Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 775




Thấy tôi đang nói chuyện chính sự thì Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng trực tiếp biến ra một bàn trà và hai chiếc ghế bên cạnh chúng tôi, một cho ngài ấy và một cho tôi. Sau đó biến thêm một vài tiên đồng châm trà rót nước cho chúng tôi.

“Tôi tìm cô là để nói chuyện này, trên đời này chỉ cần là vật thật thì ai cũng có thể nhìn thấy. Vật mà chỉ có chúng ta có thể nhìn thấy, người khác nhìn không được thì chỉ có thể giải thích rằng thứ đó không tồn tại.”

Nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn nói những lời này thì tôi như rơi vào sương mù, tôi hỏi ngài ấy: “Ý ngài là gì? Nếu thứ đó không tồn tại thì tại sao chúng ta lại có thể cảm nhận được nó? Ngài cảm nhận được và tôi cũng cảm nhận được, Ánh Nguyệt cũng cảm thấy nó. Ba chúng ta đều biết sự tồn tại của nó, tại sao ông lại nói nó không tồn tại?”

Tôi bị Nguyên Thủy Thiên Tôn làm cho mờ mịt và tôi không biết chúng tôi đang nói về cái gì. Ngài ấy nói rất thâm ảo và những câu hỏi tôi hỏi ngài ấy cũng khiến tôi càng thêm cảm thấy phức tạp.

Nguyên Thủy Thiên Tôn không vội trả lời tôi mà cầm tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm rồi chậm rãi đặt xuống, sau đó trả lời: “Có thể giải thích rằng nó chỉ là sống trong suy nghĩ tinh thần của chúng ta mà thôi, thế nhưng cũng không tồn tại.”

Khi tôi nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn nói điều này thì tôi càng thêm bối rối, vì vậy tôi nói thẳng với ngài ấy: “Ngài nên nói thắng cho tôi biết thứ này là gì, nếu không thì tôi không thể hiểu được ngài đang nói cái gì.”

Thấy thái độ của tôi trở nên khiêm tốn, Nguyên Thủy Thiên Tôn vuốt bộ râu dài của mình cười hahaha, đứng dậy khỏi ghế trả lời tôi: “Tôi nói không tồn tại thì tức là thứ đó nó không tồn tại trong thực tế. Đó là một thứ trong tinh thần và suy nghĩ của chúng ta, giống như một ý nghĩ hoặc một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cô. Chỉ có điều là khi cô suy nghĩ gì đó thì cô đang điều khiển nó, nhưng còn cái này thì khác thứ đó là thứ được sản sinh ra ngoài sự kiểm soát của cô. Vì vậy khi cô cảm thấy nó là do ý nghĩ trong đầu cô khiến cô cảm thấy sự tồn tại của nó. Nhưng mà thực tế thì đó chỉ là một thứ không cần thiết.”

Sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn giải thích điều này thì tôi chợt hiểu ra, nhưng mà một câu hỏi mới lại xuất hiện, tôi hỏi ngài ấy là tại sao chỉ có tôi, ngài ấy và Ánh Nguyệt có thể cảm nhận được sự tồn tại của thứ đó?

“Ánh Nguyệt là con gái của cô, là sinh mệnh cô nuôi dưỡng bằng máu thịt và tinh hoa của mình. Cô có thể cảm nhận được thì cô bé cũng tình cờ tiếp nhận suy nghĩ của cô và cảm nhận được sự tồn tại của nó. Người mà cái thứ đó có quan hệ thật chính là hai chúng ta mà thôi, đương nhiên, nếu có thể thì hai người anh em kia của tôi cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.”

Theo lời nói của Nguyên Thủy Thiên Tôn thì thứ đó chỉ quấn lấy tôi và Tam Thanh mà thôi và thứ đó không sợ chúng tôi có bao nhiêu pháp lực, bởi vì pháp lực này chẳng có tác dụng gì với nó cho nên nó sẽ hiện ra trong đầu chúng ta, tự do đi lại và tạo ra ảo giác. Mà tôi và Tam Thanh đều được biến thành bởi Tinh Khí Bàn Cổ, nói như vậy thì thứ đó phải liên quan đến thân phận của chúng tôi.

“Thứ đó cũng do đại thần Bàn Cổ thai nghén?”

“Người có thể kết nối mấy người chúng ta với nhau thì chắc chắn có liên quan đến Bàn Cổ. Cô có bao giờ nghĩ rằng cơ thể của Bàn Cổ đã tạo ra mọi thứ trên nhân gian này rồi thì tại sao lại còn có thể tạo ra một mình chúng ta?”

Khi tôi nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn nói điều này thì tôi mới có thể cảm thấy sự thân thuộc giữa tôi và ngài ấy. Mắt trái và mắt phải của Bàn Cổ này trở thành mặt trời và mặt trăng trên bầu trời, cơ thể trở thành núi và sông ở nhân gian. Trước khi Bàn Cổ khai thiên tích địa thì trong thế giới hỗn độn này cũng có một vài vị lão thần tồn tại. Thế nhưng sự tươi tốt của vạn vật trên thế giới này đều là sau khi thiên địa mở ra mới có được, có cả tiên yêu quỷ ma, có các loại đẳng cấp, chế độ. Mà những thứ này đều là sau cái chết của Bàn Cổ mà thuận theo để sinh ra phù hợp với nhân gian. Ngay cả Yêu Hoàng Đế Tuấn và Đông Hoàng đều là do mắt trái và mắt phải của Bàn Cổ tu luyện biến hóa nhật nguyệt mới sinh ra yêu quái. Mà tôi và Tam Thanh, giống như Bàn Cổ sáng tạo ra thiên địa, là do tinh khí của Bàn Cổ mà biến thành, nói như vậy thì chúng tôi cũng giống như con trai và con gái ruột của Bàn Cổ!

Bây giờ tôi đã có ký ức về quá khứ và nhìn thấy quá khứ của mình trong động Hoa Tư. Mặc dù tôi không biết tại sao Bàn Cổ lại tạo ra chúng tôi riêng biệt, nhưng sau khi tôi tu luyện thì tôi có một niềm tin trong tâm trí của mình đó là nâng đỡ nhân thần thượng vị, khiến Nhân tộc trở thành chủ nhân của nhân gian này.

Đồng thời thì ngay cả cơ thể của chúng tôi, trước khi Nhân tộc được tạo ra thì chúng tôi đã có cơ thể người rồi.

Tôi đã trả lời Nguyên Thủy Thiên Tôn rằng chúng tôi sinh ra để dành cho Nhân tộc? Không biết bọn họ có phải hay không, nhưng là mấy vạn năm trước, khi tôi vẫn không có nhận thức thì tôi đã muốn hỗ trợ nhân loại trở thành chủ nhân. Đây giống như là một đứa trẻ cần ăn khi đói, chính là một loại bản năng từ khi sinh ra đã có.

“Cô nói không sai, đại thần Bàn Cổ tạo ra chúng ta để hỗ trợ Nhân tộc, bởi vì Nhân tộc có thể được coi là hậu duệ của chúng ta. Nhìn nét mặt, tứ chi và tất cả tướng mạo của những người đó, họ có giống chúng ta không?”

Trước đây, khi tôi tu luyện bản thể để có hình dạng, tôi quả thật là một con người, nhưng khi tôi xuất hiện thì đã rất muộn. Trước tôi thì đã có Tam Thanh, Nguyên Thủy Thiên Tôn xuất hiện với hình dáng con người. Lúc đó Nữ Oa cũng đã chưa chế tạo ra con người.

Và cho dù bản thân Nữ Oa và Phục Hi trước khi tạo ra con người đều là quái vật thì cũng là đầu người và thân rắn, nhưng tại sao lại tạo ra chủng tộc người bằng hai chân thay vì tiếp tục tạo ra chủng tộc quái vật?

Thấy tôi càng lúc càng suy nghĩ sâu xa, có lẽ Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng đoán được tôi nghĩ gì, nên ngài ấy trực tiếp trả lời tôi và giải thích.

“Nhân gian này được tạo ra bởi đại thần Bàn Cổ vì vậy mọi thứ trên nhân gian này sẽ diễn ra theo kỳ vọng và sự sắp đặt của ngài ấy. Chúng ta có thể coi là con của ngài, chúng ta là những vị thần do Bàn Cổ tạo ra, sinh ra đã là thần. Còn kết cấu thân thể của chúng ta thì giống hệt Bàn Cổ, nếu đã giống nhau như vậy thì chắc hẳn ngài ấy sẽ muốn con cháu của mình tồn tại mãi mãi ở vùng đất do ngài tạo ra. Còn Nữ Oa và Phục Hi thì có thể đã hấp thụ đại địa khí mà Bàn Cổ sinh ra mới biến thành yêu quái, bọn họ xem chúng ta như thần linh mà tôn thờ, đồng thời bản thân chúng cũng thay đổi diện mạo thành giống chúng ta. Khi chúng ta ra lệnh cho cô ấy tạo ra con người thì cô ấy cũng dựa theo hình dáng của mình và của chúng ta để tạo ra nam nữ trên nhân gian này, đồng thời cùng chúng ta bảo vệ vùng đất này, bảo vệ Nhân tộc, để giống nòi được thịnh vượng và trường tồn.”

“Nếu đúng như vậy thì nhân gian bây giờ là một nơi hòa bình và nó đã phát triển đến những gì chúng ta hy vọng, chẳng hạn như hòa bình ngày nay. Điều này có liên quan gì đến sự xuất hiện của thứ này trong tâm trí chúng ta?”

Thấy tôi hỏi câu này, có lẽ Nguyên Thủy Thiên Tôn cảm thấy tôi có chút gỗ mục không thể dẻo, vì vậy ngài ấy thở dài nói với tôi: “Cô không nhận ra đây là lời cảnh cáo chúng ta sao?”

“Cảnh cáo chúng ta rằng chúng ta đã không bảo vệ Nhân tộc?” Tôi hỏi Nguyên Thủy Thiên Tôn. Bây giờ nhân gian Nhân tộc đã ổn định, không có gì để bảo vệ mà?

“Bây giờ vạn yêu đang rục rịch, cánh cổng địa ngục đang rộng mở. Chính Cổ Thần Yêu Tộc là người canh giữ cánh cổng địa ngục và ngay cả chúa tể của ba cõi trên bầu trời cũng vậy, đó là yêu tộc, cô không nhận ra tất cả những điều này đã phản lại rồi sao? Nếu như bọn họ giết ngược lại thì nhân tộc chắc chắn sẽ bị tiêu diệt toàn bộ. Đồng thời vào thời Thái Cổ thì Bàn Cổ và Hồng Quân Lão Tổ đều là những vị Cổ Thần tu luyện trong thế giới Hỗn Độn. Bàn Cổ đã tạo ra Tam Giới, tạo ra Nhân tộc và để con cháu của mình cai trị nhân gian mà ngài ấy tạo ra. Nhưng cô có biết, Hồng Quân Lão Tổ đã thai nghén một đệ nhất thần khí trong Hỗn Đôn, cũng chính là Hỗn Độn Chung giao cho Liễu Long Đình. Liễu Long Đình là một yêu quái được biến ảo từ Nhật Nguyệt. Từ lúc sinh ra thì chúng ta có sứ mệnh là bảo vệ nhân tộc, mà cậu ta thì lại cầm Hỗn Độn Chung, sứ mạng của cậu ta là để cho Yêu tộc thống trị thiên hạ. Chúng ta đã đối nghịch với nhau từ khi sinh ra, định mệnh của chúng ta ngăn cản chúng ta hòa hợp với nhau.”