Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 785




Liễu Long Đình làm theo lời của Bạch Tiên, sau đó đi ra ngoài cửa. Bạch Tiên đã đứng dậy bắt mạch cho tôi trước, nắn lại các đường kinh lạc trên cơ thể, ấn huyệt thái dương rồi lại ấn vào da đầu.

Khi Bạch Tiên đang nghiêm túc bắt mạch cho tôi, tôi nhìn lên Bạch Tiên và hỏi ông ấy: “Những gì Liễu Long Đình nói vừa rồi có phải là sự thật không? Sở dĩ mạng của tôi ngoan cường như vậy chỉ vì tôi là hóa thân của Tinh Khí Bàn Cổ?”

Vừa rồi Liễu Long Đình ở đây nên Bạch Tiên không dám nói gì, bây giờ Liễu Long Đình đi rồi thì tôi nghĩ Bạch Tiên sẽ nói hết với tôi. Nhưng mà điều tôi không ngờ là ngay cả khi tôi hỏi Bạch Tiên thì ông ấy cũng không trả lời rõ ràng với tôi mà chỉ nói: “Cô là hóa thân của Tinh Khí Bàn Cổ nên tự nhiên sẽ khác với người thường. Tôi không biết nguyên nhân cụ thể về thân thể của cô, nhưng mà Liễu Long Đình nói đúng, lý do lớn nhất vẫn là vì thân phận của cô.”

Nghe Bạch Tiên nghiêm túc nói thì tôi không biết phải nói gì trong một lúc. Nếu sự thật của vấn đề là như vậy, vậy tại sao Bạch Tiên lại có dáng vẻ muốn nói lại thôi, và sau khi Liễu Long Đình nói thì ông ấy đã không nói đến nó nữa. Còn có, Bạch Tiên từng là người thân cận với tôi, nhưng bây giờ ông ấy lại giống như Lạc Thần, họ gần như tuân theo mệnh lệnh của Liễu Long Đình.

Mặc dù Liễu Long Đình ở bên tôi, nghe anh ấy hay tôi thì cũng không có gì khác biệt. Nhưng mà hiện tại thì tôi không nhịn được mà muốn vạch trần Liễu Long Đình để biết rằng anh ấy đã che giấu tôi bao nhiêu, vì vậy tôi tiếp tục hỏi Bạch Tiên: “Lần trước Bạch Tiên ở nhà họ Liễu mấy ngày nay, chẳng lẽ trên trời không có người truy tìm tung tích của ông sao? Lần này ông lại đến nhanh như vậy, không có ai ngăn trở sao?”

Bạch Tiên nghe tôi nói xong thì cười ha hả: “Ở trên trời tôi chính là một vị quan nhàn rỗi, làm gì có ai để ý đến tung tích của một ông già như tôi chứ? Hơn nữa tôi đến đây để chăm sóc cho cô, tôi có thể làm tiên ở trên trời đều là do một tay cô đề bạt. Chuyện của cô dù có khó khăn như thế nào thì tôi cũng sẽ dốc hết sức mà giúp.”

Trước kia, Bạch Tiên chưa bao giờ nói chuyện khách sáo với tôi, nhưng bây giờ ông ấy lại nói những lời khách sáo như vậy với tôi, khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu. Tôi cũng không thèm vòng vo nữa, vì vậy tôi trực tiếp với Bạch Tiên. nói: “Tôi bị soán ngôi là do Liễu Long Đình và Lạc Thần làm đúng không?”

Khi Bạch Tiên nghe thấy tôi nói trực tiếp như vậy thì lông mày của ông ấy hơi nhăn lại, nhưng ông ấy lập tức bình tĩnh lại, nói với tôi một cách rất tự nhiên: “Tôi chỉ là một tiên gia già cỗi tuyến thứ mười tám trên bầu trời mà thôi, đối với mấy chuyện này tôi thật sự không hiểu. Nhưng mà tôi nghe nói rằng Lạc Thần đã bồi dưỡng thể lực của mình trong nhiệm kỳ của cô. Ngoài ra, khi Lạc Thần soán ngôi thì cô và Liễu Long Đình đều đang ở động Hoa Tư thì làm sao cậu ấy có thể có thời gian để cấu kết với Lạc Thần để giành lấy vị trí của cô?”

Bạch Tiên nói rất nhiều, nhưng mấy lời ông ấy nói đều là để bênh vực Liễu Long Đình, nghe xong những lời này thì trái tim tôi rất đau. Người mà tôi vốn đi rất tin tưởng sẽ luôn nói thật với tôi, lại đang phối hợp với Liễu Long Đình để nói dối tôi. Tôi không thể tưởng tượng được Liễu Long Đình đã cho họ những gì để khiến họ trung thành với Liễu Long Đình như vậy.

Dù có nói nhiều hơn nữa thì cũng vô ích mà thôi nên tôi thẳng thắn không hỏi nữa. Bây giờ sự việc đã xảy ra rồi, tôi cũng không thèm dò xét gì nữa, giờ tôi chỉ nghĩ xem phải làm thế nào để có thể cứu Ánh Nguyệt ra thôi. Cho dù có dốc hết mọi giá thì tôi cũng không thể để cô bé chết trong tay Phù Kinh Dương được.

Sau khi Bạch Tiên giúp tôi chữa lành vết thương, mặc dù tôi trông không khác gì những người bình thường, nhưng cơ thể tôi vẫn còn rất yếu, thậm chí một cơn gió mạnh hơn sẽ thổi bay tôi.

Trước đây khi tôi bị thương thì đã phải dưỡng sức hơn một năm, bây giờ vết thương của tôi còn nặng hơn, tôi nghi ngờ rằng sau ba năm năm nữa thì tôi cũng không thể khỏe lại. Tôi có thể đợi ba năm năm này, nhưng mà Ánh Nguyệt thì không thể. Tôi vừa cử người đến tìm hiểu tin tức về Ánh Nguyệt trong khi bí mật tu luyện tâm pháp, nhưng bây giờ cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa thì linh lực của tôi cũng không thể tăng vọt đến mức có thể đánh bại được Phù Kinh Dương.

Ngoài tu luyện thì còn có thể làm gì khác? Giết người và ăn thịt đồng loại chắc chắn là không thể xảy ra và cách trực tiếp nhất là đi tìm Liễu Long Đình để tìm xem chiếc Hỗn Độn Chung của anh ấy ở đâu. Nếu anh ấy không muốn đưa chiếc Hỗn Độn Chung cho Phù Kinh Dương, thì tôi sẽ tính kế anh ấy, nếu Liễu Long Đình muốn giết chết tôi hay hận tôi thì cũng được, tôi không còn quan tâm nhiều nữa. Dù sao trái tim tôi nhỏ bé đến mức chỉ có thể chứa hai thứ quan trọng, khi thứ kia sắp biến mất thì tôi sẽ liều mạng bảo vệ.

Mỗi ngày tôi đều điên cuồng tu luyện và dùng thuốc, không có thời gian đi tìm Liễu Long Đình nói chuyện. Sau khi cùng Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng nói chuyện thì tôi sẽ không luyện tập nữa, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, miễn là tôi lấy được Hỗn Độn Chung của Liễu Long Đình thì nó còn nhiều hơn khi tôi tu luyện mấy Vạn năm.

Khi tôi bắt đầu giúp đầu bếp nấu ăn cho gia đình thì lúc đầu Liễu Kiều Nhi hơi ngạc nhiên. Vì sợ tôi nghĩ không thông nên cô bé đã vào bếp giúp tôi một lúc lâu, đồng thời chửi rủa Liễu Long Đình không phải là một con người và an ủi tôi rằng Ánh Nguyệt phúc lớn mạng lớn nên sẽ không có chuyện gì.

Tôi cũng nói theo Liễu Kiều Nhi, nói với cô bé rằng Ánh Nguyệt hẳn là phúc lớn mạng lớn. Nhưng mà nếu tôi không hành động thì dù Ánh Nguyệt có phúc lớn như thế nào thì cô bé cũng sẽ chết.

Hôm đó tôi vẫn cư xử như trước, ngoài sức khỏe kém ra thì tôi cũng rất bình thường, điều này khiến Phượng Tố Thiên và những người khác rất ngạc nhiên. Tuy nhiên, hiện tại tôi đã cảm thấy khá hơn, đó cũng là điều tốt cho mọi người. Chỉ là Ánh Nguyệt vẫn luôn không quay lại và khi nhìn thấy tôi thì họ không dám đùa quá nhiều.

Từ khi tôi được Liễu Long Đình cứu, Liễu Long Đình biết tôi tâm tình không tốt, cho nên buổi tối anh ấy sẽ ngủ trong phòng làm việc, cũng không quấy rầy tôi để tôi ghét bỏ nữa.

Nếu tôi trắng trợn hỏi Liễu Long Đình thì đương nhiên anh ấy sẽ không nói cho tôi biết Hỗn Độn Chung ở đâu, cho nên sau khi ăn xong, tôi bưng một bình rượu tiên nồng độ cao qua. Rượu tiên này là khi tôi còn là Hi Hoàng đã ban cho nhà họ Liễu, bất kể là người hay tiên gia, chỉ cần uống quá chén sẽ say đến mê sảng. Tôi muốn cho Liễu Long Đình say khướt, khi anh ấy thần trí không rõ ràng thì tôi có thể hỏi tung tích của Hỗn Độn Chung. Dù sao thì trên nhân gian này, chỉ có anh ấy mới biết cái Hỗn Độn Chung này ở đâu.

Khi tôi lấy rượu vào phòng làm việc thì Liễu Long Đình đang nhìn vào một cuộn giấy. Tôi nhớ cuộn giấy này, Liễu Long Đình đã giao cho tôi nhiệm vụ giết tất cả các vị thần linh được vẽ trên cuộn giấy này. Các bức tranh trên cuộn giấy này đều là các vị thần linh và Phù Kinh Dương nằm trong số đó.

Chỉ là ở kiếp trước tôi đã không tuân theo mệnh lệnh của anh ấy, bởi vì lúc đó tôi đã thành lập liên minh với Nữ Oa và lên kế hoạch chống lại Yêu thần. Mà các vị thần tiên thượng cổ được vẽ trong cuộn này bao gồm Nữ Oa và vị thần cao nhất trong số loài người, Tam Thanh Thiên Tôn.

Nếu kiếp trước không giết được anh ta, kiếp này Liễu Long Đình lấy đâu ra bức tranh của thần linh?

Nhưng khi tôi mang rượu đi về phía liễu Long Đình thì anh ấy có chút kinh ngạc, liền thu hồi bức tranh trong tay, ngẩng đầu hỏi tôi: “Muộn như vậy rồi, sao em còn chưa nghỉ ngơi?”

“Em đau lòng, nhớ anh nên muốn tìm anh uống vài ly…”

Trước đây Liễu Long Đình rất ít khi uống rượu, ngoài nghĩ ra một số mưu kế thì vẫn là một người sống có kỷ luật. Anh ấy không có các thói xấu như uống rượu, cờ bạc, dù sao thì nhà Liễu Long Đình cũng là một gia tộc tu tiên và đây là những điều cấm kỵ cơ bản nhất.

Thấy tôi nói lời này, vẻ mặt Liễu Long Đình dịu lại giơ tay dọn mấy quyển sách trên bàn. Tôi bưng rượu đi về phía anh ấy và ngồi vào trước mặt anh ấy thuận miệng hỏi: “Sao anh lại lấy mấy thứ đồ kiếp trước ra rồi? Vừa rồi anh xem bức tranh của thần linh có phải không? Tại sao kiếp trước anh lại muốn giết hết mấy Thần Tiên trong tranh đó vậy?” Nói đến chuyện ở kiếp trước thì mặt của cả tôi và Liễu Long Đình đều có chút khó coi, Liễu Long Đình lúng túng đáp: “Kiếp trước anh còn trẻ nên ngông cuồng, làm rất nhiều việc tự cho là đúng, còn kéo em xuống nước… Đừng nói những thứ đó nữa, anh sẽ đi cùng em uống rượu, anh biết em đang buồn, anh xin lỗi em.”

Khi Liễu Long Đình nói với tôi lời xin lỗi thì mũi tôi đau xót và tôi gần như sắp khóc. Nếu anh ấy đã biết mình có lỗi với tôi thì tại sao anh ấy lại làm như vậy?