Những người khác đều không thấy, tôi tự hỏi một lúc có phải mình đã đọc nhầm không, nhưng khi nhìn lại chiếc mai rùa to lớn, tôi thấy những dòng chữ này, vẫn còn nổi trên mai rùa, từng chữ một, đều rất rõ ràng.
Tình huống này khiến tôi nhớ lại quá khứ khi tôi có thể cảm nhận được Bàn Cổ Oán Linh đang đến gần tôi và tôi có thể cảm nhận được vị trí của ông ta. Mặc dù cảm giác này phụ thuộc vào việc Bàn Cổ Oán Linh có sẵn sàng xuất hiện trước mặt tôi hay không, nhưng ngay cả khi Bàn Cổ Oán Linh sẵn sàng hiện thân thì họ vẫn không nhìn thấy được.
Vậy không biết có phải những dòng chữ trên lưng rùa cũng liên quan đến tôi, hay một điều gì đó để lại trước khi Bàn Cổ Oán Linh qua đời?
“Em không biết những chữ trên, nhưng em có thể viết ra, viết lại cho anh xem.” Tôi trả lời Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình gật đầu với tôi, Phượng Tố Thiên nghe tôi nói những điều này và trả lời: “Những lời trên lưng rùa có phải là dấu hiệu hay lời nhắc nhở nào không? Người ta đã đồn đại rằng pháp lực của Địa Tạng Vương là vô biên và bây giờ chúng ta đang trong thời loạn. Trong những lúc khó khăn, hắn ta không thể chỉ cho chúng ta một số thứ vô ích.”
Giờ thì không thể nói được nữa. Tiên Lăng thấy rằng chúng tôi không có lời giải thích, vì vậy cô ấy đi về phía con rùa khổng lồ quay lại và nói với chúng tôi: “Nếu bây giờ chúng ta không hiểu, chúng ta hãy lùi lại. Nếu chúng ta quay lại, chúng ta có thể xem từ từ!”
Khi Tiên Lăng nói điều này, cô ấy đã biến thành một con kỳ lân khổng lồ, dẫn chúng tôi đến Địa ngục Phong Đô.
Trên đường trở về, bởi vì cái mai rùa to lớn sáng bóng này, dọc theo đường đi có ánh sáng chiếu rọi, rất rõ ràng, chỉ là một vị Địa Tạng hắc ám như vậy, những khí tức màu đen này, Tiên Lăng cho rằng tất cả đều ở trên mặt đất. Những người chết vô ích, những người sau khi chết, tất cả đều ngưng tụ trong cung Địa Tạng này, và tôi không biết khi nào cung Địa Tạng mới có thể độ những vong linh đó.
Trên thế gian này có muôn ngàn con đường để con người xuyên đến cực lạc, đến trần gian, xuyên đến muôn loài, nhưng kẻ ác vẫn thường xuất hiện rất nhiều, dù họ có bị giam cầm dưới lòng đất này, ở trong cung điện ngàn năm, cũng không trừ được tà ác trong thiên hạ.
Khi chúng tôi ra khỏi cung Địa Tạng, với ánh sáng từ mai rùa tỏa ra, tôi thấy sắc mặt của Liễu Long Đình không được tốt lắm, tựa hồ đang lo lắng điều gì đó.
Tôi hỏi Liễu Long Đình có chuyện gì vậy? Liễu Long Đình chỉ nhìn tôi một cái, cũng không nói nhiều, chỉ dặn tôi chú ý chân đừng để bị ngã.
Anh ấy hiếm khi nói gì với tôi, hoặc anh ấy cảm thấy nói với tôi cũng vô ích nên anh ấy cũng không nói gì cả. Trên thực tế, tôi đang nghĩ rằng đôi khi tôi có thể không giống như những gì Liễu Long Đình nghĩ, ngoại trừ việc gây rắc rối cho anh ấy thì cũng chẳng ích gì. Lý do khiến anh ấy cảm thấy tôi yếu đuối có thể chỉ là vì anh ấy có ý muốn bảo vệ tôi mãnh liệt mà thôi. Cảm giác mạnh đến nỗi tôi có tin tức về mọi thứ, họ vẫn chưa đến Địa ngục Phong Đô, và thổ thần cũng không nghe tin tức gì về họ.
Lần này trong nháy mắt bọn họ biến mất, càng không tìm được bọn họ khiến chúng tôi càng lo lắng, nhưng Liễu Long Đình cũng không có lộ ra vẻ rất lo lắng bởi vì Bàn Cổ Oán Linh không có xuất hiện, lâu như vậy hắn cũng chưa từng chủ động đến tìm tôi. Tuy nhiên, khi tôi hỏi anh ấy, anh ấy nói với tôi rằng nếu có tin tức gì từ họ, thổ thần nhất định sẽ thông báo cho tôi.
Thấy Liễu Long Đình lãnh đạm như vậy, tôi cảm thấy anh ấy đã biết điều gì đó, nếu không anh ấy nhất định sẽ lo lắng hơn tôi. Khi chúng tôi đến cung Địa Tạng ngày hôm đó, tôi thấy sắc mặt của Liễu Long Đình không tốt, tôi cảm thấy trong đấy có chút kỳ lạ. Vì vậy tôi đã nhân cơ hội này để hỏi Liễu Long Đình về giấc mơ mà tôi đã có đêm đó, tôi đã mơ thấy mình bị hợp nhất với địa ngục này.
Tôi cứ tưởng Liễu Long Đình sẽ chỉ coi đây là một trò đùa, nhưng không ngờ Liễu Long Đình cũng trả lời tôi: “Anh cũng mơ thấy nó. Anh mơ thấy địa ngục Phong Đô này đã trống rỗng rồi.”
Khi anh ấy nói điều này, tôi đã hơi ngạc nhiên, ngay lập tức hỏi anh ấy có đúng hay không.
Liễu Long Đình nhìn ta cười nói: “Rm đoán xem có đúng hay không?”
Nói chung, Liễu Long Đình không nói cái gì mà kiểu không có lửa làm sao có khói, giờ chúng ta không còn là người phàm nữa, điều chúng ta nằm mộng cũng chỉ là một thứ không liên quan. Liễu Long Đình biết rõ rằng đây là Địa ngục Phong Đô, chính là nơi chúng tôi canh giữ. Nếu địa ngục này trống rỗng, hết yêu quái, thì sao hắn vẫn bình tĩnh như vậy.
“Vậy anh không cho là kỳ quái sao?” Tôi hỏi Liễu Long Đình, chẳng lẽ Liễu Long Đình vừa mới coi đây là một giấc mộng kỳ quái sao?
“Có gì kỳ lạ?” Liễu Long Đình hỏi ngược lại tôi.
“Giấc mơ của hai chúng ta, chúng giống nhau, chẳng phải là có chút kì quái sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của tôi, Liễu Long Đình đối với tôi cười nói: “Nhìn em sợ hãi, anh hiện tại không để ý sao?”
“Chính là…”
“Không có gì đâu, điều quan trọng là nó sẽ đến, và nó sẽ không thay đổi bởi vì chúng ta biết kết quả là gì. Bây giờ tất cả những điều này vẫn chưa đến lúc, chúng ta hãy từ từ chờ đợi.”
Liễu Long Đình sau khi nói xong, anh ấy đưa tay chạm vào tóc tôi, sau đó choàng tay qua eo tôi, vùi mặt vào tóc và ngừng nói.
“Long Đình, em biết rằng anh nhất định không muốn em chết, nhưng em hy vọng anh sẽ cho em biết những gì anh biết. Nếu anh giấu em điều gì đó, em nhất định sẽ không tha thứ cho anh nếu có chuyện gì đó xảy ra.”
Bây giờ với bộ dạng Liễu Long Đình, tôi thật sự là sợ anh ấy lại giống như trước, không có sự đồng ý của tôi liền tự mình lập kế hoạch, tôi sợ nhất chính là anh ấy không nói cho tôi cái gì, cuối cùng sẽ để lại một cái cho tôi là cái kết không thể chấp nhận được.
“Nhưng chính là anh, một lần cũng chưa từng tha thứ cho em phải không?”
Tôi đối với Liễu Long Đình rất nghiêm túc, nhưng Liễu Long Đình đang nói nửa đùa nửa thật với tôi, tôi có chút tức giận ngẩng đầu nhìn anh ấy, muốn nhắc nhở anh ấy lần nữa về mức độ nghiêm trọng của sự việc này. Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên, Liễu Long Đình liền cúi đầu muốn hôn tôi, tôi quay mặt đi muốn nói chuyện với anh ấy, nhưng khi tôi đang muốn nói chuyện thì Liễu Long Đình lại ôm lấy tôi, môi anh ấy áp vào môi tôi, còn tay anh ấy thì ôm lấy mặt tôi, miệng tôi dính tất cả nước bọt của anh ấy, sau đó anh ấy bế tôi và bước vào phòng.
Làm loại chuyện này với Liễu Long Đình vào lúc này khiến tôi cảm thấy phi thường khó chịu, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu, vì Liễu Long Đình không muốn nói cho tôi biết, vậy tôi chỉ có thể trông chờ vào chính mình.
Sau khi Liễu Long Đình ngủ thiếp đi, tôi mặc quần áo và đi về phía điện Phong Đô, bởi vì chiếc mai rùa đã được đặt trong điện Phong Đô bởi Tiên Lăng.
Tôi luôn cảm thấy rằng phải có thứ gì đó quan trọng đối với chúng tôi được viết trên mai rùa này, bởi vì Liễu Long Đình đã ở đó trước đấy, trong tiềm thức tôi nghĩ rằng Liễu Long Đình không nhận ra chữ. Vậy làm sao tôi biết được? Vì vậy, tôi không nghĩ nhiều về nó.
Bây giờ tôi tiếp tục đi đến điện Phong Đô này, mai rùa to lớn vẫn phát ra một luồng ánh sáng xanh lục, biến cả đại sảnh thành một màu xanh lục. Tôi là người duy nhất trong cả thần điện này, tôi nghĩ chỉ một mình tôi xem kỹ, có lẽ tôi sẽ nhìn ra được nguồn gốc của những từ này.
Nhưng tôi đứng trước mai rùa to lớn này rất lâu mà không hề nghĩ ra được điều gì, có một vài khoảnh khắc tình cờ tôi cảm thấy từ đó dường như đã thấy ở đâu đó, nhưng tôi đã quên mất.
Khi tôi đang chuẩn bị quay trở về phòng, ngủ với Liễu Long Đình, thì Phượng Tố Thiên lại đi đến.
Khi tôi thấy Phượng Tố Thiên đi đến, tôi hỏi anh ấy tại sao anh ấy lại đến đây?
“Tôi cảm giác được cô đang ở đại sảnh, cho nên tôi mới tới đây. Sao vậy, hiện tại muốn một mình nhìn thấy cô, còn phải chờ Liễu Long Đình đồng ý!”
Nhìn thấy Phượng Tố Thiên nói câu này có chút ngoa ngoắt, tôi đột nhiên vừa tức vừa buồn cười, mắng anh ta, anh ta muốn gặp tôi khi nào, hay là không muốn gặp đây?
“Nếu là như vậy thì không sao đâu.” Phượng Tố Thiên thở dài, cầm lấy chữ tôi chép từ mai rùa trên bàn lên, nói với tôi: “Tôi cũng muốn giúp cô. Lần trước tôi đã nhìn thấy chữ này nên ghé qua xem một chút, hơn nữa nhớ cô nên muốn đến gặp cô.”