Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 815




Sau khi Ánh Nguyệt nói xong lời này trực tiếp quay người, nắm tay Kiều Nhi đi vào phía trong động. Mặc dù lúc này Kiều Nhi và Long Đằng cùng nhau đi vào, nhưng tôi nhìn bóng lưng của Ánh Nguyệt lại cảm giác như con bé đang cô đơn. Lúc con bé đi vào thì linh khí đã lan tràn ra tới cửa hang, tôi sợ con bé sẽ bị linh khí cường đại này áp bách mà cảm thấy đau đớn. Thế nhưng ngoài dự đoán của tôi, lúc mà Ánh Nguyệt đi vào bên trong cái động này, linh khí bên trong động lập tức bắt đầu không ngừng hướng vào trong thân thể của con bé, tự động xâm nhập vào trong. Mà Long Đằng và Kiều Nhi coi như chỉ là hai tiểu yêu quái phổ thông còn chưa có tu luyện thành tiên gia, lúc hai nhóc đi theo Ánh Nguyệt vào trong động cơ bản cũng không có một chút phản ứng. Ba đứa nhỏ này cứ thế đi thẳng vào động, biến mất ở trong tầm mắt của tôi. Liễu Long Đình lại vận dụng pháp thuật đóng lại cửa đá của hang động, vung tay lên, cánh cửa đá này lập tức biến mất không còn thấy được gì nữa, trước mắt chúng tôi chẳng qua cũng chỉ là một cái sườn núi nhỏ không có chút thu hút nào mà thôi.

Mà cũng chính là sườn núi nhỏ này lúc trước đã thai nghén ra tôi và Liễu Long Đình, pháp lực của sườn núi nhỏ này chính là vô cùng vô tận.

Ba đứa nhỏ đi vào nhẹ nhàng như vậy, trong lòng tôi cũng có chút thả lỏng, chỉ là vẫn còn có chút không rõ, cách làm của anh như vậy là vì cái gì? Bên trong cái sơn động này không có lấy một ngọn cỏ, cũng không có bất kỳ sinh mệnh nào, nguyên nhân cũng là vì linh khí bên trong thực sự quá mức cường đại. Có một câu nói rất đúng, gọi là vật cực tất phản đối với những thứ bình thường mà nói, cái động này chính là động chết. Sao Liễu Long Đình lại chịu cho em trai và em gái anh ấy, bằng lòng thả tụi nhỏ vào trong cái động chết này tu luyện cho được? Hơn nữa tôi còn nghe được những lời mà Ánh Nguyệt đã nói trước khi vào động, vì thế lại càng có cảm giác như Liễu Long Đình đã bàn giao cho bọn nhỏ cái gì đó, cho nên tôi lập tức hỏi mong muốn của anh ấy.

Liễu Long Đình và tôi cùng nhau ngồi lên thần liễn trở về, bây giờ mấy đứa nhỏ đều không có ở đây, anh ấy cũng nhanh chóng nói với tôi: “Cái động này sở dĩ có thể bảo tồn được cho đến bây giờ vẫn chưa có bị phá hủy, nguyên nhân không chỉ bởi vì bên trong nó có chứa pháp lực cường đại, cơ bản không hề có chuyện tà ma quỷ quái phá hoại bị sót, mà là do một nguyên nhân khác. Chính là vì cái động này, trước đây khi Bàn Cổ khai thiên lập địa đã có một cái ống thông gió tồn tại, truyền thuyết kể lại rằng Hồng Quân Lão Tổ cũng đã từng ở trong cái động này tu luyện. Kiếp này chúng ta đều đã biến thành người bình thường, nếu như vừa rồi em đi theo Ánh Nguyệt vào trong, chỉ sợ còn chưa tới cửa hang đã bị tinh khí vạn năm đọng lại trong cái động này xông tới mức tan xương nát thịt.”

Khi anh ấy nói với tôi những thứ này, tôi lập tức ngạc nhiên tới mức mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào anh ấy. Uy lực của cái động này tôi biết, vậy cho nên tôi mới nói với anh ấy: “Vậy là anh cũng biết uy lực của cái động này rất lớn, thế tại sao anh lại đưa đám Ánh Nguyệt và Long Đằng tụi nhỏ bỏ vào, chẳng lẽ anh không sợ tụi nhỏ ở trong động sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay sao?”

Tôi bắt đầu có chút lo lắng.

Anh ấy quay đầu lại nhìn về phía tôi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi một hồi lâu, dường như anh ấy cũng đang muốn đếm rõ xem trên mí mắt của tôi có bao nhiêu sợi lông mi.

Sau khi dây dưa một hồi, lúc này anh ấy mới nói với tôi: “Em có biết vì sao cái động này lại xuất hiện hay không? Là vì Ánh Nguyệt! Kiếp trước anh và em ở trong cái động này tu luyện, chẳng qua chỉ là mượn linh khí bên trong cái động này mà thôi, còn Ánh Nguyệt lại chính là động chủ của động Nguyên Hư này, cái động này sinh ra chính là bởi vì con bé.”

Lông mày của tôi ngay lập tức nhíu lại, hỏi anh ấy: “Lời này của anh là có ý gì?”

Có lẽ nào lại như vậy, thật sự giống như lời mà Tôn Thanh đã nói, thiên hạ này tương lai sẽ là của Ánh Nguyệt, không lẽ con bé mới chính là chúa tể của thế giới này hay sao?

“Sở dĩ anh không thích Ánh Nguyệt là bởi vì anh đại khái đã đoán ra được vận mệnh của con bé. Con bé không phải là con của chúng ta, con bé chính là Đế Hoàng vì muốn thống nhất thế giới này mà đản sinh ra. Mỗi một chuyện mà mọi người chúng ta làm đều chỉ là đang trợ giúp con bé thống nhất thiên hạ này mà thôi, mệnh của con bé từ lúc vừa ra đời đã được định sẵn. Điều khác biệt chính là con bé nắm giữ toàn bộ vận may, mà em ngẫu nhiên rút ra được chính là được ban cho tất cả vận rủi. Điều này đã khiến cho anh coi như biết được con bé là con gái của anh thì anh cũng không có cách nào chấp nhận được nó.”

Mặc dù anh ấy nói ra những lời này làm cho lòng tôi nháy mắt giống như bị kim đâm thoáng qua, nhưng mà như thế thì đã sao? Ánh Nguyệt là con gái của tôi, tôi hẳn là rất may mắn, bởi vì con gái của tôi không hề có vận khí quá kém giống như tôi vậy, ít nhất thì con bé vẫn tốt hơn tôi.

“Cái này là do mệnh trung chủ định, làm gì có cách nào khác được chứ? May mắn là mệnh của Ánh Nguyệt tốt hơn em, nếu không thì đời này em cũng không có cách nào an tâm được.”

Tôi không biết lúc mà tôi nói ra những lời này với anh ấy thì trên mặt tôi có biểu hiện ra sao, tôi chỉ biết là anh ấy đau lòng cho tôi, ngay cả tôi cũng đau lòng cho bản thân mình, nhưng mà vậy thì đã sao? Chúng tôi không thể chạy thoát được vận mệnh của chúng tôi, mà vận mệnh của tôi, nói trắng ra là cũng đối nghịch với anh ấy.

“Là anh có lỗi với em.” Anh ấy đột nhiên nói lời xin lỗi với tôi.

“Anh đây là làm sao vậy? Có cái gì đâu mà phải xin lỗi, chuyện cũng đã qua hết rồi. Coi như anh có nói lại thêm một trăm lần thì chúng ta cũng không thể nào quay về quá khứ, đảo ngược mọi chuyện lại được.”

Tôi biết chuyện mà anh ấy muốn nói xin lỗi với tôi là cái gì, có điều ngược lại tôi cũng muốn biết anh ấy còn đoán trước ra được cái gì nữa, như vậy cũng có thể khiến cho tôi có tâm lý chuẩn bị tốt hơn.

“Vậy ngoại trừ việc anh dự đoán ra kết cục của Ánh Nguyệt thì anh còn dự đoán ra được cái gì nữa không? Trí nhớ của anh hoàn toàn khôi phục từ khi nào vậy?”

Tôn Thanh là dựa vào nhất cử nhất động của anh ấy mà suy đoán ra toàn bộ, còn anh ấy chắc hẳn là sau khi khôi phục trí nhớ của kiếp trước mới có thể dự đoán ra được tất cả mọi thứ.

Nhưng mà sau khi tôi hỏi anh ấy về vấn đề này, sắc mặt anh ấy hơi cương lên, cũng không có trả lời tôi mà quay đầu đi, nói với tôi một câu: “Chuyện này hiện tại anh không muốn nói với em, khi thời cơ đến anh tự nhiên sẽ nói cho em biết. Về sau cái gì em cũng nghe lời anh là được rồi.”

Liễu Long Đình không muốn sớm nói ra toàn bộ kết cục không tốt giữa chúng tôi, liệu anh ấy có còn cái gì không muốn nói cho tôi biết nữa hay không? Hơn nữa bây giờ chúng tôi cũng coi như đã là vợ chồng hoạn nạn, thế mà anh ấy còn che giấu lấp liếm tôi như vậy. Trong lòng tôi hơi bực bội, mắng thầm một câu Liễu Long Đình anh thật sự là một tên khốn nạn. Đúng là anh muốn làm như thế nào thì làm thế đó, đều không mảy may cân nhắc tới cảm thụ của người khác.

Bây giờ tôi cũng không có lợi hại hơn anh ấy, cũng không tốt trực tiếp đắc tội anh, vậy nên tôi cũng nói với anh: “Nếu như anh không thể nói cái này, vậy thì anh chung quy vẫn nên nói xem chúng ta phải đối phó với U Quân ra sao đi.”

Trước đó lúc mà U Quân vẫn còn đi theo Phù Kinh Dương, hắn ta nói hắn ta muốn giúp tôi làm chút chuyện gì đó, nhưng mà bây giờ ngay cả Phù Kinh Dương mà hắn ta cũng giết. Hơn nữa lực lượng của Bàn Cổ Oán Linh thực sự cường đại, điều này làm cho tôi có chút nghi ngờ không biết lời nói của U Quân là thật hay giả. Có lẽ lúc trước hắn ta đúng là muốn giúp cho tôi, nhưng cũng có thể là do hắn ta đã bị Bàn Cổ Oán Linh đồng hóa. Nếu là như vậy thì không thể không giết hắn ta được.

Liễu Long Đình thấy tôi không có quấn quýt vào vấn đề mà anh ấy vừa nói, thần sắc trên mặt anh ấy mới hơi hoà hoãn được một chút, đưa tay kéo tôi vào trong ngực của anh ấy, nói với tôi: “Bây giờ hắn ta đang ở trong động Hoa Tư, có Tiên Lăng đuổi theo hắn ta. Hơn nữa ngày trước lúc mà em và Phượng Tố Thiên đáp xuống động Hoa Tư, anh cảm giác được ngoại trừ U Quân đã hút hết tinh khí của Phù Kinh Dương trong động Hoa Tư ra, bên ngoài còn có một cỗ khí tức cường đại khác xuất hiện. Khí tức này không phải là khí tức của Bàn Cổ Oán Linh, em đã nói với anh, trước đó em có đắc tội với động thần của động Hoa Tư, uy lực của động thần này cũng không thể khinh thường. U Quân ở bên trong động đoán chừng là đang đối phó với cái động thần kia, cho nên lâu như vậy hắn ta cũng chưa thể từ trong động Hoa Tư đi ra được.”

Nói đến chuyện này, tôi lại nhớ tới lúc trước U Quân cũng là vì tôi mới có thể kết thâm thù đại hận lớn như vậy với động thần này. Nếu như U Quân không có giết chết Phù Kinh Dương mà nói, bây giờ hắn ta đang bị nhốt ở trong động, chỉ sợ tôi còn có thể khuyên Liễu Long Đình đi cứu hắn ta. Có điều bây giờ hắn ta chính là kẻ xấu, tôi không gặp được hắn ta, cũng không có cách nào đoán ra được là hắn ta chủ động hay đã bị bắt, hết thảy đều phải chờ nhìn thấy người rồi mới nói sau.

Bây giờ điều mà tôi có thể khẳng định được là, Liễu Long Đình đã đồng ý giúp tôi đối phó với Bàn Cổ Oán Linh, vậy thì bây giờ anh ấy nhất định đã thực sự hành động. Anh ấy biết được lai lịch của Ánh Nguyệt sớm hơn tôi, hơn nữa tôi còn nghi ngờ anh ấy đã khôi phục lại ký ức của kiếp trước. Thật ra thì anh ấy cũng không khá hơn gì mấy so với tôi, cũng không phải trong lúc nhất thời lập tức nhớ ra tất cả ký ức, mà là từng chút một tích lũy nhớ ra. Đời này chúng tôi đều là người bình thường, nếu không thì anh ấy không thích Ánh Nguyệt như vậy, trước đó cơ bản sẽ không cùng tôi sinh con bé, cũng không để cho tôi sinh đứa nhỏ cho anh ấy.

Chỉ là vận mệnh trêu ngươi, hết thảy đều giống như mệnh trung chú định mà trời cao đã an bài. Liễu Long Đình nói tôi có chạy trời cũng không khỏi nắng, nhưng mà bản thân anh ấy cũng làm sao có thể trốn khỏi đây?

Sự tình phát triển đến giờ khắc này, tôi đã ngửi thấy được mùi vị khói thuốc súng, chiến tranh của chúng tôi sắp bắt đầu rồi.