Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 750




Đây là đâu? Chẳng lẽ nơi này là Mê Hồn Lộ và tôi còn tại Mê Hồn Lộ sao?

Nhưng nhìn những cảnh xung quanh, tôi không có cảm giác như mình vẫn bị mắc kẹt trong Mê Hồn Lộ. Dù sao thì tôi đã phá vỡ trận pháp Mê Hồn Lộ rồi và tôi không bị mê hoặc bởi những cảnh bên trong, mà ngược lại là U Quân, khi tôi ra khỏi Mê Hồn Lộ lúc nãy, anh ta không nhìn thấy ai cả. Hơn nữa khung cảnh hiện ra trước mắt tôi rất giống nhân gian trước khi hoang vu trước kia, lúc đó trên mặt đất không có người sinh sống, cũng chưa có công trình nào, chỉ có núi, có rừng nguyên sinh. Mặt đất cằn cỗi do chiến tranh liên miên, ở đó còn có những tảng đá kỳ lạ, những đám mây trắng lớn lơ lửng trên bầu trời xanh nhìn vô cùng thanh khiết, cái này không phải chính mình nhìn thấy mà có cảm giác đang xem phim.

Nhưng nói về điều đó, tôi vẫn không chắc đây có phải là tôi đã quay trở lại quá khứ hay không. Nếu là quá khứ, tại sao tôi lại quay trở lại thuở hồng hoang như vậy. Suối nước thánh này đã bị phá hủy vài năm trước, chỉ cần thời gian và không gian đưa tôi trở lại vài năm trước là có thể thấy rồi mà? Tại sao lại đi một vòng tròn lớn như vậy?

Hiện tại tôi không biết chuyện cụ thể, vì vậy tôi chỉ có thể xem những thay đổi trước để xem U Quân làm sao lại đột ngột thay trang phục này như thế và xem anh ta muốn làm gì.

Dưới sự chỉ huy của U Quân, hai đội binh mã cùng nhau chiến đấu. Vừa nãy nói U Quân dẫn đầu yêu binh, nhưng sau khi theo dõi trận chiến một lúc, tôi thấy rằng hai đội không phải là người, nhưng vẫn có sự khác biệt. Lính mà U Quân dẫn đầu sự kết hợp giữa cơ thể người và yêu, bất kể thể nào, đều có đầu người, động vật hoặc cơ thể chim và chiến đội đối diện với họ đều trông rất kỳ lạ. Những con yêu quái không có một chút đặc điểm của con người, chúng là tất cả các loài động vật và chúng dường như là những loài khác nhau.

Khi hai đội quân giao chiến, tiếng chiến đấu vang dội bên tai tôi, tiếng bước chân của những con yêu quái to lớn đập trên mặt đất, cả mặt đất rung chuyển như động đất, cảnh tượng vô cùng kinh hãi.

Tuy nhiên xét về thực lực thì sức mạnh của U Quân rõ ràng là yếu hơn, dưới sự tấn công của đại quân yêu quái thì những người đứng đầu bên phía họ không ngừng hứng chịu thương vong. Nếu trận chiến này kéo dài đến cuối cùng thì hẳn là U Quân sẽ bị đối phương đánh bại, mà những người yêu binh trông rất dữ tợn và tàn nhẫn, nếu họ bị đánh bại, đừng nói đến quân đội của U Quân, ngay cả bản thân anh ta cũng sẽ bị xé xác thành từng mảnh.

Trước đây, khi tôi đứng ở bên Nhân Thần để trấn giữ Thiên Đình thì cũng mang thiên binh đến tru diệt Yêu Thần và cuối cùng tôi đã giành được thắng lợi lớn, củng cố được vị trí đứng đầu thiên hạ của Nhân Thần. Tôi vẫn có thể hiểu được chiến thuật của quân đội của U Quân, hiện tại, tình hình quân đội của U Quân và yêu binh của đối thủ là một cuộc chiến đấu trực diện. Hầu hết các yêu binh đều có tầm vóc khổng lồ và có hình dáng động vật, đầu của chúng đều hướng về phía quân của U Quân. Khi lao tới, tất cả sức mạnh tập trung ở phần thân trước, tung ra một cuộc đòn tấn công dữ dội vào quân của U Quân, và sức mạnh tập trung ở phần trước của cơ thể như một tấm khiên cứng, khiến quân của U Quân muốn giết họ được đều khó.

Quân đội của U Quân thường có đầu người và thân thú, trông hơi giống người hiện tại của chúng tôi. Họ có tư duy nhanh nhẹn, phán đoán chuẩn và có thể tránh đòn tấn công từ yêu quái, vì vậy họ liên tục rút lui, sức mạnh thực sự kém hơn so với người yêu binh ở phía đối diện và thương vong là không thể tránh khỏi. Nếu lúc này, U Quân có quân tiếp viện thì quân lính hiện tại kéo theo nhóm yêu quái và tiếp tục chiến đấu với họ, còn quân tiếp viên tấn công từ phía sau những yêu quái đó. Bởi vì ở sau là có khả năng phòng thủ yếu nhất, cơ thể của yêu quái không được bảo vệ chút nào, đều là đầu không thể nhìn đuôi. Nếu nắm bắt được thời cơ lúc này thì sẽ có thể chuyển bại thành thắng.

Nhưng U Quân dường như chỉ mang theo một đội quân để chiến đấu và có thể đánh giá từ tình hình bị thất bại và rút lui liên tiếp hiện tại thì anh ta không có khả năng điều động binh lính và ngựa để đi đến phía sau của yêu bịnh. Tôi đã tự hỏi liệu tôi nên giúp anh ta hay không, chỉ cần tôi làm người tiếp viện cho anh ta trực tiếp tấn công từ phía sau của yêu binh làm rối loạn đội hình của họ thì cơ hội mà U Quân có thể giành chiến thắng là 100%.

Tôi do dự một lúc, thấy U Quân dũng cảm chiến đấu với kẻ thù, cũng bị tấn công, suýt chút nữa từ trên trời rơi xuống, tôi không biết đây là tưởng tượng hay là mình đã đến thời cổ đại. Nhưng mà tôi đã đưa U Quân vào trong động này nên dù là ảo ảnh hay thực tế thì ít nhất tôi cũng không thể cứ nhìn anh ta chết được. Dù tôi không thích anh ta, nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó, tôi sẽ giúp anh ta chuyển bại thành thắng.

Bây giờ thân thể của tôi còn quá nhỏ, tôi trực tiếp điều khiển thần liễn bay thẳng về phía sau yêu binh và khi tìm được vị trí đứng ngay phía sau chúng thì tôi để thần liễn của tôi bay đi thật xa. Sau đó tôi nhanh chóng thay đổi trở lại hình dạng thú của mình, một con rồng hung dữ và to lớn, mặc dù tôi không có nhiều sức mạnh vào lúc này, nhưng có thể dễ dàng tấn công yêu binh này từ những điểm yếu của chúng.

Tôi nhìn lên bầu trời rống một tiếng, ngưng tụ gần hết sức mạnh trong cơ thể, rồi từ miệng phun ra những chùm hỏa diễm nóng bỏng, những luồng hỏa diễm này rất mạnh, chúng cháy cho đến khi người bị mắc kẹt trong nó biến thành tro.

Tôi trực tiếp lao vào từ phía sau những con yêu quái này và đốt chúng bằng ngọn lửa mà tôi phun ra. Đội yêu binh bị ngọn lửa của tôi thiêu rụi, bởi vì chúng không có phép thuật bảo vệ phía sau và hỏa diễm của tôi thì lại bất ngờ đến từ phía sau. Tôi trực tiếp đốt từ đầu đến chân, hầu hết yêu quái đều chết sau khi bị tôi tấn công và vì sự xuất hiện của tôi nên cả đội quân yêu quái đang đoàn kết tiến về phía trước đã hỗn loạn trong chốc lát. Họ nhanh chóng quay lại để bảo vệ mạng sống của mình, nhưng mà U Quân đối diện với bọn họ cũng lợi dụng sự hoảng sợ của đám yêu binh này, đột nhiên giơ vũ khí trong tay lên, giơ lên trời rồi đột nhiên hướng về phía trước ra lệnh cho đại quân của mình tấn công!

Trong phút chốc, binh lính của U Quân đã tấn công lũ yêu binh này, lúc này những yêu binh xung quanh tôi chia năm xẻ bảy. Khi quân của U Quân tấn công thì cũng không tốn bao nhiêu thời gian, họ đã đánh bại tất cả, những người còn lại đều tỏ ý sẵn sàng đầu hàng, quỳ gối trước U Quân và lạy anh ta.

Tôi đã giúp U Quân thắng trận, bây giờ mọi thứ đã yên bình nên tôi đã khôi phục lại hình dáng ban đầu, U Quân lúc này mới biết rằng tôi đứng sau giúp anh ta, trong khi các tướng lĩnh của anh ta đang thu dọn chiến trường, anh ta bay về phía tôi và thu lại đôi cánh của mình, biến thành cùng kích thước với tôi. Anh ta đứng trước mặt tôi, nhìn vào khuôn mặt của tôi và quần áo tôi đang mặc, rồi hỏi tôi: “Xin hỏi Thần Tôn đến từ đâu? Trong trận chiến hôm nay, Thần Tôn đã giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn và cứu sống toàn bộ đội quân của tôi. Tôi rất biết ơn vì lòng tốt này, nếu như không chê thì xin Thần Tôn theo tôi trở lại, tôi sẽ cho thuộc hạ của mình tổ chức một yến tiệc cho Thần Tôn và tôn vinh Thần Tôn thành thượng thần.”

Khi U Quân nói điều này, ánh mắt của anh ta vẫn nhìn vào mặt tôi. Tôi nhìn biểu cảm của anh ta có vẻ là thật, thì cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười. Anh là Đế Tuấn đó, nếu như anh ta là Đế Tuấn thì tôi sẽ là Hồng Quân Lão Tổ.

Vì vậy, tôi đã hỏi U Quân: “Đừng diễn nữa. Chúng ta đã ở đây lâu rồi, vì vậy chúng ta phải tìm thấy suối nước thánh càng sớm càng tốt.”

Nhưng khi tôi nói điều này với U Quân thì anh ta cau mày. Vẻ ngoài của anh ta lúc này nam tính hơn trước rất nhiều, tuy có nét mặt giống nhau nhưng lại có cảm giác khác, tóc anh ta cũng tết lại. Vương miện chói lọi trên đầu anh ta trông rất sặc sỡ và chói mắt, và nó không giống như vẻ mù mờ thường ngày…

“Thần Tôn nói lời này là có ý gì? Thật ra thì tôi còn có một câu hỏi khác vẫn không có hỏi. Xin thứ cho tôi nói thẳng, tướng mạo của Thần Tôn kinh thế, lại vừa mới cứu quân của tôi. Khi Đế Tuấn nhìn thấy Thần Tôn lần đầu tiên thì trái tim của tôi đã ở chỗ Thần Tôn, nếu như không chê thì tôi muốn cưới Thần Quân làm vợ. Tôi sẽ chiếu cáo cho thiên hạ để thiên hạ chúc mừng cho tôi.”

Nghe U Quân nói lời này thì tôi cảm thấy buồn cười như đang mơ, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta và đội quân phía sau tuân theo mệnh lệnh của anh ta thì tôi mới chợt nhớ trong lòng rằng anh ta vừa nói mình là Đế Tuấn, đột nhiên tôi lại có cảm giác quen thuộc.