U Quân đột nhiên nhận được lệnh, nếu nói như vậy, Bàn Cổ Oán Linh cũng đang ở trong miếu này.
Cách của tôi là do Thần Tú chỉ cho, tôi không biết chính xác làm như thế nào. Hiện tại, Bàn Cổ Oán Linh không lấy được Hỗn Độn Chung, đương nhiên sẽ không giết Liễu Long Đình trước khi tôi đưa Hỗn Độn Chung ra. Nhưng nếu U Quân đi cùng thì tôi không thể thoát thân được, có anh ta ở bên cạnh, tôi không thể nghĩ ra chiến thuật nào tốt để giải cứu Liễu Long Đình. Vì vậy tôi im lặng một lúc rồi nói với U Quân: “Hỗn Độn Chung là thứ tối cao trong thiên hạ, sao có thể dễ dàng cho anh đi theo để lấy được?”
Thấy tôi chế giễu, U Quân không thèm quan tâm, chắp tay sau lưng, bước tới và nói với tôi: “Anh không đưa tôi đi theo, không sợ tôi ở trong miếu này hành hạ Nữ Hi sao?”
U Quân nói xong thì nở một nụ cười đen tối với tôi.
Tôi nhìn sang Liễu Long Đình đang bị trói trên cột thần. Tôi thực sự sợ rằng sau khi tôi đi, U Quân sẽ tiếp tục tra tấn Liễu Long Đình. Trước đây anh ta có làm gì tôi thì cũng mặc kệ. Nhưng nếu anh ta dám làm vậy với Liễu Long Đình, tôi thực sự muốn làm cho anh ta chết không có chỗ chôn!
“Vậy thì làm thế nào tôi có thể đảm bảo rằng, sau khi tôi rời đi, Bàn Cổ Oán Linh sẽ không làm hại Bạch Tô?” Tôi hỏi lại U Quân.
“Nếu anh không được yên tâm thì hãy để Phượng Tố Thiên ở lại. Nữ Hi là chủ nhân của Phượng Tố Thiên, nếu Nữ Hi có chuyện gì, tôi nghĩ Phượng Tố Thiên sẽ nghĩ mọi cách để báo cho anh những gì đã xảy ra ở đây.”
Tuy nhiên, việc Liễu Long Đình ở đây một mình vốn đã rất nguy hiểm, giờ lại thêm Phượng Tố Thiên nữa. Nếu xảy ra sự cố, hậu quả sẽ rất khó lường.
Tôi băn khoăn không biết có nên để Phượng Tố Thiên ở lại hay không. Nếu Phượng Tố Thiên vì tôi mà chết ở đây thì tôi sẽ day dứt cả đời, nhưng nếu cứ rời đi như thế này, tôi lại lo lắng cho Liễu Long Đình. Đang lúc do dự, Phượng Tố Thiên đột nhiên bước tới rồi nói với tôi: “Anh đi lấy Hỗn Độn Chung đi, tôi muốn ở đây bảo vệ chủ nhân.”
Lúc này, Phượng Tố Thiên nhìn tôi với ánh mắt vô cùng kiên định, nhìn vào ánh mắt kiên định của anh ta, tôi lập tức hiểu ra. Bây giờ thân phận của tôi là Liễu Long Đình, nếu tôi cứ khăng khăng để Phượng Tố Thiên ở bên cạnh thì U Quân và những người khác nhất định sẽ sinh nghi. Hiện tại, vẫn chưa tới lúc để U Quân biết được thân phận của chúng tôi. Vậy nên, tôi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn U Quân, sau đó quay đầu nhìn về phía Phượng Tố Thiên, nói với anh ta: “Được thôi, anh ở đây bảo vệ Bạch Tô, chờ tôi trở lại.”
Nói xong, tôi bước ra khỏi miếu mà không ngoái đầu lại. Dù không muốn ở bên cạnh U Quân một chút nào, nhưng không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể bước từng bước một, trong lòng bị dày vò như đang trong chảo dầu.
U Quân theo tôi ra khỏi miếu, bây giờ anh ta chẳng thèm tính toán chuyện trước kia, vừa ra khỏi cổng miếu liền đưa hai ngón tay vào miệng, huýt một tiếng lên trời.
Ngay lập tức, từ bầu trời trên đầu, một cơn gió lớn thổi đến. Tôi thấy Cô Hoạch điểu đang dang rộng đôi cánh bay từ trên trời xuống bên cạnh chúng tôi, sau lưng còn kéo theo một chiếc thần liễn màu đen. Khi Cô Hoạch Điểu kéo thần liễn bay xuống trước mặt tôi và U Quân, U Quân liền ra hiệu cho tôi đi lên.
Hiện tại, mỗi khi nhìn vào gương mặt của U Quân, trong lòng tôi lại xuất hiện nỗi chán ghét khó mà diễn tả thành lời. Tôi lạnh lùng liếc nhìn anh ta, sau đó ngồi xuống thần liễn.
U Quân cũng đi theo tôi vào trong thần liễn. Lúc đi vào, anh ta nhìn chung quanh một lượt, sau đó mỉm cười ngồi xuống bên cạnh tôi, bộ áo giáp màu đen mà anh ta đang mặc lúc này cũng lặng lẽ dán lên quần áo của tôi.
Thần liễn này cũng rất lớn, có thể chứa đủ mười người, nhưng không hiểu sao U Quân lại không ngồi ở chỗ khác, mà cứ phải ngồi dựa vào người tôi. Tôi không có nhiều cảm tình với anh ta, không muốn dính vào anh ta một chút nào, vậy nên tôi đứng dậy, ngồi xuống chỗ đối diện.
U Quân ngẩng đầu, chằm chằm nhìn tôi thay đổi vị trí. Dưới sức kéo của Cô Hoạch điểu, thần liễn bay ra khỏi động Hoa Tư. Trong suốt quãng đường chúng tôi đi ra ngoài, U Quân không chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, mà khóe miệng lâu lâu lại thấp thoáng nụ cười, nụ cười này khiến tôi thật chán ghét.
“Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì? Chẳng lẽ anh sợ tôi giết anh sao?” Tôi hỏi U Quân.
Rất lâu sau khi rời khỏi thế giới vừa rồi, Cô Hoạch điểu đã lái chiếc thần liễn mà chúng tôi đang ngồi vào trong bóng tối của động Hoa Tư.
Xung quanh chúng tôi một mảnh tối đen, lúc này, giọng nói của U Quân từ trong bóng tối truyền tới bên tai tôi: “Ở trong hang động này, sợ rằng anh không giết nổi tôi.”
Vừa dứt lời, tôi liền có cảm giác như anh ta đang tiến lại gần, thế là tôi vươn tay tóm về phía bả vai mà anh ta đang áp sát, quả nhiên là tóm được cổ của U Quân.
Tôi gần như bất giác véo mạnh một cái, có thể nghe thấy âm thanh răng rắc của xương ngón tay, nhưng với chút sức lực này, căn bản không thể giết chết U Quân. Nếu tôi có thể giết anh ta dễ dàng như vậy, thì hiện tại tôi cũng đã không phải khổ sở đến thế.
“Anh muốn làm gì?”
“Đừng kích động, đừng kích động.” Lời nói của U Quân vang bên tai tôi, hơi thở của anh ta phả vào cổ và mặt tôi. Lúc anh ta nói chuyện, đến khoang miệng cũng tràn ra một thứ hơi thở lạnh lẽo khiến toàn thân tôi nổi da gà, tôi bắt lấy tay anh ta, đẩy mạnh về phía trước, để anh tránh xa tôi ra.
“Tôi chỉ muốn thân mật với anh một chút thôi mà, dù sao kiếp trước chúng ta cũng từng là anh em. Sao anh cứ như con gái vậy? Sợ tôi sàm sỡ anh chắc?”
“Đồ rác rưởi nhà anh, tôi nhìn cũng không thèm nhìn, ở cùng một chỗ với anh thôi tôi cũng cảm thấy sợ rồi.”
Tôi nói với U Quân một cách không thương tiếc, sau đó đẩy mạnh U Quân sang phía bên kia, bảo anh ta tránh xa tôi ra.
Thấy tôi tỏ ra khó chịu, U Quân cũng không đến chỗ tôi nữa, anh ta tiếp tục ngồi xuống ghế của mình và hỏi tôi: “Thật ra, có một chuyện tôi không hiểu được, anh để Nữ Hi đi theo mình như thế này, làm sao mà yên tâm được? Ở trên thế giới này, yêu là cho đi, là mong người kia luôn hạnh phúc. Nhưng anh thì khác, anh có thực sự yêu Nữ Hi không?”
U Quân vẫn gọi tôi là Nữ Hi, tâm tư của anh ta rất thấu đáo, tôi đang ở trong thân phận của Liễu Long Đình, nếu lúc này tôi nói sai thì thân phận của tôi sẽ bị lộ. Nếu bây giờ để U Quân biết rằng tôi là Nữ Hi, dám chắc là anh ta sẽ lột hết ruột gan tôi ra để lấy được Hỗn Độn Chung.
“Nếu làm như tôi không được coi là yêu, vậy như anh thì là yêu chắc?” Tôi hỏi U Quân.
“Tôi?” Tiếng cười của U Quân vang lên: “Tôi thì sao? Anh nói xem tôi như thế nào?”
Hiện tại, U Quân trông giống như một tên vô lại, tôi căn bản không muốn đáp lời anh ta. U Quân cũng biết tôi không muốn nói chuyện với mình, vì vậy cũng không dây dưa với chủ đề này nữa mà đổi sang hỏi tôi: “Lời tiên đoán mà trước đây anh nói với tôi là Nữ Hi sẽ chết có thật không?”
U Quân hỏi điều này khiến tôi có chút ngạc nhiên. Tôi tưởng rằng chỉ có một số ít người biết chuyện này, nhưng không ngờ Liễu Long Đình đã nói với U Quân từ lâu rồi.
Vậy thì mục đích của việc Liễu Long Đình nói với U Quân rằng tôi sẽ chết là gì? Để U Quân thả tôi đi sao?
Ngoài việc thỉnh thoảng tức giận trước mặt tôi, nếu gặp mặt U Quân, Liễu Long Đình căn bản không thèm nói cho U Quân biết những chuyện này để hy vọng có được một sự thỏa hiệp. Vậy Liễu Long Đình nói với U Quân chuyện này là có mục đích là gì?
Sau tất cả, Liễu Long Đình chưa bao giờ làm điều gì lãng phí thời gian, mỗi bước đi của anh ấy đều thấu đáo và chính xác.
Tôi không biết tại sao trước đó Liễu Long Đình lại nói với U Quân điều này, vì vậy tôi chỉ đành ậm ờ trả lời anh ta: “Thật thì sao, mà giả thì thế nào? Đừng nói với tôi rằng anh vẫn còn thích cô ấy?”
Tôi nói trong vô cảm, nếu U Quân vẫn còn tình cảm với tôi, làm sao có thể mổ bụng moi gan Liễu Long Đình đã biến thành tôi được?
Nhưng lúc này, U Quân không trả lời câu hỏi của tôi. Một luồng sáng ở phía trước chiếu vào. U Quân bảo Cô Hoạch điểu bay ra đi tuần tra phàm giới, để một mình anh ta đưa tôi đi lấy Hỗn Độn Chung.