Bởi vì hiện tại tôi đã có pháp lực của Liễu Long Đình trong người, một mình đi tới Thiên đình cũng không khó khăn lắm. Khi tiến vào Nam Thiên Môn, tôi đoán nếu dùng thân phận thật của mình, nhất định sẽ không vào được. Nam Thiên Môn được bảo vệ nghiêm ngặt, tôi nghĩ nếu tôi không thể vào được với thân phận của mình, vậy thì thử dùng thân phận của Liễu Long Đình xem sao.
Ngôi vị của Lạc Thần vốn dĩ là do Liễu Long Đình ủng hộ đưa lên, bọn họ đều giấu tôi, tôi không tin, hiện tại tôi đi tìm Lạc Thần dưới diện mạo của Liễu Long Đình, Lạc Thần sẽ không gặp tôi. Nguyên khí và pháp lực trong cơ thể tôi đều là của Liễu Long Đình, nguyên khí của anh ta vẫn chưa hoàn toàn tan biến trong cơ thể tôi, nên khi tôi xuất hiện trước Nam Thiên Môn, các tướng quân canh giữ cổng dường như không nhận ra điều bất thường ở tôi. Không những thế, khi thấy tôi đi đến trước cổng, họ thậm chí không cần thông báo, tự động nhường đường cho tôi vào, đây thực sự là nằm ngoài dự đoán của tôi.
Lúc trước tôi nghĩ rằng Liễu Long Đình là bí mật giúp đỡ Lạc Thần, dù sao cũng sẽ không dám lộ liễu như vậy. Anh ta cũng phải nghĩ đến cảm giác của tôi, anh đã kéo tôi ra khỏi ngôi vị, đưa Lạc Thần lên, nhất định sợ tôi sẽ trách móc. Nhưng giờ đây, tôi đã thoát khỏi Liễu Long Đình, đích thân đến Thiên đình, ngay cả tướng quân canh giữ Nam Thiên Môn cũng phải nhường đường cho Liễu Long Đình, nhưng tôi lại bị lừa lâu như vậy, lúc đầu thậm chí còn suýt đánh lên cả Nam Thiên Môn. Nhưng có một số việc, cho dù tôi biết thì đã sao? Liễu Long Đình có cách để khiến tôi phải nghe lời anh ấy. Nhưng lúc này tôi đến Thiên đình không phải để truy hỏi việc này, tôi phải tìm gặp Lạc Thần càng sớm càng tốt, để anh ta đưa quân xua đuổi tất cả những hồn ma lưu vong ở trần gian trở về địa ngục.
Dù sao trước đây tôi cũng sống ở Thiên đình được một thời gian, cũng coi như khá quen thuộc đường lối ở đây. Hiện tại đã qua buổi thiết triều, tôi đến Trường Sinh Điện tìm Lạc Thần, thường thì sau buổi thiết triều, Lạc Thần sẽ đến Trường Sinh Điện dùng điểm tâm sáng.
Khi tôi đến Trường Sinh Điện, cung nữ ở đó dẫn tôi đến gặp Lạc Thần. Lúc này Lạc Thần đang ngồi trên long ỷ ngay giữa Trường Sinh Điện, nghiêng người nhìn xuống tấu chương đang cầm trong tay. Có lẽ là do quá chăm chú nên khi tôi đến anh ta cũng chẳng hay biết.
Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi tôi không gặp Lạc Thần, lúc này Lạc Thần đã là Thiên Đế, mang hình hài nam nhi. Anh mặc một chiếc áo long bào có ống tay rộng và thêu hình rồng trên người, mái tóc dài được búi lên cùng vương miện trên đầu. Cả khuôn mặt trông không còn yêu kiều như trước mà thay vào đó là vẻ mặt cương nghị và điềm đạm hơn.
“Tâu Bệ Hạ, Liễu Long Đình núi Trường Bạch xin cầu kiến.” Cung nữ bẩm báo Lạc Thần.
Khi Lạc Thần nghe cung nữ bẩm báo Liễu Long Đình đã đến, lông mày vốn đang chau lại lập tức giãn ra, định ra hiệu cho cung nữ gọi tôi vào, nhưng khi ngước mắt nhìn lên thì đã thấy tôi đứng ở đại điện rồi. Anh đứng dậy, bảo cung nữ lui xuống, bước đến chỗ tôi mời ngồi rồi bảo: “Sao hôm nay anh lại đến thế? Mấy ngày nay tôi có chút việc chưa rõ, đang định đến tìm anh đây.”
Lạc Thần thực sự đã xem tôi là Liễu Long Đình, mặc dù tôi chỉ muốn tạm thời dùng thân phận của Liễu Long Đình để đi qua Nam Thiên Môn, nhưng giờ đây Lạc Thần không mảy may nghi ngờ tôi chút nào, tôi nghĩ rằng nếu anh ta đã không nhận ra tôi đang dùng thân phận của Liễu Long Đình, vậy tại sao tôi không diễn luôn một vở tuồng, yêu cầu anh cho ra quân, cách này sẽ hiệu quả hơn những gì bản thân tôi nói.
“Vậy anh nói trước đi.” Tôi bắt chước giọng điệu lạnh lùng của Liễu Long Đình, nói với Lạc Thần.
Khi Lạc Thần nghe tôi hỏi, anh đột nhiên lộ vẻ mặt khó hiểu: “Hôm nay tôi nhận được tấu chương của các vị tiên quan, họ đều nói rằng nhân gian bị xâm chiếm bởi những hồn ma do U Quân thả ra, và theo báo cáo của địa tiên, anh và Hi Nhi cũng có mặt lúc đó, vì vậy tôi không hiểu sự việc này nên xử lý thế nào.”
Nói thật, Lạc Thần lúc nào cũng nghe theo lời Liễu Long Đình. Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta không nghĩ tới việc phái quân đi cứu người trước, mà vẫn chờ đợi tin tức của Liễu Long Đình. Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy có chút tức giận và nực cười, Liễu Long Đình rốt cuộc đã dùng cách gì để Lạc Thần phải nghe lời hắn ngoan ngoãn như vậy.
“Hôm nay tôi đến cũng là vì chuyện này.” Tôi ngắt quãng, cố gắng bắt chước giọng điệu của Liễu Long Đình: “Nhân gian giờ không thể chịu thảm họa như vậy, hãy phát binh đi xua đuổi tất cả những âm hồn này trở về địa ngục.”
Lạc Thần nghe thấy tôi muốn anh ta phái binh, vẻ mặt nhẹ nhõm hẳn đi. Có vẻ như ngay cả khi tôi không bảo anh ta phái binh, trong lòng anh cũng muốn can thiệp vào chuyện này rồi. Anh ta là thần, và sự bảo hộ của thần đối với nhân gian vốn là một bản năng tự nhiên.
“Nếu bây giờ phái binh, chậm nhất cũng phải nửa tháng mới đuổi được hết những âm hồn này xuống địa ngục. Thực ra tôi vẫn còn một điều không hiểu, nếu anh đã biết U Quân thả những hồn ma này ra, tại sao lại không ngăn cản, mà giờ phải tìm đến tôi cho phái binh?”
Khi Lạc Thần hỏi tôi câu này, tôi không phải là Liễu Long Đình, làm sao tôi biết Liễu Long Đình nghĩ gì, nhưng bây giờ tôi đang sử dụng thân phận của anh ta, càng nói nhiều càng dễ lộ ra ngoài, vì vậy tôi không tiếp tục tranh luận với Lạc Thần về việc này nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cố tỏ vẻ lạnh lùng.
Tôi đã ở với Liễu Long Đình lâu như vậy, mặc dù không biết anh ta nghĩ gì, nhưng tôi biết ngoại hình và tính khí của anh ấy hơn cả bản thân tôi. Lạc Thần thấy tôi nhìn một cách lạnh lùng, biết rằng bản thân đã hỏi nhiều, anh vội gật đầu và nói với tôi rằng lập tức hạ lệnh phái tứ đại thiên vương dẫn theo thiên binh thiên tướng đến xua đuổi âm hồn.
Khi tôi tận mắt chứng kiến Lạc Thần đưa lệnh bài hạ lệnh xuống, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ thân phận Liễu Long Đình này lại hữu dụng như vậy. Bây giờ việc của mình đã xong, miễn là tôi quay về giữ chân Liễu Long Đình, đừng để anh ta nhúng tay vào chuyện này, đợi thiên binh thiên tướng đuổi hết đám âm hồn xuống địa ngục xong, lúc đó cho dù Liễu Long Đình biết được cũng không thể yêu cầu Lạc Thần cho thiên binh thiên tướng đưa những linh hồn này từ địa ngục trở về trần gian!
Việc cần làm đã làm xong, không còn sớm nữa, tôi cáo từ Lạc Thần và chuẩn bị trở về núi Trường Bạch, nhưng khi tôi vừa sắp sửa rời đi, một vài người lính bên ngoài Trường Sinh Điện hốt hoảng chạy vào: “Tâu Bệ Hạ, bên ngoài Nam Thiên Môn lại có một Liễu Long Đình đến, nói rằng đến gặp người!”
Khi nghe người lính này nói, mặt tôi đột nhiên nóng bừng lên, toàn thân khó chịu. Lạc Thần nghe báo lại có một Liễu Long Đình khác tới bên ngoài Nam Thiên Môn, lập tức quay đầu lại nhìn tôi, sau khi nhìn chằm chằm một hồi lâu, Lạc Thần lúc này không mất bình tĩnh, cũng không hoảng sợ, nói với người lính đó: “Ta biết rồi, ngươi đi mời anh ta vào.”
Người lính hơi khó hiểu, anh ta liếc nhìn tôi, người đang đứng cạnh Lạc Thần, rồi nhìn Lạc Thần, không hiểu ý của Lạc Thần thế nào, nhưng dù sao thì đó cũng là mệnh lệnh của chủ nhân, sau khi cúi đầu chào Lạc Thần, người lính bèn lui xuống.
Không ngờ Liễu Long Đình lại tỉnh sớm vậy, vừa tỉnh dậy lại liền đến Thiên đình ngay. Tôi đoán anh ta đã biết tôi tới đây, lúc này lên đây là muốn tìm tôi trở về núi Trường Bạch.
“Đợi khi Liễu Long Đình vào, em đừng quá lo lắng, ta và em đều không muốn để cho nhân gian biến thành địa ngục. Lát nữa ta sẽ đùn đẩy trách nhiệm cho người, người muốn đối phó thế nào với Liễu Long Đình thì cứ làm, xong việc nếu như người không muốn trở về thì có thể sống ở Thiên đình. Mặc dù Liễu Long Đình đưa ta lên ngôi vị này, nhưng hiện tại toàn bộ Thiên đình đều do ta cai quản, hắn cũng không dám làm bừa.”
Nghe những gì Lạc Thần nói, tôi không có thời gian suy nghĩ, chỉ nhanh chóng đồng ý với anh ta. Bây giờ tôi và anh ta có thể được coi là người cùng chung chiến tuyến. Chỉ một mình chúng tôi không thể cản được Liễu Long Đình, nhưng nếu chúng tôi cùng hợp sức thì chưa chắc đã thua.
Nhìn Lạc Thần sắp xếp bình tĩnh, tôi không khỏi thắc mắc: “Anh đã biết tôi là ai rồi phải không?”
Lạc Thần quay đầu nhìn tôi một cái, bảo: “Ngoài em ra, còn có ai dám cả gan giả mạo Liễu Long Đình đến Thiên đình gặp ta chỉ vì chuyện nhân gian.”