Khi Phượng Tố Thiên nói với tôi là muốn cứu tôi ra khỏi nơi này, tôi nhất thời còn cảm thấy có chút buồn cười, tôi cũng không phải ở thân lao tù, sao còn cần cứu?
Bất quá tôi nghĩ lại ý đồ, tôi hiện tại bị Liễu Long Đình đối đãi như vậy, không giống như thân lao tù sao?
Nhưng tôi đã ở trong tù, tôi tự mình nghĩ hết phương pháp cũng không thoát được, huống chi là Phượng Tố Thiên, anh ta còn chưa lợi hại bằng tôi, làm sao có thể cứu tôi ra, điều này không chỉ không thể cứu được, mà ngay cả chính anh ta cũng đã lao vào.
Vì vậy, tôi nói với Phương Tố Thiên: “Anh không cứu tôi, tôi là tự nguyện, tôi yêu Liễu Long Đình. Nhưng chính anh, ngàn vạn lần phải cẩn thận, nếu có thể ở bên ngoài có chỗ đứng thì không nên trở về núi Trường Bạch.”
Phượng Tố Thiên anh ta là thụy thú, luôn luôn tương đối chính nghĩa, nếu sau này để cho anh ta nhìn thấy tôi cái gì cũng không quản, liền nghe Liễu Long Đình, tình cảm giữa chúng tôi nói không chừng cũng sẽ bởi vì lựa chọn của tôi mà bị nghiền nát, hoặc là ngày sau anh ta sẽ đắc tội Liễu Long Đình, cho nên tôi có chút hy vọng Phượng Tố Thiên có thể rời khỏi tôi.
Bất quá khi tôi nói lời này với Phượng Tố Thiên, Phượng Tố Thiên vẻ mặt có chút không tốt, nói với tôi: “Cô là ngại tôi phiền toái sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn Phượng Tố Thiên, hỏi anh ta một câu: “Tôi khi nào ghét bỏ anh phiền toái?”
“Vậy nếu không ghét bỏ phiền toái của tôi, vậy vì sao phải đuổi tôi đi?”
“Bởi vì tôi sợ liên lụy đến anh.”
“Tôi không sợ liên lụy, tôi đã sớm nói qua rồi, cô ở đâu, tôi cũng ở đó, tôi cả đời cũng không tách rời khỏi cô, trừ phi tôi chết, không thể so sánh với cô.”
Nhìn Phượng Tố Thiên chấp nhất như vậy, tôi nhất thời cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, nghĩ trong lòng liền để anh ta đi, vì thế liền thúc giục anh ta nhanh chóng đi Thiên Đình tìm Lạc Thần, nhắc anh ta nhớ rõ nhất định phải chú ý an toàn hơn. Vừa nói lại đem túi máu của tôi hồi nãy Phượng Tố Thiên cự tuyệt, lại một lần nữa nhét cho anh ta, bảo anh ta giao cho Lạc Thần.
Sau khi tôi nói chuyện này, Phượng Tố Thiên cúi đầu nhìn máu trong tay tôi, trong mắt tràn đầy đau lòng, nhưng vẫn cầm máu trong tay tôi lên, sau đó ngẩng mặt lên nhìn tôi, mắt kiên định nói với tôi: “Chờ tôi trở về.”
Nói xong đang muốn đưa tay, tựa hồ là muốn sờ mặt tôi.
Bất quá ngay khi anh ta đưa tay hướng về phía mặt tôi giơ tới, giọng nói Liễu Long Đình bỗng nhiên vang lên từ phía sau tôi: “Các người ở chỗ này làm cái gì vậy?”
Giọng nói Liễu Long Đình vừa xuất hiện, tôi sợ tới mức nhất thời liền nhanh chóng chắn trước mặt Phượng Tố Thiên, che khuất túi máu trên tay Phượng Tố Thiên. Nếu bị Liễu Long Đình nhìn thấy, chỉ sợ lại muốn tức giận với tôi, lại rối rắm mất một hồi lâu.
“Không làm gì, chính là tôi muốn Phượng Tố Thiên giúp tôi, tôi không đi Thiên Đình xem tin tức, nói cho Lạc Thần, ngoại trừ chuyện này ra, cũng không có chuyện gì khác.” Nói tiếp, tôi nghiêng đầu, nói với Phượng Tố Thiên bảo anh ta nhanh chóng đi thôi.
Lúc này ánh mắt Phượng Tố Thiên nhìn Liễu Long Đình đã không quan trọng như trước, mà là trong ánh mắt hỗn tạp một chút lửa giận, nghe tôi nói lời này, quay đầu nhìn tôi một chút liền biến thành một con phượng hoàng trong nháy mắt liền bay lên trời lao ra ngoài cửa.
Mà sau khi Phượng Tố Thiên đi, tôi quay đầu nhìn về phía anh ấy, cũng không biết sau khi Phượng Tố Thiên đem tin tức mang đến cho Lạc Thần, Lạc Thần có phản ứng gì? Kỳ thật tôi càng đau lòng chính là tôi, kiên trì có niềm tin nhiều năm như vậy, vào lúc này, bỗng nhiên buông xuống, thiên hạ này, có thể bởi vì tôi buông xuôi hay không, lại phát hiện ra chuyện gì long trời lỡ đất thay đổi hay không?
Chuyện phía sau tôi không dám nghĩ, Liễu Long Đình từ phía sau tôi ôm tôi lại, cùng tôi nhìn phượng hoàng đã bay xa trên bầu trời, sau đó hỏi tôi một câu: “Phượng Tố Thiên đối với em có tốt không?”
Tôi nhất thời có chút đoán không ra Liễu Long Đình lời này là có ý gì, ăn dấm của tôi và Phượng Tố Thiên sao? Vì vậy, tôi trả lời Liễu Long Đình: “Có tốt không ư, anh ta đã theo em hàng ngàn năm nay, và em đã cứu anh ta, tự nhiên sẽ không làm gì với em đâu.”
Tôi nói rất bình thản, bình thản giống như một món ăn không nêm thêm bất kỳ muối dầu nào, bình tĩnh tới mức làm cho bản thân tôi có một chút không thể tin được.
“Vậy em vẫn luôn coi anh ta là vật để sủng ái sao?”
“Vậy bằng không thì sao?” Tôi xoay người hỏi Liễu Long Đình.
Tôi đã từ bỏ mọi thứ cho anh ấy, anh ấy muốn gì nữa?
“Anh chỉ muốn hỏi một chút, em đối với Phượng Tố Thiên là cảm giác gì, liền không có ý gì khác.” Liễu Long Đình trả lời tôi.
Lúc này Liễu Long Đình đối với tôi, giống như cực kỳ sợ hãi tôi thay đổi ý nghĩ, không bỏ qua cho tôi bất kỳ một chút dấu vết nào.
Nhưng tôi nhìn Liễu Long Đình, lo lắng cho tôi như vậy, trong lòng tuy rằng có chút không thoải mái, nhưng tôi cũng lười giải thích cái gì với anh ấy, vì thế tìm một cái cớ, nói với Liễu Long Đình hiện tại tôi có chút buồn ngủ, trước tiên trở về phòng nghỉ ngơi.
Liễu Long Đình biết tôi buông xuôi một thứ vốn anh ấy cho rằng tôi căn bản sẽ không buông, hiện tại tâm tình tôi kém tự nhiên cũng là có tình có lý. Anh ấy nghe tôi muốn đi nghỉ ngơi, cũng không ngăn cản tôi, cũng rất nhiều lời an ủi tôi, ngủ một giấc thật ngon. Anh ấy biết hiện tại trong lòng tôi khổ sở, về sau anh ấy ở nhà bồi tôi, lúc nào cũng không đi.
Tôi ngược lại không nghe lọt tai lời Liễu Long Đình nói, tôi hiện tại cũng không phải là một cô gái yêu lần đầu tiên của anh ấy, mà thời thời khắc khắc đều muốn gặp anh ấy, hiện giờ anh ấy bồi không đi cùng tôi, tôi cũng không quan tâm nhiều, tình cảm đáng khảo nghiệm, cho dù là xa trên trời, đều sẽ nhớ nhau, mà không chịu nổi một kích tình cảm, cho dù là hai người mỗi ngày ở cùng một chỗ, cũng không thấy tình cảm sẽ tốt hơn.
Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn ở trong phòng, giống như bị bệnh, cái gì cũng không muốn ăn, cũng cái gì cũng không muốn làm, cũng không có việc gì để làm, nghĩ đến cuộc sống sau này, vô số năm tháng dài, tôi sẽ vượt qua như vậy, trong lòng lại dần dần dâng lên một ít không cam lòng, mắt thấy ở trần gian trăm họ lầm than, tôi lại không có biện pháp gì, loại cảm giác vô lực này, làm cho tôi chua xót.
Sau đó Phượng Tố Thiên từ Thiên Đình trở về, cũng không nói cho tôi biết bao nhiêu chuyện trên trời, liền nói với tôi Lạc Thần bảo tôi yên tâm, chuyện trong Thiên Đình, anh ta nhất định sẽ tận lực hết sức đi duy trì Thiên Giới ổn định.
Nếu như có thể duy trì tự nhiên là tốt rồi, nhưng tỷ lệ duy trì có thể lớn đến mức nào tôi cũng không phải không biết, mắt thấy tôi mỗi ngày tiều tụy xuống, Liễu Long Đình vốn muốn tôi yên tĩnh tu luyện cũng có chút ngồi không yên.
Liễu Long Đình lại không thể để cho tôi vẫn luôn âm u như vậy, vì thế liền nghĩ các loại phương pháp làm cho tôi vui vẻ, nhưng hiệu quả cũng rất nhỏ. Tôi biết Liễu Long Đình khổ tâm, nhưng tôi chính là cười không ra, cho dù là cười, cũng vô cùng gượng ép, ngay cả bản thân tôi cũng cảm giác được là giả.
Mấy ngày nay tôi vẫn luôn ở núi Trường Bạch, cũng không biết bên ngoài đã như thế nào, hiện tại Bàn Cổ Oán Linh đã có sức mạnh lớn như vậy, nếu như không có người quản mà nói, anh ấy chỉ sợ ngay cả Tam Giới cũng phải cùng nhau tận diệt.
Tôi muốn đi ra ngoài xem ở trần gian như thế nào, nhưng Liễu Long Đình không cho tôi đi ra ngoài, tôi thấy anh ấy không cho phép, cũng không có ý nghĩ này, anh ấy không cho phép tôi làm điều đó, tôi nhất định sẽ không thành công. Chỉ có điều sau đó Liễu Long Đình thấy tôi cả ngày tâm trạng không tốt, vì vậy anh ấy đến phòng tôi, thấy tôi đang ngồi trước cửa sổ nhìn con chim bên ngoài, anh ấy trực tiếp ôm lấy tôi, nói với tôi: “Chúng ta đi ra ngoài, đưa em đi ra ngoài.”
Khi Liễu Long Đình nói với tôi điều này, tôi có chút không tin, quay đầu nhìn về phía anh ấy, hỏi anh ấy một câu: “Thật sao?”
Thấy tôi có một chút hứng thú, Liễu Long Đình liền nói với tôi: “Bằng không anh ăn rồi không có việc gì đặc biệt đến lừa em làm gì?”
Khi Liễu Long Đình nói với tôi điều này, lúc này tôi mới nóng lên một chút về cảm xúc của anh ấy, liền hỏi anh ấy: “Vậy khi nào chúng ta đi ra ngoài, tôi chuẩn bị một chút.”
“Đi ngay bây giờ.”
Liễu Long Đình kéo tay tôi lên, tiếp đó ôm tôi liền hướng về phía ngoài cửa sổ phóng người nhảy lên, trong nháy mắt liền đem tôi mang vào trong rừng bên ngoài một mảnh màu xanh đậm, hơn nữa lúc này anh ấy cũng biến ra nguyên thân của anh ấy, trực tiếp cõng tôi bay lên không trung.
Liễu Long Đình thật lâu cũng không lộ ra nguyên thân của mình, một là không cần thiết, hai là có mười phần thân phận cao quý, dù sao hình dáng hiện tại của người mới là dáng vẻ quý nhất. Khi Liễu Long Đình mang theo tôi bay ra núi Trường Bạch, hướng về phía trần gian bay xuống, tôi lúc trước nghĩ có phải trần gian đã biến thành địa ngục hay không, nhưng lần này tôi đi ra, lại ngoài ý muốn phát hiện, ở trần gian vẫn là một mảnh phồn hoa, thiên hạ thái bình!