Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 813




Tôi nhìn ánh mắt của Liễu Long Đình, mặc dù tôi biết có mấy lời nếu như nói ra sẽ có vẻ như tôi vô tình vô nghĩa, nhưng mà lần này là do anh ấy bảo tôi lựa chọn cơ hội, cũng là cơ hội duy nhất mà tôi có thể nhờ anh ấy hỗ trợ. Mặc dù tôi không biết sau khi tôi lựa chọn xong rồi thì anh ấy có ngừng việc trợ giúp cho tôi hay không, cho nên tôi nhất định phải hỏi anh trước một chút.

“Vậy nếu như lựa chọn của em không tốt cho anh thì anh có còn muốn giúp em nữa hay không?” Tôi hỏi anh.

Dường như sau khi tôi hỏi xong câu này, bầu không khi giữa tôi và Liễu Long Đình đã bắt đầu ngưng trọng. Tôi nhìn biến hóa cảm xúc trên mặt anh, từ bình tĩnh cấp tốc chuyển sang buồn bã, sau đó lại khôi phục lại bình tĩnh: “Sẽ.”

“Em…”

“Không cần nói, anh biết lựa chọn của em là gì, ngay cả Hỗn Độn Chung cũng không thể hoàn toàn điều khiển được em kia mà. Anh sẽ giúp em, nhưng mà cái gì em cũng phải nghe lời anh mới được.”

Vốn dĩ tôi và anh ấy duy trì tình cảm tốt lâu như vậy, đến giờ phút này, dường như hết thảy lại quay về điểm xuất phát, giọng điệu của anh khi nói chuyện với tôi cũng từ từ lãnh đạm xuống: “Bàn Cổ Oán Linh này cũng không phải dễ đối phó như thế, em không cần phải đi tìm Linh Bảo Thiên Tôn, hắn ta đã bị đồng hóa. Bây giờ Bàn Cổ Oán Linh đang chờ chúng ta xuất thủ, nếu như hắn ta không có được thân thể tương xứng với pháp lực của bản thân thì cũng không thể thành tựu được. Chúng ta tạm thời không thích hợp đi đối phó với hắn ta. Trước tiên phải giết chết U Quân, vậy thì mới không có ai có thể giúp cho hắn ta chuẩn bị an bài tất cả mọi thứ được. Bằng không thì Phù Kinh Dương cũng sẽ không chết nhanh như vậy.” . Truyện Hài Hước

Tôi nghe Liễu Long Đình nói lời này, có vẻ như anh ấy cũng muốn điều tra rõ ràng về chuyện của Bàn Cổ Oán Linh. Hơn nữa anh ấy còn nói tới U Quân, vì thế tôi mới hỏi anh xem, chẳng lẽ lúc trước U Quân vẫn luôn vì Bàn Cổ Oán Linh mà chuẩn bị hay sao?

“Chắc hẳn là một quân cờ mà Bàn Cổ Oán Linh đã bố trí ở bên cạnh của Phù Kinh Dương, mục đích chính là để giết chết Phù Kinh Dương. Chỉ cần Phù Kinh Dương vừa chết, toàn bộ ma quỷ ở trong địa ngục sẽ bắt đầu tác quái, hơn nữa cũng sẽ nghe theo hiệu lệnh của hắn ta. Nhưng mà điều hắn ta không ngờ tới đó chính là Phù Kinh Dương lại vứt bỏ tinh phách của bản thân, tình nguyện hồn phi phách tán cũng phải trấn áp địa ngục, khiến cho kế hoạch của bọn họ không thể thuận lợi hoàn thành.”

Trước đó, tôi nhìn Liễu Long Đình hoàn toàn là một dáng vẻ không quan tâm, không ngờ điều mà anh ấy biết được so với bất kỳ ai còn rõ ràng hơn. Mặc dù tôi vẫn cảm thấy hơi khổ sở vì lựa chọn của chính mình, nhưng mà cảm giác khổ sở này đã lập tức bị những lời nói của anh làm cho sững sờ. Tôi vẫn luôn cho rằng U Quân nghe theo lời của Phù Kinh Dương, không ngờ người mà hắn ta trực tiếp lệ thuộc lại chính là Bàn Cổ Oán Linh. Có điều dựa theo lý luận này mà nói, kiếp trước của U Quân chính là Đế Tuấn - Yêu Hoàng thời kỳ thượng cổ, tại sao kiếp này lại có thể thuần phục dưới trướng một đại yêu mà trước đây hắn ta từng quản lý trong tay được cơ chứ? Hơn nữa hắn ta và Bàn Cổ Oán Linh kết đồng minh, dã tâm của Bàn Cổ Oán Linh càng làm cho thủ đoạn của hắn ta tăng thêm, đây mới là chỗ mạnh mẽ của liên kết.

Trước đó tôi đúng thật là đã quá coi thường U Quân rồi.

Chẳng qua, cho dù U Quân có lợi hại hơn đi nữa thì ở trong mắt của Ánh Nguyệt, hắn ta vẫn là người cha thân yêu của con bé. Nếu như lần này người mà chúng tôi giết chết đầu tiên chính là U Quân thì liệu Ánh Nguyệt có hận tôi hay không?

Liễu Long Đình bắt gặp dáng vẻ hơi chần chừ trên mặt của tôi, khóe môi lập tức cong lên, anh ấy cười với tôi, hỏi tôi: “Sao vậy? Vừa nói đến muốn giết U Quân em đã không nỡ bỏ rồi sao? Anh nghĩ ở kiếp trước của chúng ta, nếu như không phải anh ở giữa làm khó dễ mà nói, chỉ sợ em và U Quân đã sớm ở cùng nhau rồi đúng không? Cái gì hắn ta cũng nghe lời em, còn xem em như thần nữ mà thần linh ban tặng cho hắn ta, hắn ta vì em mà ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không cần. Nếu như em sống chung với hắn ta thì có lẽ em đã không phải phải đau khổ đi theo anh mấy vạn năm qua như vậy.”

Rõ ràng chuyện mà tôi và anh ấy đang nói bây giờ chính là làm sao để đối phó với Bàn Cổ Oán Linh, vậy mà khi nói đến U Quân, anh ấy lại lôi chuyện của kiếp trước ra nói. Bản thân anh ấy cũng nói hết thảy đều là do số mệnh, nếu như số mệnh của tôi và U Quân có thể gặp nhau ở giữa thì tôi đã sống chung với hắn ta từ sớm rồi.

“Anh đang nói cái gì vậy? Em không phải không nỡ giết, nếu như hắn ta đã làm ra những chuyện trái với đạo trời vậy thì nên giết, em chỉ đang lo lắng cho Ánh Nguyệt mà thôi.”

“Vậy nếu như anh có làm chuyện gì đó trái với đạo trời thì có phải em cũng giết anh hay không?”

Tôi nhìn dáng vẻ bình tĩnh không muốn cho qua của Liễu Long Đình lúc nói chuyện với tôi, tôi thật sự rất muốn chịu thua anh ấy. Mặc dù anh ấy thông minh đến mức có thể khiến cho người khác phục sát đất, thế nhưng lại có những lúc, anh ấy cứ nhai đi nhai lại lỗi sai giống y như đàn bà con gái vậy, cơ bản là không hề dùng đến lý trí để nói chuyện.

“Em yêu anh mà, làm sao có thể giết anh được cơ chứ?”

“Nếu như không có Hỗn Độn Chung thì em cơ bản cũng không yêu anh, có điều bây giờ, cho dù là có Hỗn Độn Chung đi nữa, giữa thiên hạ này và anh, em vẫn như cũ lựa chọn thiên hạ. Trước kia, lúc mà em nói em có thể sẽ phải từ bỏ tình cảm giữa hai chúng ta, anh vẫn còn rất tự tin, tin tưởng rằng em cơ bản sẽ không thể nào lựa chọn như vậy được. Nhưng mà bây giờ anh lại tin, đồ vật có được do cưỡng cầu thì đến cuối cũng chỉ là cưỡng cầu mà thôi.”

“Vậy lời này của anh là có ý gì?”

Tôi nghe anh ấy nói những lời này, trong lòng nhất thời hơi tức giận: “Có phải anh cảm thấy em vẫn còn chưa đủ yêu anh có đúng hay không? Vậy thì anh lập tức rút lại lời cầu nguyện của anh với Hỗn Độn Chung đi. Nếu như anh cảm thấy rằng em không thật sự yêu anh, anh không tiếp thu được, vậy thì chia tay đi!”

Tôi cũng không biết tại sao bản thân lại nói ra những lời này, chỉ là khi tôi nghĩ tới chuyện tôi vì anh ấy mà chịu qua biết bao nhiêu tra tấn khổ cực, rồi bây giờ anh ấy lại nghi ngờ tôi. Cho dù tôi vì lực lượng của Hỗn Độn Chung mới yêu anh đi nữa thì ít nhất trong thời gian tôi yêu anh, anh cũng không thể nào chất vấn tôi như vậy được. Lúc đầu tôi không hề nhận ra sự uất ức của anh, nhưng vừa rồi lúc mà anh ấy nói với tôi những lời này, tôi lập tức cảm thấy anh là một kẻ bỏ đi. Nam tử hán đại trượng phu, yêu một người là không sai, nhưng anh ấy lại không thể yêu đến mức hẹp hòi kín không kẽ hở như thế.

“Vậy nếu như chúng ta chia tay thật, chẳng lẽ em không sợ anh sẽ không giúp đỡ cho em hay sao?” Liễu Long Đình hỏi tôi.

“Em…”

Tôi rất hiếm khi bộc phát lửa giận lớn như vậy với anh ấy, chính là cái loại cảm giác vừa tức lại vừa bất đắc dĩ. Trong lòng tôi lập tức bồi hồi, lúc này tôi nhìn Liễu Long Đình, thấy dáng vẻ anh hơi chán chường, lại còn có chút tâm trạng thất thường, tôi cảm thấy tối nay tôi không thể tiếp tục trò chuyện với anh được nữa rồi. Nếu như tiếp tục nói tiếp, đợi lát nữa chắc chắn sẽ có cãi nhau.

Bây giờ tình hình đang nguy cấp, tôi cũng không muốn phát sinh mâu thuẫn với anh. Dù sao chúng tôi đã sống chung với nhau lâu như vậy rồi, con cũng đã có, tôi cũng không muốn hai chúng tôi ở trong mắt của Ánh Nguyệt lại trông giống như hai đứa trẻ.

“Vừa rồi em cũng chỉ nói đùa mà thôi.” Tôi đi về phía Liễu Long Đình, đưa tay vuốt ve một mảng da thịt tinh tế trên mặt anh: “Sao em lại nỡ xa cách anh được kia chứ, em yêu anh như thế mà. Nếu như chúng ta không còn sống chung với nhau được nữa thì em sẽ rất khó chịu. Em thấy tâm trạng của anh tối nay không được tốt cho lắm, anh trước tiên nên bình tĩnh một chút đi. Tối nay em sẽ đi bồi Ánh Nguyệt ngủ, chờ khi cảm xúc của anh ổn định rồi thì em sẽ quay trở lại với anh.”

Sau khi tôi nói xong những lời này, tôi nhìn anh khẽ thở dài một hơi. Anh ấy đối với tôi mà nói cái gì cũng tốt, tôi cũng chỉ sợ anh trong những lúc khẩn cấp lại đứt dây, nếu như thần kinh của anh ấy không được tốt thì tôi có lẽ cũng không tốt hơn anh ấy ở chỗ nào.

Chẳng qua ngay cái lúc mà tôi quay người rời đi, Liễu Long Đình ở đằng sau lại bất ngờ kéo tay tôi lại, nhanh chóng ôm lấy tôi từ phía sau. Hai tay anh ôm chặt lấy hai vai của tôi, mặt của anh ta vùi vào trong tóc của tôi, giọng nói có chút khàn đặc nghẹn ngào, cách một tầng không khí mỏng manh dán sát vào lỗ tai của tôi, nói vào trong tai tôi: “Anh biết là anh ích kỷ, nhưng mà anh thật sự rất sợ hãi, sợ rằng lúc anh còn sống lại mất đi em. Chúng ta đọ sức với Bàn Cổ Oán Linh cũng không thể giống như lúc trước, hứa với anh, em nhất định không được chết trước anh. Em yêu anh không sâu đậm bằng anh yêu em, nếu như thật sự có nguy hiểm gì thì em nhất định phải để cho anh đi trước em. Anh không thể chấp nhận được sau khi em chết lại không còn bất cứ ràng buộc gì với anh.”

Lúc trước nguyện vọng mà Liễu Long Đình đã ước với Hỗn Độn chung chính là sau khi tôi chết mới có thể đạt được tự do, chỉ sợ lúc mà anh ấy đồng ý nguyện vọng này thì cũng không có yêu tôi nhiều lắm. Nhưng mà những thứ như tình yêu này, sau khi yêu rồi thì sẽ càng lo lắng mất đi, rồi lại càng bám chặt hơn, đến khi càng ngày càng chặt thì lại sinh ra một loại chấp niệm, cũng giống như chấp niệm của Phù Kinh Dương trước khi chết vẫn hết sức khao khát được nhìn thấy ánh mặt trời chiếu rọi vậy.

“Chúng ta đều sẽ sống sót.” Tôi quay đầu nhìn về phía Liễu Long Đình, mặc dù tôi chỉ là đang an ủi anh ấy, nhưng lúc này ngoài việc an ủi ra thì tôi cũng không biết nói gì hơn.

“Đến lúc đó chờ khi thiên hạ thái bình rồi, chúng ta cũng có thể trôi qua cuộc sống tốt lành. Khi Ánh Nguyệt trưởng thành, chúng ta cũng không cần phải quản gì nữa, cho dù là do Hỗn Độn Chung đã khiến cho em yêu anh thì xin anh vĩnh viễn cũng đừng rút lại nguyện vọng của anh với Hỗn Độn Chung. Em bằng lòng dùng cả đời này của em để mà yêu anh.”