu ngón tay run nhè nhẹ.

Khi anh ta mở thư ra, trong thư, một hàng chữ rõ ràng in vào trong mắt của anh ta.

“Em yêu anh, chỉ tiếc là kiếp này không thể gả cho anh.”