Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 687




Phong Đô đại đế vừa nói xong, đứng lên phân phó Tiên Lăng tiếp khách chu đáo, sau đó liền cùng Liễu Long Đình đi ra ngoài. Thật sự không thể tưởng tượng được, Phong Đô đại đế rốt cuộc có chuyện gì mà muốn nói riêng cùng Liễu Long Đình. Liễu Long Đình sau khi chết ngay cả hồn phách cũng là của anh ta, giữa hai người bọn họ còn có cái gì để lấy ra nói chuyện ngoài hải châu trân quý.

Tiên Lăng sau khi nghe xong lời nói của Phong Đô đại đế, đi tới chỗ tôi pha trà, tôi nhìn Tiên Lăng mỗi ngày đều đi theo bên cạnh Phong Đô đại đế, hỏi Tiên Lăng xem Phong Đô đại đế là loại người như thế nào? Lúc đầu Tiên Lãng cũng không trả lời cho tôi biết chủ nhân của cô bé là ai, càng không liên quan đến chuyện của tôi.

“Nhưng em thân là thần thú của chủ nhân, chị cũng đang quan tâm chủ nhân của em, chị có cảm giác chủ nhân của em tuy rằng pháp lực vô biên nhưng anh ta tựa hồ không phải rất vui vẻ. Hiện tại chị muốn chủ nhân của em hỗ trợ chị, cũng hy vọng chủ nhân em có thể vui vẻ lên một chút.”

Nghe tôi nói xong, động tác rót trà của Tiên Lăng chợt chậm lại, do dự một lúc, sau đó đem ấm trà đặt ở trước mặt tôi, giọng điệu có chút khó chịu trả lời tôi, nói: “Nếu mỗi ngày chị ở địa phủ tối tăm này, vô số vạn năm, không nhìn thấy ánh nắng mặt trời, chị cũng sẽ không vui như vậy thôi.”

“Chủ nhân của em pháp lực lớn như vậy, muốn đi đón ánh mặt trời, ra khỏi Phong Đô chính là cảnh xuân tươi đẹp, bên ngoài chính là mùa xuân rồi, em có thể cùng chủ nhân của em đi ra ngoài xem xét một chút.”

Tôi vừa nói xong lại chỉ nghe Tiên Lãng thở dài, hướng bên cạnh tôi ngồi xuống, nói với tôi: “Chủ nhân của tôi là thần lớn nhất trong âm ti, mấy vạn năm qua vẫn luôn ở âm ti, ngoại hình của chủ nhân đã phát sinh biến hóa, không thể bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào. Lại chủ trì Phong Đô địa ngục, nếu chủ nhân rời khỏi nơi này, bọn ma quỷ đang bị giam giữ ở đây không cảm thấy được hơi thở của chủ nhân sẽ bạo loạn, hiện tại minh giới lại không yên ổn, chủ nhân càng không có cách nào mà đi ra ngoài.”

Lúc trước tôi đối với Phong Đô đại đế cũng không hiểu rõ lắm, hiện tại đối với anh ta quen thuộc hơn một chút, hay là bởi vì tôi có chuyện muốn nhờ anh ta mới quen thuộc với anh ta một chút, nhìn Tiên Lăng ưu sầu cho Phong Đô đại đế như vậy, tôi liền hỏi Tiên Lăng nói: “Em cùng chủ nhân đã sống bao nhiêu năm rồi?”

“Mấy ngàn năm, trước đây yêu thần cùng nhân thần đại chiến, yêu thần thất bại, tôi vốn bị thần binh đuổi giết, may mà vào được Phong Đô huyễn cảnh, được chủ nhân cứu, chủ nhân niệm tình khi đó tôi tuổi còn nhỏ nên đã thu nhận tôi làm đồ đệ.”

Mấy ngàn năm trước Tiên Lăng chính là như vậy, hiện tại vẫn là như vậy, nhưng yêu thủ cùng thần tiên chỉ cần dùng pháp lực, đều có thể tùy tiện biến hóa tuổi tác và hình dáng của mình, tôi cũng không hỏi nhiều. Nếu Tiên Lăng đi theo Phong Đô đại đế lâu như vậy, tôi nghĩ cô ta đối với Phong Đô đại đế hẳn là cũng rất hiểu rõ, vốn định hỏi cô bé có thể đoán được Liễu Long Đình hay không? Nhưng mà còn chưa đợi tôi hỏi ra lời Tiên Lăng bỗng nhiên nói với tôi: “Gần đây chủ nhân coi trọng một phụ nữ, nhưng người kia ngay cả con cũng có rồi, đã không xứng với chủ nhân của tôi, chị có biết biện pháp gì có thể khiến chủ nhân tôi cảm thấy chán ghét người kia không?” ……

Khi Tiên Lăng và tôi nói lời này, tôi nghĩ Tiên Lăng nói không phải là tôi đấy chứ! Cái này có chút xấu hổ, quỷ vật này sao lại không biết xấu hổ như vậy, lá gan không phải to lớn như thế rồi đấy chứ. Trước mặt tôi dám nói xấu, cho rằng tôi không biết ý tứ của nó hay sao?

“Vậy chủ nhân của em thích cô ta đến mức nào?” Tôi cố ý giả bộ không biết lời của Tiên Lăng nói.

Tiên Lăng thấy cô bé nói tôi mà tôi một chút phản ứng cũng không có, vì thế cho rằng tôi thật sự không biết, nói với tôi: “Mới vài năm, chủ nhân quá tịch mịch, người phụ nữ kia có con còn chiếm tiện nghi của chủ nhân tôi, còn nhìn mặt chủ nhân tôi. Vốn tưởng rằng chủ nhân sẽ giết cô ta, không nghĩ tới lại thả cô ta đi. Người phụ nữ đó rất xấu xa, tôi rất chán ghét cô ta, hại chủ nhân tôi không thể yên tâm tu luyện, nếu để cho tôi thấy cô ta, tôi sẽ xé xác cô ta thành vài mảnh.”

“Sao em nói chuyện này, cùng lúc chị lại thấy chủ nhân của em giống chị quá vậy? Em đang nói về chị đấy à?” Tôi nửa đùa nửa thật hỏi Tiên Lăng.

Vì sao bản thân tôi cũng ở trước mặt Tiên Lăng, cô bé nói xấu tôi như thế tôi cũng sẽ bận tâm một chút, nhưng điều làm cho tôi không nghĩ tới chính là Tiên Lăng nghe tôi nói xong lời này, không chút nào giống gật đầu, trả lời tôi: “Không sai, người tôi nhắc đến chính là chị.”

Thấy nha đầu chết tiệt này thẳng thắn mắng tôi như vậy, hiện tại dù sao Liễu Long Đình và Phong Đô đại đế đã đi ra ngoài, tôi liền trực tiếp theo lời Tiên Lăng nói, nói với cô bé: “Vậy nếu dựa theo lời của em nói, chủ nhân của em bây giờ đang cùng Liễu Long Đình đi ra ngoài chẳng lẽ là vì tranh giành chị sao? Chủ nhân em có thể sẽ nói với Liễu Long Đình, bảo anh ấy nhường chị cho chủ nhân của em hay không, chủ nhân em mà đáp ứng thì chúng ta cùng đi trấn thủ cửa núi gì.”

Lúc tôi nói lời này, bản thân tôi cảm thấy vô cùng không biết xấu hổ, Tiên Lăng nghe được lời này của tôi quả thực chính là mở to hai mắt, vẻ mặt khó tin nhìn tôi, hỏi: “Chị có chắc chị thật sự là Hi Hoàng trên trời không? Không phải là giả mạo đó chứ? Xem ra Tam giới này thật sự là muốn xong rồi, một đời là chủ Tam giới, lại có thể nói ra những lời thô bỉ không chịu nổi như vậy.”

Thật sự là buồn cười, là ai nói làm Hi Hoàng thì không thể mắng người suy nghĩ lung tung? Hơn nữa chuyện này rõ ràng chính là Tiên Lăng chọn lên trước, tôi theo ý tứ của cô bé nói lại ấy chứ?

“Em đừng ngồi bên cạnh chị, chủ nhân của em bảo em chiêu đãi chị đấy, còn không đi bưng cho chị một ít đồ ăn tới đây mau lên?” . ngôn tình hoàn

Tôi vừa nói vừa đẩy Tiên Lăng từ bên cạnh tôi ra ngoài, Tiên Lăng nhìn bộ dáng biến sắc của tôi, tức giận đi xuống. Lúc trước tôi còn cảm thấy tính tình Kiều Nhi dọa người, Tiên Lăng này quả thực so với Kiều Nhi còn cay đắng hơn. Nhưng nghĩ đến bộ dáng trung thành và tận tâm của Tiên Lăng đối với Phong Đô đại đế, tôi đối với Tiên Lăng nói những lời vừa rồi, khi Tiên Lăng đi ra ngoài, cô bé tốt nhất là không nên nói với Phong Đô đại đế, nếu bị Phong Đô đại đế nghe được tôi nói những lời như vậy, tôi quả thực khó có thể tưởng tượng biểu tình của anh ta sẽ như thế nào.

“Hừ, rồi chị sẽ hối hận!” Tiên Lăng nói xong xoay người đi xuống.

Tôi vẫn luôn cảm thấy Kiều Nhi của tôi nhân duyên không tệ, nhưng nhìn thấy Tiên Lăng, tôi càng có cảm giác không tồi. Tôi ở trong đại điện chờ ước chừng nửa giờ, lúc này mới nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, là Liễu Long Đình cùng Phong Đô đại đế trở về. Nhìn bộ dáng lạnh nhạt như gió của Liễu Long Đình, đoán chừng cũng không có chuyện gì xảy ra đâu, mà vừa rồi gọi Liễu Long Đình đi ra ngoài Phong Đô đại đế hiện tại trở về tâm trạng cũng có vẻ tốt lắm, lại không khách khí với tôi một câu, quay đầu nhìn Tiên Lăng bảo cô bé theo anh ta trở về tẩm cung, anh ta đang có chút mệt mỏi.

Tiên Lăng còn nhớ hận tôi vừa nói chuyện của cô bé, hiện tại Phong Đô đại đế đã trở về, cô ấy lập tức chạy tới trước mặt anh ta nói xấu tôi, nhưng không nói với Phong Đô đại đế rằng tôi vừa rồi cùng cô bé nói, chỉ nói sau khi bọn họ đi, tôi xem thường mấy vũ nữ. Nhìn Tiên Lăng như vậy, lúc này tôi mới coi cô bé như là một đứa nhỏ, thật sự là tính tình của trẻ con. Nhưng lúc này Phong Đô đại đế tựa hồ cũng không muốn để ý Tiền Lăng cùng tôi nói cái gì, Tiên Lăng đang cáo trạng, anh ta cũng không để ý đến Tiên Lãng. Xoay người đi vào bình phong phía sau điện, nhìn tôi một cái, ánh mắt sâu thẳm, cái gì cũng chưa nói ra, biến mất trước mặt tôi.

Vừa rồi không phải Phong Đô đại đế vẫn còn tốt lắm sao bây giờ lại giống như thay đổi thành người khác rồi? Tôi nhìn về phía Liễu Long Đình, hỏi anh ấy vừa rồi bọn họ nói cái gì? Làm sao mà Phong Đô đại đế lại thay đổi như thế, anh ta có thể không đồng ý giúp chúng tôi hay không?

Liễu Long Đình lúc này trái lại vô cùng rộng lượng, cúi đầu nhìn chăm chú vào tôi, cười cười với tôi, khoé miệng cong lên độ cong mười phần quyến rũ, nói với tôi: “Yên tâm đi, anh ta sẽ đồng ý thôi.”

Tôi nhìn ánh mắt Liễu Long Đình, nghĩ rằng Phong Đô đại đế vẫn luôn luôn là khắc tinh của Liễu Long Đình, Liễu Long Đình tuy rằng ở trước mặt anh ta cũng không biểu hiện ra sợ hãi nhưng anh ấy không phải lúc nào cũng lo lắng mình sẽ chết, hồn phách sẽ bị Phong Đô đại đế nhốt vào địa ngục. Nhưng biểu tình hiện tại của Liễu Long Đình chính là một bộ dạng nắm giữ toàn cục, điều này khiến tôi luôn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nhất thời lại không nói ra được.

“Anh không lừa dối em đấy chứ?” Tôi có chút hoài nghi hỏi Liễu Long Đình.

“Tại sao anh phải nói dối em chứ? Ba ngày sau, anh ta sẽ thực hiện lời hứa của chúng ta.” Liễu Long Đình ôm vai tôi cùng đi ra ngoài, nói với tôi: “Bây giờ chúng ta trở về đi.”

Mặc dù trong lòng tôi luôn luôn có cảm giác như thế này không đúng cho lắm nhưng dù sao hiện tại Phong Đô đại đế đã đáp ứng yêu cầu của chúng tôi, giúp đỡ chúng tôi trấn thủ lối vào địa ngục dưới núi Vân Hải. Trong lòng tôi rất vui vẻ, trước khi tôi đi cùng Liễu Long Đình, chúng tôi còn chưa cảm ơn Phong Đô đại đế.

“Không cần cảm ơn, coi như là em không nói, anh ta cũng phải đi trấn thủ.”