Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 766




Khi miệng Liễu Long Đình liên tục niệm chú, tình hình ở âm phủ phong vân đại biến. Âm phủ ban đầu hoàn toàn tối tăm, nhưng dưới những câu thần chú của Liễu Long Đình, luồng không khí hỗn loạn trong bóng tối này dường như có sự sống ngay lập tức bay về phía tôi và Liễu Long Đình, ở bên cạnh chúng tôi không ngừng gào thét.

Tôi chưa bao giờ thấy Liễu Long Đình sử dụng Hỗn Độn Chung, nhưng không ngờ kiếp này lại có thể tận mắt chứng kiến anh ấy triển khai sức mạnh của Hỗn Độn Chung. Khi anh ấy gọi Hỗn Độn Chung, một luồng điện cực lớn đập ra từ luồng không khí bao quanh ấy anh ấy. Không biết đó là ảo giác của tôi hay do nguồn lực này quá mạnh, tôi cảm thấy cơ thể mình sắp tan ra dưới dòng điện cực lớn này, mà từ ngực tôi, dường như có thứ gì đó đang từ từ tràn ra.

“… Cảnh giới Hỗn Độn, tạo hình thân thể hoàng kim của tôi, vũ trụ bao la, nên ra khỏi người!”

Khi Liễu Long Đình niệm chú thuật xong, đỉnh đầu của chúng tôi lập tức được chiếu sáng bởi một ánh sáng vàng, một chiếc chuông vàng lớn tỏa ra ánh sáng mạnh hơn cả ánh sáng của mặt trời, lúc này đang được treo ở trên âm phủ. Một ánh sáng khổng lồ chiếu khắp không gian âm phủ giống như mặt trời chói chang mùa hè, chiếu sáng địa ngục tối như ánh sáng ban ngày!

Tôi sợ ngây người!

Tôi chỉ biết rằng Hỗn Độn Chung trong lời đồn là thần khí thượng cổ thứ nhất, được sinh ra trong thời kỳ Hỗn Độn và có pháp lực rất lớn. Nhưng bây giờ khi nhìn thấy nó, sức mạnh này khiến tôi cảm thấy chấn động toàn bộ âm phủ. Dường như hàng ngàn hàng triệu dặm của nhân gian bên kia được bao phủ bởi ánh sáng của Hỗn Độn Chung này, mênh mông vô bờ, đều là ánh sáng màu vàng!

Không cần phải nói về những âm binh do Phù Kinh Dương triệu hồi. Những người âm binh trong địa ngục ngay lập tức bị xóa sổ bởi ánh sáng mặt trời mạnh mẽ phát ra từ Hỗn Độn Chung này. Những người yêu binh bị Phù Kinh Dương điều khiển tâm trí, nhìn thấy Hỗn Độn Chung này xuất hiện trong bầu trời âm phủ thì gần như theo bản năng mà quỳ xuống thành cả một vùng rộng lớn, kêu lên trời: “Thần Đông Hoàng, Thái Nhất chi hoàng, Yêu tộc duy nhất, thịnh thế xưng vương!” . Truyện Mỹ Thực

Thanh thế quá lớn khiến tôi như xuyên không về quá khứ, trở về vương triều do Liễu Long Đình nắm quyền năm xưa, là chi hoàng của vạn yêu ma và là đấng tối cao trong thiên hạ.

Sau khi Liễu Long Đình gọi ra cái Hỗn Độn Chung này, phất tay áo dài, cơn lốc xoay quanh chúng tôi đột ngột dừng lại, hóa thành khói đen rồi biến mất ở bên cạnh chúng tôi, đồng thời Phù Kinh Dương đứng trước mặt chúng tôi không xa Hỗn Độn Chung xuất hiện. Ánh nắng chói chang lần lượt xuyên qua thân thể anh ta, giống như một thanh kiếm bằng ánh sáng đâm thủng cơ thể anh ta. Tấm màn đen che kín khuôn mặt anh ta, không thể chịu được sự chiếu rọi của luồng sáng mạnh mẽ này, bắt đầu đốt lên mặt anh ta, đốt ra một cái cằm hơi cong và đôi môi mỏng manh.

Tôi thấy lúc này khi Phù Kinh Dương nhìn thấy ánh sáng mặt trời mạnh mẽ như vậy thì nhắm mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên, cả người giống như bị ánh sáng đè ngược lại, lại càng giống như cái bông lúa mì bị hạt lúa bẻ cong, cái quần áo dài trên người đổ trên mặt đất phía sau, tư thế rất kỳ quái. Lúc này mới phát ra một tiếng cười âm trầm: “Đây là Hỗn Độn Chung trong truyền thuyết sao? Quả nhiên là danh bất hư truyền, thật không hổ là chí bảo của thiên hạ. Liễu Long Đình anh muốn gì, chỉ cần anh cho tôi thứ này thì tôi sẵn sàng cho anh bất cứ thứ gì.”

“Anh không xứng đề nghị đổi đồ với tôi, trận chiến hôm nay chính là cái chết của anh!”

Liễu Long Đình đưa tay lên môi định niềm chú, lúc này Phù Kinh Dương mới quay đầu liếc nhìn Cô hoạch điểu lúc này đang đứng trên vai anh ta, như muốn ra hiệu. Sau khi anh ta nói xong thì lại hỏi Liễu Long Đình: “Hỗn Độn Chung có năng lực hủy diệt thiên địa, anh thật sự không có ước nguyện với nó sao?”

Khi Phù Kinh Dương đột nhiên hỏi điều này, Liễu Long Đình cau mày, Liễu Long Đình có lẽ vừa rồi đang niệm chú nên anh ấy không để ý đến những cử động nhỏ của Phù Kinh Dương và Cô hoạch điểu khi Liễu Long Đình cau mày, tôi vội vàng hét lên với Liễu Long Đình: “Chờ một chút Liễu Long Đình, đừng nghĩ về bất cứ điều gì!”

Nhưng mà nói xong lời này cũng đã muộn, Phù Kinh Dương ở trước mặt của tôi đột nhiên duỗi thẳng thắt lưng, lúc này toàn bộ quần áo của anh ta đã bị ánh sáng của Hỗn Độn Chung chiếu vào, thiêu đốt cả người, như thoát ra từ một ngọn lửa.

“Đúng là cũng giống như tôi nghĩ.” Vừa nói, anh ta vừa ngước nhìn tôi đang lơ lửng trên đầu Liễu Long Đình với tư cách là hộ pháp của Liễu Long Đình, rồi cúi đầu nói với tôi: “Nếu tôi nói ra bí mật này thì anh vĩnh viễn sẽ bị Tam Giới phỉ nhổ, trầm luân vào địa ngục của tôi, không bao giờ vươn mình lên được.”

Đây là có ý gì? Liễu Long Đình đã đưa ra một ước nguyện với Hỗn Độn Chung này?

Nhưng lúc này Liễu Long Đình lại không quan tâm đến việc Phù Kinh Dương đang nói cái gì với mình, mà là trực tiếp điên cuồng ngẩng mặt lên, khinh thường nhìn về phía Phù Kinh Dương: “Vậy thì sao? Anh cho rằng tôi sợ? Cho dù là tôi đi tới… địa ngục của anh thì sau đó anh cũng sẽ chết trước mặt tôi!”

Khi Liễu Long Đình tiếp tục niệm chú, một luồng hơi thở màu vàng kim trực tiếp bay ra từ Hỗn Độn Chung theo câu thần chú của Liễu Long Đình và nó chuẩn bị xuyên vào trong cơ thể Phù Kinh Dương. Giọng nói của một ông già đột nhiên truyền đến từ phía sau chúng tôi: “Chậm đã!”

Giọng nói của ông già này có chút quen thuộc, khi nhìn theo giọng nói này thì tôi thấy một vầng sáng bay về phía chúng tôi. Khi ánh sáng này bay về phía mắt chúng tôi, thì vầng sáng đó biến thành một người người đạo gia cầm cây phất trần màu trắng. Ông già này có bộ râu trắng và mái tóc bạch kim, xuất hiện trước mặt chúng tôi và với sự xuất hiện của ông già này thì căn bản không kịp đợi tôi phản ứng đã có một con chim phượng hoàng ngũ sắc bay từ phía sau tôi đến. Vừa nhìn thì tôi sững sờ, nhất thời không thể tin vào mắt mình, đây là Phượng Tố Thiên?

“Anh, anh có phải là Phượng Tố Thiên không?” Tôi hỏi con phượng hoàng ngũ sắc này.

Đồng thời thì pháp lực của Liễu Long Đình đã ổn định, tôi cũng thu hồi trận pháp và ngồi trên lưng con phượng hoàng khổng lồ này.

“Là tôi đó, còn có thể là ai khác được chứ? Hi Nhi, tại sao cô lại quên tôi chứ?”

Khi giọng nói của Phượng Tố Thiên phát ra từ con phượng hoàng ngũ sắc này, cuối cùng tôi cũng tin điều đó. Tôi đã không gặp anh ta rất lâu rồi, hơn nữa tôi cũng đã tìm kiếm anh ta quá lâu rồi. Giờ anh ta lại xuất hiện trước mặt tôi như thế này, tôi vẫn còn không thể hay tin điều đó. Bây giờ tôi chắc anh ta là Phượng Tố Thiên, vì vậy tôi nhanh chóng nói hỏi thăm Phượng Tố Thiên những ngày qua anh ta đã ở đâu? Làm sao anh ta có thể vào động Hoa Tư, anh ta chỉ không biết mình đã biến mất trên nhân gian này bao lâu?

Nhưng mà pháp lực chuẩn bị giết chết Phù Kinh Dương của Liễu Long Đình không vì lời nói của ông già mà dừng lại chút nào, ông già dường như rất sợ Phù Kinh Dương sẽ chết, nên nhanh chóng vung vẩy phất trần trong tay vì Phù Kinh Dương mà chặn lại pháp lực của Liễu Long Đình. Khi luồng ánh sáng chạm vào phát trần của ông già, phất trần vỡ tan ngay lập tức. Hai pháp lực va vào nhau và phát ra một luồng dư âm cực mạnh lan về phía chúng tôi, như thể lan truyền khuếch trương toàn bộ sóng nước trong hồ, chấn động toàn bộ địa phủ.

Ông già nhìn thấy phất trần của mình bị pháp lực của Liễu Long Đình làm cho vỡ nát. Khi nãy phất trần xuất thủ vô cùng nhanh, bây giờ phất trần đã tan nát, vẻ mặt già nua như muốn khóc một hồi, nhưng lại cũng có chút băn khoăn. Sau một hồi chịu đựng, cuối cùng ông già đó cũng sốt ruột mà đi về phía mảnh vỡ vụn của phất trần, vừa đau khổ vừa hét lên: “Bảo bối của tôi, đây là bảo bối đã ở bên tôi hàng vạn năm, giờ nó tan nát rồi, hỏng rồi! Trái tim của tôi!” Ông già quay đầu nhìn về phía Liễu Long Đình rồi nói với anh ấy: “Tôi nói tổ tông kia, cậu có thể thu lại cái Hỗn Độn Chung của cậu có được không, nếu không thu lại thì quỷ hồn ở địa ngục này cũng bị Hỗn Độn Chung của cậu thiêu cháy hết rồi. Nếu như không có quỷ hồn thì cả con gái cậu, và mẹ của cô bé bảo vệ cũng tuyệt chủng hết rồi!”

Ông già này nói chuyện có chút không đúng, tôi nghe xong lời của ông già này và nhìn về cõi âm sau lưng chúng tôi. Tôi chỉ thấy ma quỷ chưa kịp trốn trong âm trạch phía sau chúng tôi đều đã chết. Bây giờ đằng sau chúng tôi, ngoài những yêu quái ra thì là một không gian trống rỗng, không có một bóng ma nào cả.