Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 779




Khi Ánh Nguyệt tiếp tục viết lên trên tay tôi thì trái tim tôi đột nhiên sợ hãi, mặc dù đôi khi tôi rất muốn cứu U Quân và khi đối mặt với anh ta thì tôi không sợ anh ta. Nhưng tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra, chỉ cần tôi bất chợt nghe thấy tên U Quân thì tôi luôn cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, nhưng sau khi phản ứng lại thì trái tim tôi bình tĩnh lại. So với tôi, Ánh Nguyệt có khả năng cảm nhận U Quân rất mạnh, dù sao thì cô bé đã được U Quân nuôi dưỡng từ nhỏ và có giác quan thứ sáu của cô bé cũng rất mạnh mẽ.

Bây giờ U Quân đã trao trái tim của mình cho Phù Kinh Dương và Phù Kinh Dương đã kiểm soát trái tim của anh ta nên dù có nhìn thấy Ánh Nguyệt thì anh ta cũng sẽ không có tình cảm với Ánh Nguyệt. Nếu sau này anh ta quay lại và Ánh Nguyệt nhận ra anh ta thì tôi không nghĩ rằng tôi có thể an ủi Ánh Nguyệt trong cảnh đó. Mà U Quân cũng sẽ không xuất hiện ở đây mà không có lý do gì, đây chắc chắn không phải là một sự trùng hợp, đây hẳn là đã được tính toán trước.

Liễu Long Đình không có ở đây. Mặc dù tôi vẫn còn một chút pháp lực trong người nhưng mà tôi không dám cả gan lấy cứng đối cứng với U Quân, đồng thời Ánh Nguyệt vẫn ở bên cạnh tôi. Cô bé nhất định sẽ không muốn nhìn thấy tôi và U Quân đánh nhau đến mức một sống một còn. Để tránh U Quân và tôi sẽ xảy ra xung đột, tôi cầm túi xách của mình đứng dậy và ôm Ánh Nguyệt xuống khỏi ghế, nói với Ánh Nguyệt: “Không thể nào đâu, chắc là con đã cảm giác sai rồi, nếu là ba con thì làm sao có thể không nhận con được? Mẹ biết một nhà hàng ngon hơn ở đây gấp nhiều lần, chúng ta không ăn ở đây nữa, đi trước đi.”

Thấy tôi vội vã bỏ đi, Ánh Nguyệt thấy chúng tôi cũng chưa ăn được món ăn mà chúng tôi gọi, cô bé nói vậy thì rất lãng phí. Tôi không có thời gian để giải thích với Ánh Nguyệt nên vội vàng kéo cô bé đến quầy lễ tân. Thời gian chờ quầy lễ tân thanh toán thì tôi ước chừng lấy ra hai nghìn tiền mặt, đặt lên quầy nói với nhân viên thu ngân rằng không cần thối, sau đó vội vàng đưa Ánh Nguyệt ra ngoài.

Bây giờ tôi thực sự không muốn Ánh Nguyệt nhìn thấy U Quân một chút nào. Sau khi bước ra khỏi trung tâm thương mại, tôi hơi buông thõng tim mình, nghĩ đến việc bây giờ tự mình đưa Ánh Nguyệt ra ngoài quả thực rất bất tiện. Vì vậy, tôi cúi đầu và nói với Ánh Nguyệt rằng đã quá muộn, chúng tôi nên trở về nhà và chờ lần sau dẫn theo Long Đằng và Liễu Kiều Nhi cùng nhau được không?

Ánh Nguyệt là đứa nhỏ rất hiểu chuyện, nhưng cô bé vừa cảm nhận được hơi thở của U Quân, lúc này tôi nói rời đi, tuy rằng có chút bất đắc dĩ, nhưng mà cũng gật đầu với tôi đồng ý đi về.

Xung quanh chúng tôi có quá nhiều người khiến tôi không tiện sử dụng năng lực của mình nên tôi đã đưa Ánh Nguyệt đến một nơi hẻo lánh và định niệm chú. Nhưng mà lúc này thì bất ngờ có một giọng nam rất lạnh lùng vang lên phía sau chúng tôi: “Chào cô, tôi đến tìm cô để gửi cho cô tiền lẻ và hóa đơn từ bữa ăn của mình.”

Giọng nói này vang lên, đó là giọng nói của cậu bé vừa mang đồ uống cho chúng tôi. Khi Ánh Nguyệt nghe thấy âm thanh đó, cô bé quay đầu nhìn lại, mà khi tôi lắng nghe giọng nói từ miệng của cậu em trai này thì tôi đã xác định 90% là U Quân rồi. Tôi sợ sẽ bị U Quân làm vướng víu, nên tôi siết chặt tay Ánh Nguyệt nói với anh ta: “Không cần đầu, coi như là tiền boa cho anh.”

Nói xong thì tôi tiếp tục đi vào đám đông, giữa đám đông nên tôi nghĩ dù U Quân có muốn làm điều gì đó bất lợi cho tôi thì cũng không dễ dàng ra tay.

Nhưng mà khi tôi còn chưa đi được hai bước thì một cỗ hắc khí đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi. Hắc khí này lập tức biến thành Liễu Liệt Vân, lúc này trên người Liễu Liệt Vân cũng mặc quần áo hiện đại giống tôi, còn trên tay thì đang cầm một thanh trường kiếm sắc bén, thanh kiếm trên tay chỉ thẳng vào tôi, lạnh lùng nói với tôi: “Muốn chạy sao? Không dễ dàng như vậy!”

Ánh Nguyệt nhìn thấy Liễu Liệt Vân trước mặt chúng tôi nên vui mừng gọi cô ấy là dì Liễu. Nhưng mà Liễu Liệt Vân lúc này cũng không thèm nhìn Ánh Nguyệt, đôi mắt cô ta đang nhìn chằm chằm vào tôi, như thể tôi đã dám bước thêm một bước nữa thì thanh kiếm trên tay cô ta sẽ đâm chết tôi. . Truyện Ngược

Nhìn thấy Liễu Liệt Vân đã để chân chân thật thật của mình, tôi cũng không cần phải giả vờ như không biết. Nếu tất cả đã đến nước này thì tôi cũng sẽ không chịu thua kém, tôi cúi xuống ôm Ánh Nguyệt. Trước tiên tôi dùng pháp lực thôi miên cô bé để cô bé ngủ say, sau đó tiến một bước về phía Liễu Liệt Vân và nói với cô ta: “Sao hả, lẽ nào cô có thể giết tôi sao?”

“Giết cô là không thể, nhưng mà chúng tôi chỉ muốn đưa cô về giam giữ để Liễu Long Đình đem Hỗn Độn Chung ra đổi. Chúng tôi muốn xem liệu Liễu Long Đình coi trọng Hỗn Độn Chung hơn hay là coi trọng một người phụ nữ không danh không phận như cô hơn?”

Câu này là do U Quân đang ở phía sau lưng tôi nói, khi tôi quay đầu nhìn anh ta thì tôi thấy anh ta mặc áo choàng đen, ánh mắt và môi đen kịt giống như đã bị trúng độc rất nặng. Còn mái tóc dài mềm mại của anh ta thì đang khoác lên vai anh ta, nếu nói anh ta là Yêu thì chẳng bằng nói anh ta là quỷ sẽ hợp lý hơn.

Tôi không hiểu, U Quân hẳn cũng biết kiếp trước anh ta chính là Đế Tuấn cai quản Yêu tộc, nhưng mà bây giờ vì có thể được tự do anh ta lại nguyện ý dấn thân vì Phù Kinh Dương và làm tay sai cho Phù Kinh Dương? Nhớ lại những gì anh ta đã nói với tôi trước đây, anh ta muốn làm gì cho tôi, anh ta đến Phù Kinh Dương chỉ vì tôi sao?

Giả thuyết này không phải là không thể nhưng tôi vẫn chưa tự luyến đến mức đó, thấy U Quân nói với tôi điều này, tôi nói với anh ta: “Hỗn Độn Chung là một ma khí quan trọng từ khi Liễu Long Đình sinh ra đến nay, một người phụ nữ như tôi làm thế nào mà có thể sánh được? Tôi khuyên các người không nên hao tâm tổn sức như thế này.”

“Vậy thì cũng không hẳn là đúng, em ba của tôi coi phụ nữ còn quan trọng hơn cuộc sống của chính mình, huống chi chỉ là một cái Hỗn Độn Chung nho nhỏ. Hơn nữa nếu đã đến rồi thì tôi sẽ không thể tay không mà về được.”

Liễu Liệt Vân vừa nói xong liền cầm kiếm đâm vào người tôi, tôi thấy kiếm của cô ta lao nhanh tới, khi mũi kiếm của cô ta sắp đâm vào người tôi thì tôi lập tức quay người lại bay ra ngoài rồi nhảy lên không trung. Một chân đặt trên thanh kiếm của cô ta còn một chân thì tung một cú đá mạnh về phía cằm của cô ta

Cú đá này đã dùng hết ba phần năng lực của tôi, tôi muốn cho Liễu Liệt Vân nhận một cú dữ dội nhưng điều tôi không ngờ là Liễu Liệt Vân dường như không hề cảm thấy đau đớn. Cô ta chỉ hơi hướng về phía sau và sau đó quay thanh kiếm trong tay cô ta rất nhanh, cố gắng hất tôi khỏi thanh kiếm của cô ta.

Lúc này, tôi không thể để thua Liễu Liệt Vân dễ dàng như vậy. Khi cô ta quay kiếm, tôi ôm lấy Ánh Nguyệt và bay về phía hòn non bộ ở xa. Lúc này, U Quân đang đứng cùng Liễu Liệt Vân, khi họ cùng nhau đến thì tôi có thể nhìn thấy sát khí trong mắt của họ.

Công lực của Liễu Liệt Vân đã tiến bộ nhanh chóng và tôi vẫn chưa biết hiện tại thì U Quân có công lực như nào rồi. Trước đó thì U Quân đã uống máu của tôi nên pháp lựa của anh ta không thể nào dưới Liễu Liệt Vân được. Nếu hai người họ đối phó với tôi cùng lúc thì cơ hội chiến thắng của tôi là rất nhỏ. Vì vậy tôi không định chiến đấu với họ, tôi niệm phép và dùng thần giao cách cảm để nói với Liễu Long Đình rằng tôi đã gặp Liễu Liệt Vân và có U Quân, họ muốn đưa tôi đi và bảo anh ấy nhanh nhanh đến cứu tôi.

Ngay sau khi tôi niệm chú xong thì U Quân và Liễu Liệt Vân cũng bay về phía tôi chuẩn bị ra tay, tôi thấy thế thì quay đầu bỏ chạy. Tôi không thể đánh lại thì trốn thôi, nhưng bây giờ dù tôi có trốn như thế nào đi nữa thì Liễu Liệt Vân và U Quân dường như không có ý buông tha. Tôi chạy đến đâu thì họ sẽ chạy theo đến đó, và dường như họ biết rằng tôi đã niệm chú nói với Liễu Long Đình về tình hình của mình nên họ càng nhanh chóng muốn bắt tôi lại hơn. Lúc tôi đang bay về phía bầu trời phía trên quảng trường thì Liễu Liệt Vân trực tiếp phi kiếm về phía tôi. Trên không trung thanh kiếm phân ra vô số kiếm nhỏ từ bốn phương tám hướng mà bắn về phía tôi!

Tôi sợ rằng thanh kiếm này sẽ làm tổn thương Ánh Nguyệt, vì vậy tôi vội vàng bảo vệ Ánh Nguyệt bằng pháp thuật của mình rồi quay người lại sử dụng pháp thuật mạnh mẽ của mình để điều khiển những thanh kiếm đang bay về phía tôi. Tôi dùng pháp thuật lớn nhất trong cơ thể mình trực tiếp đảo ngược nó lại, hướng những thanh kiếm này về phía Liễu Liệt Vân!

Liễu Liệt Vân mặc dù cũng đang trốn, nhưng mà trong lúc chạy trốn thì cô ta cũng không thể ngăn cản mũi kiếm xuyên qua người mình. Còn U Quân, người vừa nãy chưa ra tay, giờ thấy tôi đã tiêu hao gần hết pháp lực thì anh ta trực tiếp niệm chú, một tấm lưới vàng lớn đột nhiên rơi xuống từ đỉnh đầu tôi.