Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 756




Bởi vì U Quân đã hứa với Động Thần sẽ chết vì tôi, nên bây giờ khi tôi còn lại tôi và U Quân thì tôi không biết phải nói gì trong một lúc. Nói cảm ơn với anh ta thì cũng không phải, không nói thì cũng không phải. Không khí giữa chúng tôi có chút khó xử trong giây lát.

Thấy tôi không nói, U Quân chủ động nói với tôi: “Chúng ta hãy đến điện thờ trước, Liễu Long Đình cần nước thánh về trước đã.”

Tôi không biết là U Quân có biết về kiếp trước của anh ta không, có biết là Liễu Long Đình đã chiếm đế vị của anh ta không. Nếu anh ta biết, vậy mà anh ta vẫn sẵn sàng hy sinh bản thân để cho tôi cứu Liễu Long Đình?

Mặc dù tôi nói với anh ta về những điều ở kiếp trước ở thời điểm này là không tốt, nhưng tôi không muốn lừa dối anh ta, vì vậy tôi đã hỏi U Quân: “Anh có biết kiếp trước của anh đã xảy ra chuyện gì không?”

“Đương nhiên là tôi biết, bằng không tôi làm sao có thể yên tâm để em đi vào.”

“Giờ thì anh biết rồi, anh không hận Liễu Long Đình sao?” Tôi hỏi U Quân một lần nữa.

U Quân im lặng thở dài và nói với tôi: “Tất nhiên là hận rồi.”

“Vậy tại sao anh lại cứu anh ấy?”

Tôi nói xong, U Quân quay đầu liếc tôi một cái, đáp: “Yêu hận không có quan hệ. Cô yêu anh ta, cho nên mới phải cứu anh ta, tôi yêu cô cho nên tôi cứu cô.”

Đột nhiên nói ra tình cảm này làm tôi khó chịu, nhưng lúc này U Quân nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của tôi, chắc là sợ tôi suy nghĩ nhiều nên mới nói với tôi: “Cô đừng để chuyện này vào lòng. Yêu cô là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cô, cô cứ coi là bị một con chó điên đuổi theo, con chó điên này bị chết trong cuộc rượt đuổi là do định mệnh chứ không liên quan gì đến cô.”

Nghe U Quân nói những lời này làm tôi cảm thấy rất khó chịu, tôi không quan tâm đến sự sống chết của U Quân chút nào, nhưng nghĩ đến việc không quan tâm, tôi cũng cảm thấy mình nợ anh ta, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Nhưng bây giờ U Quân đã nói rồi, tôi không còn gì để nói nữa, vì vậy tôi chuyển chủ đề và hỏi anh ta: “Chỉ là tuy rằng Động Thần đồng ý cho chúng ta đi lấy nước thánh, nhưng từ khi chúng ta tiến vào đến hiện tại thì thời gian trong động đã lên đến hàng ngàn, hàng vạn năm. Một ngày trong động là một năm ở ngoài, nếu bây giờ quay lại không biết bên ngoài đã trôi qua bao nhiêu năm, e rằng cũng không thể bảo quản được thi thể của Liễu Long Đình.”

Thấy tôi đổi chủ để, U Quân cũng hơi thả lỏng giọng điệu, đáp: “Không, hang động này kỳ diệu, không chỉ có thể quay về quá khứ mà nó có thể đi đến hiện tại. Thời gian sẽ trôi khi chúng ta rời khỏi không gian này.”

Khi tôi nghe U Quân nói điều này, tôi nhẹ nhõm trong lòng, chỉ cần thời gian trôi qua không lâu như vậy, tôi vẫn còn cơ hội để cứu Liễu Long Đình.

Còn một quãng đường dài mới tới hoàng cung. Dù có cưỡi trên thần liễn thì chúng tôi cũng còn có mười phút mới có thể đến nơi. Trong mười phút này, tôi không tìm được gì để hỏi U Quân. Sau đó tôi im lặng một hồi, tôi đi tới hỏi anh ta: “Cái động này có phải là có thể biết chúng ta nghĩ cái gì trong đầu? Sau đó theo suy nghĩ của chúng ta mà cho ta lựa chọn tương ứng?”

“Đúng vậy, cái tinh vi của cái động này là nó có thể đọc được suy nghĩ của mỗi người đi vào. Chỉ cần những suy nghĩ lóe lên trong đầu chúng ta, chúng đều không thể thoát khỏi sự phát hiện của nó, nhưng mặc dù cái động này có sức mạnh như vậy nhưng cũng có nhược điểm. Vì động quá tối nên nó chỉ có thể đọc mọi thứ từ tâm trí của người đi vào chứ không thể nhìn thấy người vào động đang làm gì. Nhưng mọi thứ trên đời này, tất cả đều dựa trên suy nghĩ, không nhìn thấy cũng không sao.”

Vì đã nghĩ đến việc tách khỏi tôi, vì vậy U Quân đang nói chuyện với tôi bây giờ, có vẻ như không phải là tất cả. Nhưng mà khi anh ta nói ra điều này, tôi chỉ biết rằng trong lòng có một ý tưởng, nhưng khi ý tưởng đang nảy mầm tôi đã trút bỏ nó. Sau đó hỏi U Quân một lần nữa: “Vậy sau khi lấy nước thánh, chúng ta trở về nhân gian thật của mình sao? Và anh cũng chết ở nhân gian này sau khi tôi lấy được nước thánh?”

Hơi đau lòng khi hỏi U Quân một cách thẳng thắn rằng anh ta sẽ chết trên thế giới này, nhưng mà U Quân đã lên kế hoạch từ lâu rồi. Anh ta gật đầu và cũng không có để ý đến câu từ của tôi, chỉ biểu thị là đúng rồi. Chỉ khi lấy máu thịt tế tự thì tôi mới có thể lấy được nước thánh.

Ngay khi anh ta nói điều này thì tôi đã trực tiếp nắm lấy tay U Quân, cố gắng làm cho tôi nghĩ về vấn đề này càng nhiều càng tốt. Tôi học theo Ánh Nguyệt viết vào lòng bàn tay tôi và nói với tôi những gì cô bé muốn nói với tôi. Đưa tay nắm trong lòng bàn tay U Quân viết: “Trước tiên đừng nghĩ ngợi lung tung. Anh muốn bất kỳ thứ gì thì có thể viết vào lòng bàn tay, đừng có suy nghĩ trong đầu.”

Tuy rằng điều này khó đạt được, tất cả mọi thứ mà đại não tiếp xúc với cơ thể đều có quan hệ, nhưng dù sao chúng tôi cũng là thần tu luyện mấy ngàn năm, đối với việc này cũng không phải là rất khó.

Khi tôi viết những dòng chữ này trên tay U Quân, U Quân đã nhìn lên tôi. Trong hang động này, đã bao năm tăm tối, không thể nhìn thấy gì ngoài U Quân và anh ta ngoài nhìn thấy tôi thì cũng không thể thấy gì.

“Chờ lát nữa anh đem địa tinh phách của anh vào thân thể của tôi, dùng thể xác đi tế tự. Chờ sau khi đi ra ngoài thì tôi sẽ cho anh một thân thể mới.” . Ra chương nhanh nhất tại { T R Ù M t r u y ệ n . ORG }

Bởi vì chúng tôi đã không chuyển tất cả những gì chúng tôi đã làm vào thời điểm này vào bộ não của mình, tất cả những gì chúng tôi làm bây giờ thì chỉ có thể là phản xạ theo lẽ thường.

U Quân cũng nắm lấy tay tôi và nói với tôi: “Nguy hiểm quá, chúng ta không thể cầm cự được lâu.”

“Tôi muốn cứu anh, cho dù khó khăn đến đâu thì tôi cũng không thể để cho anh ở chỗ này, để cho anh chết.”

Khi U Quân cảm thấy tôi đang viết cái này trong lòng bàn tay của mình, tôi rõ ràng cảm thấy anh ta sửng sốt, nhưng anh ta ngay lập tức hồi phục. Giống như lần trước, trước khi chúng tôi đến hoàng cung của Liễu Long Đình, U Quân đã đưa đủ độ địa tinh phách phách của anh ta bay về thân thể và tôi cũng trực tiếp che giấu toàn bộ hơi thở trong cơ thể anh ta. Khi đi xuống thần liễn, tôi thấy trước mặt là một vùng tăm tối, chỉ có nước thánh mà chúng tôi đang tìm kiếm hiện ra trước mặt tôi.

Khi tôi nhấc cơ thể của U Quân ra khỏi thần liễn thì tôi đã thực hiện một số phép thuật trên cơ thể anh ta để khiến anh ta trông giống như một người sống và anh tràn đầy tinh khí. Tôi không biết liệu mình có thể che giấu Động Thần được hay không, nhưng khi tôi bước ra ngoài thì cơ thể U Quân trực tiếp bay lên không trung và một ngọn lửa ngay lập tức bùng cháy trên cơ thể anh ta.

Lúc này có một tràng cười vang lên, giống như nhận được U Quân làm vật tế, Động Thần rất vui mừng nói với tôi: “Đi, tôi đã lấy được đồ cúng rồi, cô đi lấy nước suối cứu mạng đi. Nhưng mà cô cũng không thể tham lam, cô vào một lần thì cho dù lấy bao nhiêu nước suối, cũng chỉ có thể cứu Liễu Long Đình một lần.”

Nếu chỉ có thể cứu một lần thì tôi lấy ra mấy cái chậu lớn nhỏ mang theo từ trong nhà ra, chọn một cái vừa đủ nhanh chóng đổ đầy nước rồi trở về thần liễn, chuẩn bị thoát khỏi động Hoa Tư này.

Khi tôi quay trở lại thần liễn chuẩn bị đi thì bóng tối ngột ngạt xung quanh chúng tôi đột nhiên biến mất, theo sát sau đó có một màn sương mỏng màu đen nổi lên xung quanh chúng tôi. Màn sương này đã thấy khi chúng tôi mới vào hang, bây giờ chúng tôi đã trở lại thế giới bình thường!

Trong lòng có chút bất ngờ, tôi phóng thần liễn về phía trước thật nhanh, mong muốn thoát khỏi hang động này ngay lập tức, bởi vì Động Thần này rất quan tâm đến cái chết của U Quân. Nếu Động Thần biết rằng thi thể này chỉ là một thi thể bình thường, không có tinh khí thì tôi nhất định sẽ bị truy đuổi.

Chỉ là con đường chúng tôi thoát ra khỏi động bây giờ có vẻ vô cùng dài. Tôi đã dẫn thần liễn vòng vòng trong cái động này một lúc, như thể tôi đã đi vào một mê cung, dù làm thế nào cũng không thể ra ngoài. Mà lúc này, có lẽ là Động Thần đã phát hiện ra rằng cơ thể của U Quân chỉ là lớp vỏ của quần áo của anh ta thì giọng nói gầm rú của ông ta vang lên từ phía sau chúng tôi: “Cô dám nói dối tôi, tôi muốn giết cô!”