Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 768




Giọng nói này là của Thiên Tôn.

Vừa rồi ngài ấy vẫn luôn nói chuyện không đứng đắn, bây giờ còn dùng truyền âm nói một mình với tôi rằng mười ngày nữa tôi hãy đến núi Vân Hải tìm ngài ấy với giọng nói nghiêm túc như vậy. Tôi còn nghi ngờ không biết có phải thật sự là Nguyên Thủy Thiên Tôn nói hay không nên nhìn ra bên ngoài. Lúc này chỉ nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng đang nhìn về phía thần liễn của chúng tôi, thúc giục Phượng Tố Thiên trở về Vân Hải sớm hơn nếu không thì một ông già như ông ta sống một mình trong Cung Ngọc Hư này thật là nhàm chán.

Phượng Tố Thiên ngay lập tức che miệng nói với tôi rằng anh ta sẽ không đi hầu hạ tên đạo sĩ già kia, khi anh ta nói vậy thì anh ta đến gần tôi và hỏi tôi xem Ánh Nguyệt lớn lên có đẹp không? Cô bé giống tôi hay là giống Liễu Long Đình?

Liễu Long Đình từ bên ngoài thần liễn đi vào, nhìn thấy Phượng Tố Thiên đang ngồi ở vị trí của mình thì lông mày nhíu chặt nhưng mà cũng không nói gì. Sau đó anh ngồi xuống bên hông thần liễn, điều khiển thần liễn đi về phía núi Trường Bạch.

Trước đó khi không nhìn thấy Phượng Tố Thiên thì tôi đã lo lắng muốn chết, đồng thời từ khi Cô hoạch điểu rời đi thì tôi thậm chí không có một thú cưỡi phù hợp. Bây giờ Phượng Tố Thiên đã trở lại nên tôi đã vui vẻ mà tự động bỏ qua sự tồn tại của Liễu Long Đình. Suốt chặng đường thì tôi nói với Phượng Tố Thiên rằng nếu anh ta không muốn quay lại núi Vân Hải, đừng quay lại nữa và sau này hãy ở lại với chúng tôi, Sau đó, tôi nói với Phương Tố Thiên rằng núi Trường Bạch rất tốt, Liễu Kiều Nhi, Ánh Nguyệt và Liễu Long Đằng chơi rất vui. Tôi gần như đã đem cả nhà họ Liễu của Liễu Long Đình ở núi Trường Bạch khoe hết một lượt.

Phượng Tố Thiên căn bản cũng không quan tâm tôi sống ở đâu. Ngay cả khi tôi sống ở hố xí thì anh ta cũng sẵn sàng ở lại bên cạnh tôi. Thấy Phượng Tố Thiên nói chuyện tốt và trung thành với tôi như vậy thì trong lòng tôi chợt cảm thán rằng mình thực sự đã nuôi được một con vật cưng tốt. Anh ta không chỉ biết làm nũng bán mạnh, còn không ghét bỏ chủ nhân nghèo khó, một con vật cưng tốt như vậy, khi mang về nhà thì hắn là Liễu Kiều Nhi, Ánh Nguyệt, Liễu Long Đằng chắc chắn sẽ thích!

Phương Tố Thiên đã nói chuyện suốt trên cả chặn đường, từ việc buổi tối anh ta muốn ăn gì đến việc chúng tôi sẽ đi chơi ở đâu trong tương lai. Còn Liễu Long Đình giống như là một người ngoài cuộc, bị chúng tôi đã bị loại khỏi cuộc chơi. Khi chúng tôi đến cửa nhà họ Liễu thì Liễu Long Đình đã sắp xếp Hư dọn dẹp nhà họ Liễu trước, bây giờ khi chúng tôi quay lại thì Ánh Nguyệt, Liễu Kiều Nhi, Liễu Long Đằng chạy ra ngay lập tức. Khi Phượng Tố Thiên nhìn thấy Ánh Nguyệt thì giống như anh em một nhà đã ly thân nhiều năm, thấy cô bé thì anh ta liền ôm thật chặt, sau đó hôn lên má cô bé một cái thật mạnh. Sau đó anh ta còn hỏi Ánh Nguyệt rằng, cô bé có nhớ anh ta không?

Ánh Nguyệt nhìn Phượng Tố Thiên, sau đó khẽ nghiêng người về phía anh ta, nhẹ nhàng hôn lên trên mặt Phượng Tố Thiên một cái, sau đó duỗi ngón tay viết lên khuôn mặt sáng mịn của Phượng Tố Thiên: “Con chưa từng gặp chú, nhưng mà con nhớ hơi thở của chú.”

“Khi con còn ở trong hoa sen, ngày nào chú cũng nói chuyện với con.” Phượng Tố Thiên nói rồi lại hôn Ánh Nguyệt, nhưng khi Ánh Nguyệt giơ tay viết chữ trên mặt Phượng Tố Thiên thì anh ta cũng nhận ra cô bé không nói được. Anh ta đang định hỏi Ánh Nguyệt, tôi sợ Ánh Nguyệt buồn nên nhanh chóng giải thích với Phượng Tố Thiên rằng Ánh Nguyệt có giọng không tốt và không tiện nói chuyện.

Phượng Tố Thiên nghi ngờ liếc mắt nhìn tôi, sau đó liếc nhìn Ánh Nguyệt trong vòng tay mình, dường như là cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra nên sắc mặt của anh ta có chút tự trách. Nhưng mà anh ta đã sớm vui vẻ trở lại, hôn Ánh Nguyệt rồi nói: “Được rồi, sau này khi Ánh Nguyệt chơi trò người gỗ thì nhất định sẽ giành được vị trí đầu tiên!”

Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng thấy rằng chúng tôi đã quay lại với Phượng Tố Thiên mà Phượng Tố Thiên dường như thuộc về loại con trai nắng ấm nên có thể dễ dàng chơi với lũ trẻ. Liễu Kiều Nhi nhìn thấy Phượng Tố Thiên vừa đến đã chiếm tiện nghi với Ánh Nguyệt nên cô bé ngay lập tức đấm đá Phượng Tố Thiên và mắng chửi anh ta không biết xấu hổ. Mà Phượng Tố Thiên bị cô bé đánh cũng không nói gì chỉ đơn giản là bế ba đứa trẻ Liễu Kiều Nhi, Liễu Long Đằng và Ánh Nguyệt lên. Thân hình to lớn của anh ta ôm ba đứa trẻ bước đi vào nhà và nói rằng sau này sẽ sống ở nhà họ Liễu, từ nay về sau anh ta sẽ là lão đại của họ nên họ phải nghe lời anh ta…

Sau khi Phượng Tố Thiên bước vào nhà, tôi đi theo anh ta và vào nhà cùng lúc với anh ta. Tôi bảo anh ta phải cẩn thận, lớn như vậy rồi đừng làm bộ dáng lớn không ra lớn nhỏ không ra nhỏ, nếu như làm ai ngã vậy thì tôi sẽ không tha cho anh ta.

Khi Phương Tố Thiên vừa đến thì ở nhà rất náo nhiệt, chỉ trong một buổi chiều thì anh ta đã làm quen với đám người Liễu Kiều Nhi. Sau khi khoe mình là phượng hoàng thì anh ta lập tức nhận được sự ngưỡng mộ và khen ngợi của đám người Liễu Kiều Nhi, sau đó được họ nhận làm lão đại, hầu hạ anh ta những đồ ăn thức uống ngon lành.

Trong khi chúng tôi đang ăn, tôi liên tục gắp rau cho Phượng Tố Thiên và bảo anh ấy ăn thêm. Mặc dù tôi biết rằng Phượng Tố Thiên mới chỉ ở trong hang động Hoa Tư này được vài ngày, nhưng đối với tôi đã là vài năm rồi, chỉ vì sợ rằng anh ta đói và ăn không ngon.

Đôi khi tôi thực sự cảm ơn ông trời đã cho tôi một cuộc sống mới sau những khó khăn vất vả.

Buổi tối tối chơi với mấy đứa nhỏ cùng Phượng Tố Thiên đến tận khuya, mới tắm rửa xong trở về phòng đi ngủ. Liễu Long Đình đã nằm ở trên giường từ lâu, tôi vừa chui vào chăn thì đã cảm thấy ấm áp. Thấy Liễu Long Đình vẫn chưa có ngủ, tâm trạng cũng không tốt lắm, tôi liền lấy đôi chân lạnh lẽo của mình chà lên đôi chân ấm áp của anh ấy mấy cái, rồi quấn lấy chân của anh ấy, hỏi anh ấy có lạnh không?

“Rốt cuộc là bây giờ em cũng nghĩ đến anh rồi hả?” Liễu Long Đình quay đầu lại liếc tôi. Ánh sáng ban đêm rất dịu dàng, khi Liễu Long Đình quay mặt lại nhìn tôi thì ánh mắt của anh ấy nhìn tôi cũng dịu dàng giống như đèn ngủ này. Nhưng mà trong sự dịu dàng này cũng có chút gì đó oán trách và bất mãn với tôi.

Tôi cũng biết hôm nay tôi chơi với Phượng Tố Thiên hơi quá, bây giờ tính khí của Liễu Long Đình đã bao dung với tôi rất nhiều, nếu đổi lại thành quá khứ thì anh ấy sẽ lại có đủ loại cảm xúc đối với tôi.

Nhìn dáng vẻ của như ông già của Liễu Long Đình lúc này thì tôi lập tức nịnh nọt nhìn anh ấy: “Em vẫn luôn nghĩ đến anh mà, anh không biết ngày hôm nay khi ở trong âm phủ anh đẹp như thế nào đâu. Wow, anh có biết không, lúc anh gọi cái Hỗn Độn Chung ra thật là đẹp trai. Lúc đó em hận không thể biến ra mười người như em, mỗi người đều gả cho anh rồi quấn quít lấy anh, không cho phép anh đến với những người phụ nữ khác, anh đúng là nam thần trong lòng em mà!”

Thấy tôi tâng bốc tôi quá lớn, lời trách móc của Liễu Long Đình dành cho tôi vừa rồi đã bốc hơi theo lời nịnh hót của tôi. Nhưng mà tôi nói thật lúc mà Liễu Long Đình điều khiển Hỗn Độn Chung trong âm phủ đó thì tôi cảm thấy đó là cảnh tượng đẹp đẽ nhất mà tôi từng thấy trong đời. Nó giống như một bức tranh đẹp tuyệt thế, ký ức này có thể làm cho tôi cả đời không quên. Quả nhiên là trong mắt phụ nữ, người đàn ông mạnh mẽ mới là người đẹp trai nhất.

“Bây giờ anh sẽ tạm thời tin em, hôm nay anh sẽ tha thứ cho em một lần, xem như là một ngoại lệ. Nhưng mà nếu như sau này cứ thân thiết với Phượng Tố Thiên như vậy thì anh cũng sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.”

Nhìn thấy bộ dạng hẹp hỏi của Liễu Long Đình thì trong lòng tôi lập tức cảm thấy không thoải mái với anh ấy, nói rằng anh ấy thật sự là quá nhỏ mọn. Phượng Tố Thiên là vật cưỡi của tôi, hơn nữa anh ta cũng biết rằng tôi ở bên Liễu Long Đình rồi, tôi và anh ta chỉ có tình cảm của chủ tớ mà thôi. Nếu Liễu Long Đình không chấp nhận được thì tôi sẽ bảo anh ta biến thành hình dáng nữ, như vậy là anh ấy có thể chấp nhận rồi.

Ngay khi tôi nói xong, sắc mặt của Liễu Long Đình vừa mới bình tĩnh lại thì đã lập tức nhấc chăn bông của tôi lên, nhào người về phía tôi rồi vỗ mạnh vào mông tôi vài cái. Tôi giật bắn người, nhìn những vết đỏ trên làn da trắng trẻo của mình, tôi gần như muốn nói với Liễu Long Đình rằng anh ấy ra tay không biết nặng nhẹ gì cả!

Nhưng mà tôi còn chưa kịp nói gì thì Liễu Long Đình đã mở miệng hôn lên môi tôi, lật người tôi lại rồi kéo chân tôi ra rồi để tôi ngồi xuống dưới bụng anh ấy. Khi cảm nhận được điều gì đó thì tôi không chút do dự mà tiếp nhận.

“A! Anh nhẹ chút đi.” Tôi không nhịn được mà nói với Liễu Long Đình một câu. Có điều khi mà Liễu Long Đình nhẹ nhàng chậm chậm thì tôi nhìn dáng vẻ Liễu Long Đình và nghĩ đến việc tôi ở bên anh ấy lâu như vậy, trừ khi đó là yêu cầu đặc biệt của tôi thì tất cả những lúc còn lại thì tôi luôn ở trên anh ấy, vì vậy tôi hỏi anh ấy tại sao?

Có thể là bởi vì bây giờ tôi là của Liễu Long Đình nên anh ấy cũng không tức giận nữa, nhìn tôi trả lời: “Bởi vì khi đó anh có thể thấy được người ở cùng anh là em chứ không phải ai khác.”

Có bệnh không vậy, tôi đoán trước đây là anh ấy đã làm với quá nhiều người phụ nữ khác. Nhưng hiện tại tôi rất tò mò liệu rằng cái Hỗn Độn Chung của Liễu Long Đình có thực sự thỏa mãn được bất kỳ mong muốn nào không.