“Trước tiên, chúng ta hãy tìm một nơi để trú ngụ, sau đó ở đó và bàn bạc để quyết định tiếp theo chúng ta nên làm những gì.’’
Khi Liễu Long Đình nói điều này với tôi, anh ấy đã nhờ tôi lấy thần liễn ra, chúng tôi tìm một quán trọ để ở tại nơi này.
Cả địa ngục này cũng tương tự như ở nhân gian, chúng tôi tìm một chỗ ở cũng không khó, sau khi ở trên thần liễn, Liễu Long Đình ôm tôi vào lòng rồi lại điều khiển thần liễn bay đi.
Cả địa ngục chìm trong bóng tối, chỉ có những chiếc đèn lồng làm bằng giấy trắng xung quanh chúng tôi, với những ngọn nến cháy bên trong, tỏa ra ánh sáng màu vàng mờ nhạt.
Tôi ngước nhìn Liễu Long Đình đang ngồi bên cạnh, tôi chỉ muốn hỏi anh ấy một chút, nhưng lời nói tới miệng lại không nói ra được, tôi luôn sợ Liễu Long Đình hiểu lầm rằng tôi không có tin tưởng anh ấy. Nhưng nếu tôi không hỏi thì chuyện này cứ canh cánh ở trong lòng tôi, dù sao lòng không vững, bản thân tôi lo lắng là chuyện bình thường.
Liễu Long Đình bắt gặp tôi vài lần muốn nói lại thôi. Vài lần đầu anh ấy không hỏi tôi có chuyện gì, nhưng sau khi tôi im lặng một lúc, tôi đang nghĩ xem mình nên nói chuyện với Liễu Long Đình như thế nào để được uyển chuyển hơn thì Liễu Long Đình lại vừa quay đầu lại hỏi tôi: “Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?”
Câu hỏi đột ngột của anh ấy khiến tôi có chút không chuẩn bị trước, vội vàng lắc đầu, nhưng sau khi lắc đầu, tôi cảm thấy quan hệ giữa chúng tôi sẽ không cần thiết phải kiêng kỵ nhiều thứ như vậy, vì vậy tôi lại nhìn vào Liễu Long Đình gật đầu, ừ một tiếng với anh ấy: “Em muốn hỏi anh một chuyện.’’
Liễu Long Đình quay đầu nhìn mặt của tôi, đưa tay ôm lấy tôi, vỗ vỗ vai của tôi, nhìn về phía trước mặt tôi đáp: “Nói đi, em muốn hỏi cái gì?”
“Em muốn biết anh giấu trái tim của em ở đâu?” . Chuyên trang đọc truyện -- TrùmTr uyện. ORG --
Rõ ràng là tôi đã nghĩ ra ngôn ngữ khéo léo nhất của mình, nhưng lúc này, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nên tôi đột nhiên nói thẳng ra. Khi Liễu Long Đình nghe tôi hỏi anh ấy câu này, tôi có thể cảm thấy cơ thể anh ấy rõ ràng là sững sờ, nhưng anh lại phản ứng rất nhanh, trở mặt đưa ra một khuôn mặt ưa nhìn và nói với tôi một cách rất mơ hồ: “Anh đã giấu trái tim em trong tim anh.”
Ngay cả một cô gái mười tám tuổi cũng biết rằng đây là một lời nói dối. Cô Hoạch Điểu đã đứng trên vai tôi và thấy Liễu Long Đình nói điều này với tôi, cậu ta liền đem cái mỏ chim của mình ra làm bộ nôn mửa, rồi liền nói rằng Liễu Long Đình và tôi thật buồn nôn.
Tôi biết rằng Liễu Long Đình nói điều này là để lừa gạt tôi. Anh ấy không muốn trả lời câu hỏi mà tôi đã hỏi anh ấy, nhưng vấn đề này đã được tôi giấu kín. Vì vậy, Liễu Long Đình chưa bao giờ đề cập bất cứ điều gì về trái tim của tôi, nếu lần này tôi đã hỏi nó rồi, vào lần sau tôi không muốn phải xoắn xuýt để hỏi Liễu Long Đình câu hỏi này nữa, vì vậy tôi đã nói với Liễu Long Đình: “Lần này, em hoàn toàn nghiêm túc khi nói chuyện này với anh, coi như là để thỏa mãn sự tò mò của em, anh cất trái tim của em để làm gì?”
Trong giọng điệu của tôi, tôi đã có chút làm nũng, tay tôi cũng ôm lấy cánh tay Liễu Long Đình và lay động anh ấy, hy vọng anh ấy sẽ nói cho tôi biết sự thật về chuyện này.
Nhưng Liễu Long Đình lúc này dường như đã hạ quyết tâm, không muốn nói cho tôi biết chuyện này, nên nhìn chằm chằm vào mắt tôi, trả lời tôi: “Anh cũng rất nghiêm túc, chỉ là giấu ở trong tim anh.”
Chuyện này đã làm tôi băn khoăn từ rất lâu, nếu không phải Tần Quảng Vương nói Liễu Long Đình biết nhiều chuyện, lúc này tôi cũng không hỏi Liễu Long Đình tim của tôi ở đâu? Nhưng tôi đã hỏi rồi mà Liễu Long Đình lại tìm cớ đùa giỡn như vậy để chọc tức tôi, tôi rất tức giận, lập tức rút tay ra khỏi cánh tay Liễu Long Đình và nói với anh ấy rằng tôi không muốn nói chuyện với anh ấy nữa.
Cho dù nói ra lời này, cũng không cho Liễu Long Đình cảm giác nguy hiểm, nên sau đó hỏi tôi: “Tần Quảng Vương nói con kia là Phượng Hoàng, anh nghĩ có thể là Phượng Tố Thiên, chúng ta đi tới động tìm kiếm Phượng Tố Thiên sao?”
Ban đầu, tôi thực sự không muốn nói chuyện với Liễu Long Đình, nhưng bây giờ anh ấy đang hỏi tôi những câu hỏi về Phượng Tố Thiên. Hiện tại tôi đã biết nơi ở của Phượng Tố Thiên. Ngay cả khi tôi biết rằng hang động này rất nguy hiểm, Phượng Tố Thiên đã đi theo tôi trong nhiều năm, anh ta đã chọn ở lại với Nguyên Thủy Thiên Tôn để bảo vệ Ánh Nguyệt. Vì điều này, anh ta đã bước vào lối vào địa ngục này. Nếu anh ta ở trong đó, thực sự xảy ra chuyện gì đó vì tôi không cứu anh ta. Dẫn đến anh ta mất mạng, và nếu trường hợp này xảy ra, tôi sẽ ân hận suốt đời.
Hơn nữa, nếu tôi vào hang một mình, tôi không chắc mình sẽ ra khỏi hang được vì sức mạnh của tôi còn còn chút ít và tôi vẫn cảm thấy có chút gì đó bức bách, nếu tôi nói với Liễu Long Đình bây giờ đi, sau đó anh ấy sẽ đi cùng tôi. Nếu tất cả chúng tôi chết trong hang, Ánh Nguyệt của tôi phải làm sao bây giờ? Ai sẽ giúp tôi giải cứu Ánh Nguyệt khỏi U Quân?
“Đi, thế nhưng em muốn đi một mình.’’ Tôi đáp lại Liễu Long Đình.
Khi tôi trả lời những lời của Liễu Long Đinh, vẻ mặt của Liễu Long Đình thay đổi hoàn toàn và anh ấy nói với tôi: “Em đang giận hờn anh à?”
“Em không giận hờn anh, mà tại sao em lại giận anh, chẳng lẽ giận anh vì không nói cho em biết trái tim của em ở đâu sao? Anh nghĩ việc này có cần thiết để em đột nhiên nổi giận không? Đây không phải là lần đầu tiên anh không nói cho em biết.”
Tôi nghĩ ở một góc độ nào đó, có lẽ suy nghĩ trong lòng tôi cũng giống như Liễu Long Đình, để giữ cho tôi sống, anh ấy dù có mang tôi cho những người đàn ông khác cũng không ngại, tôi cũng giống như anh ấy, trong bất cứ nguy hiểm nào, tôi cũng sẽ không muốn anh ấy đi với tôi. Chúng tôi không còn là hai người tự do trước đây nữa. Tôi có Ánh Nguyệt, và tôi không thể để Ánh Nguyệt sau này lớn lên, ngay cả ba lẫn mẹ đều không có.
Thấy chúng tôi sắp cãi nhau, Cô Hoạch Điểu bay xuống từ vai tôi và trốn vào góc xe kéo, khuyên tôi và Liễu Long Đình một câu: “Nếu các người có chuyện gì thì cứ thẳng thắng với nhau đi, đừng cãi nhau, ảnh hưởng cảm tình.’’
Liễu Long Đình quay đầu lại liếc nhìn Cô Hoạch Điểu với vẻ mặt lạnh lùng, sau đó quay đầu nhìn tôi, đối với tôi nói: “Em cũng không còn trẻ nữa, cho dù là dựa theo tuổi của con người, thì em cũng đã hơn hai mươi tuổi, em cũng đã từng trải rất nhiều chuyện. Sau bao nhiêu chuyện như vậy, tại sao lại luôn đưa ra những quyết định ấu trĩ như một đứa trẻ như thế? Chuyện nào ra chuyện đó, em nghĩ em đi tìm Phượng Tố Thiên một mình, Phượng Tố Thiên không thể đi ra thì em vẫn có thể đi ra à?!”
Nhìn vẻ mặt trách cứ mình nghiêm túc như vậy của Liễu Long Đình, nhất thời tôi cảm thấy thật buồn cười, anh cho rằng tôi không biết sao? Nếu không phải vì sợ rằng anh ấy sẽ chết cùng tôi, và Ánh Nguyệt sẽ không có chỗ nương tựa trong tương lai, làm sao tôi có thể nói ra lời như vậy? Trong lòng anh ấy, tôi luôn ấu trĩ và vô dụng như vậy sao?
“Ừ, là do em ấu trĩ. Là em không phân biệt rạch ròi chuyện này chuyện kia mà đưa ra quyết định lung tung. Làm sao vậy, anh không thích em sao? Nếu không thích em thì có thể đi, không cần ở cùng em!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Liễu Long Đình và nói những lời tàn nhẫn với anh ấy, để xứng đáng với anh ấy, tôi đã nỗ lực hoàn thiện bản thân và không để bản thân yếu đuối như vậy. Liệu Liễu Long Đình có nhìn thấy sự cố gắng của tôi không? Vào thời điểm như thế này, anh ấy lại nói những điều này với tôi, tôi không thể giấu anh ấy điều gì, nhưng anh ấy không muốn trả lời tôi dù chỉ một câu đơn giản không thể đơn giản hơn.
“Hai người các người từ từ nói chuyện đi đừng cãi nhau, tuy rằng tôi rất tán thành hai người các người chia tay, nhưng mà đi tìm người lần này cô rất cần Liễu Long Đình cùng cô đi xuống hố đó. Khi cậu ấy đi theo sẽ ngăn cản tai ương cho cô, một mình cô đi thì thậm chí không có một tấm lá chắn. Cơ hội ra ngoài chắc chắn là rất ít. Ngoài ra, không phải sẽ tốt hơn nếu Liễu Long Đình chết bên trong sao? Cô có thể ra ngoài và ở bên Phong Đô đại đế, người mà tôi thích, ở cùng một chỗ!”
Liễu Long Đình và tôi bây giờ đang ở trước đầu sóng ngọn gió. Cô Hoạch Điểu nói chuyện vớ vẩn bên cạnh mà không hề hay biết. Liễu Long Đình nghe Cô Hoạch Điểu nói liền đưa tay ra nắm lấy cổ áo tôi, giơ lên trước mặt, tay kia trực tiếp đánh ra linh khí vào Cô Hoạch Điểu!
Ở khoảng cách gần như vậy, Cô Hoạch Điểu hoàn toàn không thể né tránh được, ngay lập tức bị Liễu Long Đình đánh trúng một tiếng hét vang lên từ miệng Cô Hoạch Điểu, một nửa cánh của cậu ta bị linh khí của Liễu Long Đình đánh bay một nửa, Cô Hoạch Điểu rơi trên mặt đất trong xe, ngất đi.
Tôi nhìn con Cô Hoạch Điểu đã ngất xỉu trên mặt đất, tôi sợ rằng cậu ta sẽ chết, tôi nhanh chóng vươn tay nhặt nó lên, nhưng Liễu Long Đình đã nắm chặt cổ áo tôi, nhìn chằm chằm vào tôi một cách dữ tợn, như thế nếu tôi làm trái ý anh ấy, anh ấy sẽ giết tôi.