Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 868




Liễu Long Đình không trực tiếp trả lời tôi, mà hỏi lại tôi một lần nữa: “Em có sợ không?”

“Vậy anh phải nói cho em biết chúng ta sẽ chết như thế nào, rồi em mới biết được mình có sợ hay là không!”

Nghe tôi nói lời này, Liễu Long Đình xoay người lại, nhìn tôi, trả lời tôi: “Anh cũng không rõ, anh chỉ biết rằng một khi giúp em đối phó Bàn Cổ Oán Linh, kết cục của em, chính là biến mất trên thế gian này.”

Mặc dù trong lòng tôi lúc này có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng vào thời khắc như thế này, tôi đã im bặt không thể mở miệng, tránh việc khiến Liễu Long Đình thấy tôi là kẻ nói một đằng làm một nẻo. Cũng sợ rằng một khi Liễu Long Đình biết được tôi sợ chết, sẽ rút lại Hỗn Độn Chung, đồng thời phóng thích Bàn Cổ, tôi vẫn phải cố gắng giấu đi thứ cảm giác sợ hãi này, đoạn nói với anh ấy: “Chết thì chết, đã sống lâu như vậy, đối mặt với cái chết có gì chứ.”

“Vậy còn anh?”

Lúc nghe thấy Liễu Long Đình hỏi câu này, nhất thời tôi liền không thể khống chế được cảm xúc, buột miệng mắng anh ấy một câu, bảo anh ấy quả thực là một kẻ khốn nạn, có thể trong lúc này đừng có lôi những vấn đề như thế này ra nói. Nhưng vừa nói dứt lời, tôi đã không thể giữ cho những giọt nước mặt đừng rơi, liền ngã vào lòng Liễu Long Đình. Tôi cũng không rõ anh ấy nên làm như thế nào, tôi cam tâm tình nguyện chết đi như vậy, đối với anh ấy mà nói, căn bản là tình cảm của chúng tôi không bị ràng buộc bởi bất kì trách nhiệm nào, chết mới dễ, sống mới khổ đau.

Lúc tôi đang khóc, Liễu Long Đình choàng tay qua ôm lấy tôi, lôi tôi đẩy vào lòng, nhưng lại không nói lời nào. Tôi khổ tâm rất lâu, chỉ cần nghĩ tới việc tôi sẽ biến mất trên cõi đời này, đều không tránh khỏi buồn rầu, nhưng tôi biết tất thảy đều là số mệnh, ai cũng không thể chống lại.

Khi mà tôi buồn đến cực điểm, tim tôi gần như vỡ vụn, trì hoãn một lúc lâu rồi mới nói với Liễu Long Đình: “Hoàng Tam Nương có tình cảm với anh, nếu như em chết đi rồi, anh hãy đồng ý mà ở bên cô ấy. Còn nếu như anh không thích cô ấy, anh có thể tìm một người mà anh có thể yêu, thế gian này còn biết bao nhiêu cô gái tốt mà, chỉ cần anh vui vẻ thì thế nào cũng được.”

Nói những lời này lòng tôi có chút thanh thản hơn, tôi không muốn sau khi tôi chết đi, Liễu Long Đình sẽ đau lòng. Chỉ có điều khi tôi nói với anh ấy những lời này Liễu Long Đình không bất ngờ không đáp lại lời nào, chỉ ôm lấy tôi, giống như là đang quyến luyến hơi thở của tôi khi còn sống.

Cái chết thực sự là điều đáng sợ vô cùng, như tôi hiện giờ nghĩ tới tim đã rộn ràng tới đau lòng.

Anh ấy ôm lấy tôi rất lâu, tôi cũng không định đẩy ra, khi mà cuối cùng Liễu Long Đình cũng phải buông tôi ra, tôi nhìn vào mắt anh ấy dường như vẫn còn ngấn lệ, chẳng qua thần sắc bình thản trên mặt vẫn giống như lúc nói với tôi khi nãy. Thấy tôi khóc như một chú cún mới đưa tay lau đi nước mắt rồi nói: “Xem thử em khóc bộ dạng thành như thế nào, anh đã nói mà, em sợ chính là sự thật, nói không chừng sau khi Bàn Cổ chết, tam giới sẽ thái bình, khắp nơi ăn mừng, chúng ta cũng có thể cùng bách tính dương gian chung sống dưới bầu trời này.”

Đã đến lúc này rồi, Liễu Long Đình vẫn còn nói với tôi những lời này, tôi đánh yêu anh ấy, nói rằng bây giờ tôi vẫn còn sống, sau này nếu thật sự chết đi, vậy thì đến lúc đó rồi hẵng nói, tôi cũng không muốn khóc sướt mướt suốt, ảnh hưởng tới tâm trạng.

“Được rồi, sau này không nói nữa!” Liễu Long Đình cười nói với tôi.

Mặc dù tôi biết Liễu Long Đình cũng buồn phiền giống như tôi, nhưng bề ngoài đều không mong muốn gây nên những áp lực cho đối phương, không có cách nào thay đổi được mệnh vận, chỉ có thể thay đổi bản thân. Nếu thật sự có một ngày tôi chết đi, chỉ hi vọng Liễu Long Đình quên tôi đi, bắt đầu một cuộc sống mới.

Phượng Tố Thiên quay lại nhìn thấy mắt tôi đỏ ngầu hết lên, liền hét vào mặt Liễu Long Đình, hỏi anh ấy có phải là đã ức hiếp tôi hay không, chất vấn Liễu Long Đình cái này cái kia.

Gần đây Phượng Tố Thiên đối với tôi thật khiến tôi cũng có chút cảm tình, anh ta để ý từng chút từng chút khiến tôi nhiều lúc khó xử. Cho dù là Liễu Long Đình cũng chưa hề quan tâm tôi tỉ mẩn đến thế, thế là lúc Phượng Tố Thiên mắng Liễu Long Đình, tôi liền kéo anh ta ra, nói rằng việc này không liên quan đến Liễu Long Đình, chỉ là tôi không dễ dàng gì mới khống chế được Bàn Cổ Oán Linh, vui quá nên mới khóc, nên Liễu Long Đình không có liên quan.

“Thật vậy không?” Phượng Tố Thiên giận dữ nhìn tôi, đưa tay xoa mắt rồi xoa mặt tôi, rồi lại nói: “Vậy em cười một cái anh xem!”

Vào lúc này ai mà cười nổi chứ?

Nhưng vì không muốn Phượng Tố Thiên quấy rầy thêm, nên tôi đã mỉm cười với anh ta rồi hỏi: “Được rồi chứ gì?”

Mặc dù anh ta không tin nhưng chỉ là thấy tôi và Liễu Long Đình không nói lời nào, cũng biết là có hỏi cũng không ra chuyện, thế là đành nản lòng giả bộ như tin lời tôi. Nói rằng tùy chúng tôi, dù sao anh ta cũng hiểu bây giờ mình chỉ là “kẻ phá đám”, nếu như có thể quay về như trước kia thì tốt. Liễu Long Đình thật sự đã cướp mất tôi, khiến anh ta không có vị trí nào trong lòng tôi.

Tôi an ủi anh ta mấy câu, nói rằng anh ấy đoán mò rồi, sau đó chúng tôi cùng nhau chờ tin từ Cung Ngọc Hư. Chúng tôi vẫn muốn xem xem, Bàn Cổ Oán Linh ở trong Cung Ngọc Hư rốt cuộc có thể chống đỡ được bao lâu.

Từng ngày trôi qua, mỗi một ngày không có hồi âm của Bàn Cổ Oán Linh, chúng tôi sẽ đợi thêm một ngày ở ngoài, khắp nơi đều là tuyết đang rơi dày đặc sắp thành họa rồi, tuyết còn muốn cao hơn chúng tôi nữa. Ba người ở trong thần liễn đã ngồi tu luyện hơn một tháng, có thể là Bàn Cổ Oán Linh thực sự không tìm được cách nào thoát khỏi Hỗn Độn Chung, thế nên mới phải bảo U Quân đánh tiếng: “Liễu Long Đình, các người vẫn còn ở bên ngoài sao?”

Nghe thấy giọng của U Quân, đây chính là bước ngoặt của chúng tôi, Phượng Tố Thiên chờ đã lâu lắm rồi, sớm đã mệt, giờ nghe thấy tiếng thét của U Quân, lập tức đáp lại: “Mấy bố của ngươi vẫn ở đây, chờ tin các con, giờ mấy đứa sắp chết cả rồi, có di nguyện gì mau nói ra đi.”

Những lời châm chọc của Phượng Tố Thiên truyền vào trong một lúc lâu sau thì U Quân mới từ trong Hỗn Độn Chung đáp lại, nhưng lần này âm thanh hắn truyền ra có chút yếu ớt: “Ta muốn bàn với các ngươi một điều kiện.”

“Ngươi chết tới nơi rồi, tư cách gì mà ra điều kiện với chúng ta?” Phượng Tố Thiên oán nộ, thay Liễu Long Đình trực tiếp qua bên đó.

Giọng điệu có chút hung dữ, dự là Bàn Cổ Oán Linh dùng thân phận của hắn để ra điều kiện với chúng tôi, nhưng cũng e sợ. Thế là hắn rời khỏi thân thể của U Quân, bảo U Quân ra nói chuyện.

“Chủ nhân của ta nói, chỉ cần Liễu Long Đình chịu dời Hỗn Độn Chung này đi, chúng ta sẽ không đến quấy rầy các ngươi nữa, ông ấy nhất định sẽ tìm một chỗ an tâm tu luyện, không bao giờ đến quấy nhiễu nhân gian nữa.”

Bàn Cổ Oán Linh này chính là oán khí hóa thành, nếu hắn không còn oán khí đối với thế gian này, đã sớm biến mất, quỷ mới tin những lời hắn nói này là sự thật.

“Chúng ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi.” Liễu Long Đình cuối cùng cũng tiếp nhận một câu nói của U Quân.

“Không dựa vào cái gì, chỉ là năng lượng của Hỗn Độn Chung của người so với nội lực chủ nhân của ta chênh lệch không lớn, ngươi nghĩ cũng biết, hiện tại tuy rằng chủ nhân của ta không thể dùng nội lực của mình phá vỡ Hỗn Độn Chung, nhưng sớm muộn gì cũng có thể làm được. Ngươi và Nữ Hi, lại đều là thân thể vạn năm bất tử, chủ nhân ta nói, nếu hiện tại ngươi không thả hắn ra, chờ trăm năm ngàn năm sau, hắn phá vỡ phong ấn Hỗn Độn Chung, chuyện thứ nhất chính là muốn giết chết hai người các ngươi, nếu các người có hậu thế, cũng phải giết sạch tất cả các thế hệ tương lai của các người, hơn nữa phải huyết tẩy tam giới, khiến tam giới vì quyết định của các người mà trả giá đắt. Nói như thế này, đã đủ ra điều kiện với các người hay chưa?”

U Quân và Bàn Cổ Oán Linh đang ở trong Hỗn Độn Chung, lúc này hắn nói những lời này, cũng có vẻ thỏa đáng, nếu như tôi không phải tận mắt nhìn thấy hắn thật sự vì tôi trả giá qua, tôi cũng không dám tin, hắn vốn là người tốt, cũng là người vì giết chết Bàn Cổ Oán Linh mà nghĩ. Liễu Long Đình nhất thời không nói gì, Phượng Tố Thiên liền có chút nóng vội. Liễu Long Đình không nói, chúng tôi cũng không biết trong lòng anh ấy đang suy nghĩ cái gì? Một là chết bây giờ, một là sau này chết, Liễu Long Đình hiểu rõ thực lực đôi bên, anh ấy sẽ giải quyết như thế nào đây?

“Vậy nếu ta không đồng ý?” Liễu Long Đình trầm mặc một lúc sau đó là một đôi mắt bỗng nhiên lạnh băng, đáp lại một câu.