Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 699




Nhìn thấy tình hình này, trong lòng tôi nhất thời sửng sốt, Kiều Nhi lắc lắc, nhìn thấy thẻ tre trong ống trúc của cô bé toàn bộ đều đổ ra ngoài, nhất thời vô cùng kinh ngạc, sau đó cúi xuống nhìn toàn bộ thẻ tre đã bị đứt thành từng đoạn dưới đất, thở dài một tiếng, nhưng cũng không lộ ra biểu tình quá hoảng sợ, quay đầu lại nói với tôi: “Chị Tiểu Bạch, lần này mọi người đi địa phủ không cách nào hiểu rõ được.”

“Không cách nào hiểu rõ được?” Tôi quay đầu lại nhìn Liễu Long Đình một cái, sau đó lại nhìn về phía Kiều Nhi: “Không cách nào hiểu rõ được là ý gì?”

“Chính là không thể dự đoán được kết quả của mọi người.” Kiều Nhi trả lời tôi một câu.

“Quẻ bói này không phải là có thể bói được bất cứ kết quả nào sao? Sao lại không cách nào hiểu rõ được?”

Lần đầu tiên tôi nghe thấy kiểu nói như thế này. Có điều bát quái Chu Dịch này lúc trước cũng đều là hoàng đế Phục Hi nghiên cứu và phát minh ra, từ trước tôi cũng chưa từng tiếp xúc với ngành này, không hiểu cũng là chuyện bình thường.

“Không cách nào hiểu rõ được chính là nó nằm ngoài phạm vi dự đoán của quẻ bói. Liễu Long Đình giải thích cho tôi: “Giống như dưới nhân gian dùng tín hiệu internet, khi mà không có internet, điện thoại sẽ nằm vào trạng thái không thể quay số để trả lời, quẻ bói này cũng giống như vậy, vượt ra khỏi phạm vi dự đoán được thì không có cách nào bói được.”

Hiện tại chúng tôi chỉ là đi một chuyến đến địa phủ mà thôi, vậy mà còn vượt ra khỏi phạm vi của quẻ bói, nhưng cũng chính vì như vậy, khiến tôi thậm chí có chút khâm phục hoàng đế Phục Hi. Ở thời cổ đại, Phục Hi làm thế nào mà có thể phát minh ra được loại đồ không cần đoán cũng biết này, nhưng lúc trước quan hệ giữa tôi với Nữ Oa tốt như vậy, vậy tôi từ lúc trước có quen biết Phục Hi hay không?

Khi những vấn đề này hiện lên trong đầu tôi, Liễu Long Đình cũng không quá lo lắng về vấn đề của thẻ bói, gọi Kiều Nhi dọn dẹp xong, chúng tôi chuẩn bị ra ngoài, cô bé với Long Đằng ở nhà, nhất định phải luyện công thật tốt, không được bắt nạt Long Đằng.

Bộ dáng đang nói hiện tại của Liễu Long Đình, đúng là cực giống với một ông bà già, chỉ đáng tiếc Ánh Nguyệt hiện tại còn đang trong tay của U Quân, nếu như Ánh Nguyệt quay trở lại, e rằng Liễu Long Đình cũng sẽ quan tâm Ánh Nguyệt giống như quan tâm Kiều Nhi với Long Đằng vậy.

Lúc chúng tôi đi đến điện Diêm Vương tìm Tần Quảng Vương, vẫn là nên gửi mệnh lệnh cho thiên bình đi thông báo một tiếng, tuy là hiện tại Tần Quảng Vương coi như là bị tôi giam cầm, nhưng mà tốt xấu gì cũng là một Diêm Vương, lịch sự thì luôn luôn phải có. Hơn nữa trước lúc gặp lại Tần Quảng Vương, tôi trước tiên phải nói rõ với Cô Hoạch Điểu, đợi lát nữa nhìn thấy Tần Quảng Vương, đừng có lúc nào cũng bất kính với người ta, về sau nếu như cậu ta chết rồi, quỷ hồn của cậu ta cũng phải trở về điện Diêm La này, đến lúc đó xem Tần Quảng Vương trừng trị cậu ta như thế nào.

Cô Hoạch Điểu hiện tại biến thành một con chim tước màu đen nhỏ đứng trên vai của tôi, không đem lời nói của tôi để trong lòng một chút nào, cậu ta còn tận năm cái mạng, không qua hơn một ngàn năm nữa, làm sao có thể chết được.

Tôi nhìn thấy Cô Hoạch Điểu tự tin như vậy thì cũng lười mà phí lời nói với cậu ta, lúc chúng tôi nói chuyện, thiên binh đi ra mời chúng tôi vào điện.

“Đúng là không phải một đứa cháu trai ngoan mà!” Cô Hoạch Điểu thấy Tần Quảng Vương không ra tiếp đón liền chửi một câu, tôi giơ tay ra lập tức vỗ lên đầu Cô Hoạch Điểu một cái, vỗ đến mức Cô Hoạch Điểu oa oa kêu loạn lên, lập tức liền bay đến trên vai của Liễu Long Đình, một bên bay một bên chửi tôi ác độc như vậy, đến ngay cả một con chim dễ thương cũng đánh, cũng chỉ có Liễu Long Đình dám thích tôi. Nhưng mà khi Cô Hoạch Điểu đúng lúc đặt chân lên trên vai của Liễu Long Đình, Liễu Long Đình nhìn cũng không nhìn Cô Hoạch Điểu một cái, thuận tay phủi đầu vai một cái, không cho Cô Hoạch Điểu đứng trên vai của anh ấy.

Nhìn thấy Liễu Long Đình cũng không muốn thấy cậu ta, Cô Hoạch Điểu lại thở phì phì bay lên trên vai của tôi đứng, quay gương mặt nhỏ dễ thương, thăm dò nhìn qua, chửi Liễu Long Đình, nói với tôi một câu Liễu Long Đình đúng không phải là thứ tốt đẹp gì, tôi ở cùng với anh ấy đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Từ lâu tôi đã bất lực với cái miệng này của Cô Hoạch Điểu, nhưng dù nói thế nào đi nữa, hiện tại tôi cũng là Thiên Đế, lão đại của lão đại Tần Quảng Vương, tôi đến gặp anh ta, anh ta nói như thế nào cũng phải ra đón tiếp, dù sao thì tôi còn tha cho anh ta một con đường sống.

Nhưng anh ta lạnh nhạt với tôi như vậy, không phải tên ngốc đều có thể đoán ra được, anh ta không hoan nghênh tôi, nhưng dù sao tôi cũng đã đến rồi, hiển nhiên cũng phải hỏi rồi lại đi, không thì đến phí công rồi.

Tôi và Liễu Long Đình dưới sự dẫn dắt của thiên binh đi vào điện, Tần Quảng Vương hiện tại đang nghiêm chỉnh mà ngồi ở trước bàn phán xét, cầm cây bút lông, lần lượt tìm tên người, cho dù biết chúng tôi đến rồi, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, liền cứ làm việc của anh ta.

“Lão Diêm Vương, chủ tử nhà tôi đến rồi, anh làm sao lại vô lễ như vậy, có tin chúng tôi hiện tại liền thu hồi lại cái vị trí Diêm Vương này không.” Cô Hoạch Điểu nhìn thấy Tần Quảng Vương không để ý đến chúng tôi, không giữ được bình tĩnh, lập tức liền hét lớn về phía Diêm Vương.

Sau khi Cô Hoạch Điểu hét xong, lúc này Tần Quảng Vương mới tùy tiện đáp lại một câu: “Nơi này đã là địa bàn của các người, tôi chẳng qua chỉ là một chức quan nhỏ bé mà thôi, không có tư cách nói chuyện cùng với Thiên Đế, vì vậy mấy người đến đây, vẫn là mời tùy tiện đi.’’

Tần Quảng Vương hiện tại nói lời này có chút không hiền hậu, nhưng tôi hiện tại không phải đến lôi kéo làm quen với Tần Quảng Vương, tôi nhìn Liễu Long Đình một cái, Liễu Long Đình hiểu ý tôi, nói với Tần Quảng Vương: “Anh như thế nào là chuyện của riêng anh, Thiên Đế tha cho anh một mạng sống, để cho anh tiếp tục vì bách tính mà mưu cầu hạnh phúc, không phải là vì đến để xem mặt mũi của anh. Hôm nay chúng tôi đến, là có một việc muốn hỏi anh, việc này của anh liên quan đến cả tam giới, nếu như anh biết thì mong anh trả lời cho chúng tôi.’’

“Hỏi đi, mạng của tôi đều là các người giữ lại, có lời gì, trực tiếp hỏi là được.” Giọng điệu của Tần Quảng Vương vẫn lạnh nhạt như cũ.

Tôi trước tiên dùng cách làm của Liễu Long Đình, dùng kết giới phong ấn toàn bộ điện Diêm Vương, sau đó từng bước từng bước mà tiến về phía trước bàn phán xét của anh ta, bước đến trước mặt của Tần Quảng Vương, nhìn anh ta hỏi: “Tôi muốn biết cái động lớn này của cửa vào địa ngục trừ dẫn đến Minh giới, nó còn dẫn đến đâu. Còn có, lúc đầu là ai chỉ thị anh giết tôi.”

Tôi biết rõ, câu hỏi thứ hai Tần Quảng Vương chắc chắn sẽ không trả lời, cho nên lúc tôi nói với Tần Quảng Vương xong, tôi lại bổ sung nói thêm một câu với anh ta: “Câu hỏi thứ hai, anh có thể không trả lời, nhưng câu hỏi thứ nhất, anh nhất định phải trả lời tôi. Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngài ấy đã đến Mình giới đúng không?”

Tuy rằng hai câu hỏi này, tôi có thể trực tiếp đi hỏi U Minh đại đế, nhưng tôi lựa chọn đến hỏi Tần Quảng Vương, là muốn xem xem thái độ của anh ta đối với tôi có dịu dàng hay không. Hiện tại U Minh đại đế trấn thủ cửa vào địa ngục của dưới núi Vân Hải, đã dùng toàn bộ sức lực, Thần Tiên trên núi còn chưa hoàn toàn rời khỏi, tất cả hơi thở của thần linh ở ngọn núi này, toàn bộ đều đang nổi dậy mở rộng cửa động. Lực lượng lớn như vậy, toàn bộ đều do một mình U Minh đại đế trấn thủ, như vậy làm tiêu hao pháp lực rất lớn, nếu như tôi hiện tại lại đi quấy rầy anh ta, tôi sợ anh ta phân tâm, cũng sợ anh ta sẽ bị lực lượng thần bí có thể điều khiển Tần Quảng Vương tìm đến, đến lúc đó nếu như tôi với U Minh đại đế khai chiến, đối với chúng tôi mà nói, nhất định không phải là chuyện tốt gì, cho nên tôi muốn biết chân tướng, Tần Quảng Vương là người có thể giải đáp tốt nhất.

“Vậy nếu như tôi không trả lời thì sao?” Tần Quảng Vương có chút kiêu ngạo hỏi tôi.

Những lời này, cho dù tôi có thể nhịn, nhưng mà Cô Hoạch Điểu đã nhịn không nổi nữa rồi, chửi ầm lên nói Tần Quảng Vương không phải thứ tốt đẹp gì, cứ như vậy mà báo đáp ơn cứu mạng của cậu ta sao? Nếu như không phải tôi khai ân, anh ta hiện tại đã sớm đã hồn phi phách tán rồi.

Tần Quảng Vương lúc này không để ý đến lời nói của Cô Hoạch Điểu, thế là tôi liền thở ra một hơi dài, nói với Tần Quảng Vương: “Tần Quảng Vương, anh luôn miệng nói vì thiên hạ bách tính, nhưng hiện tại an nguy của thiên hạ bách tính đang được nắm chặt ở trong tay anh, nếu như anh che dấu chuyện này với tôi, tạo thành nỗi lo nghiêm trọng thế nào, thương tổn mạng người, đây chính là cái anh gọi là vì thiên hạ bách tính sao? Anh làm Diêm Vương nhiều năm như vậy, toàn bộ việc sắp thành tới nơi nhưng lại hỏng rồi.”

Sau khi nghe tôi nói hết những lời này, Tần Quảng Vương lúc này mới bỏ bút trong tay anh ta xuống, ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi tôi: “Cho dù là cô biết rồi thì có thể như thế nào? Cô đến ngay cả con gái của mình cũng không có cách nào đòi về, cô còn có thể làm cái gì? Tôi nói cho cô rồi thì lại có tác dụng gì? Cô có thể ngăn chặn lại mọi thứ sao?”

“Nếu như anh không nói, tôi làm sao biết được có thể ngăn chặn hay không?” Tôi hỏi lại Tần Quảng Vương.

Mà Tần Quảng Vương sau khi nghe tôi nói lời này, cười lạnh một tiếng, dời mắt nhìn Liễu Long Đình sau lưng tôi, trên mặt lộ ra biểu tình trào phúng: “Cô cùng với đại lão khác từ xa chạy đến địa phủ hỏi tôi, ngược lại không bằng hỏi người cả ngày đều ở bên cạnh cô Liễu Long Đình đi, anh ta biết được nhiều hơn tôi đấy. Điều tôi không biết thì anh ta đều biết tất cả, cô sao không đi hỏi anh ta, cô hỏi anh ta so với hỏi tôi đơn giản hơn nhiều.