Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 615




Núi Trường Bạch từ trước đến nay không phải là nơi có nhiều người, cả ngọn núi lớn một mình một cõi, bây giờ lại là thời điểm tết, người đi du lịch cũng ít, vậy sao hiện tại lại có thể có nhiều dương khí như vậy?

Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng hiện tại từ đó phát ra dương khí thúc đẩy tôi bay về phía bên kia, hơn nữa khi tôi bay qua theo khí tức này, tôi cảm thấy thật ấm áp, dường như toàn bộ cả trong lẫn ngoài cơ thể tôi đều ở trong mùa xuân.

Tuy rằng U Quân cho tôi thời gian bảy ngày, bảy ngày này tôi căn bản cũng sẽ không chết.

Nhưng không chết không có nghĩa là không đau khổ, khi cách U Quân gần một chút, cảm giác đau khổ này còn chưa quá rõ ràng, nhưng là khi ở trong tôi càng bay càng xa, tôi cảm giác toàn thân xương cốt đều tràn ngập tóc.

Những thứ đó từ sau khi tôi rời khỏi U Quân thì điên cuồng sinh trưởng trong xương tủy tôi, thậm chí hút khô đến tận xương cốt đâm xuyên vào xương tủy tôi, bên trong xương tủy lan ra nỗi đau đớn không ngừng nghỉ khiến cho tôi không có cách nào dùng pháp lực biến thành chim.

Sau khi tôi không thể kìm nén được đau đớn trong cơ thể, toàn bộ thân thể tôi nhanh chóng hóa thành người, từ trên không trung rơi xuống!

Gió lạnh mùa đông gào thét ở bên tai tôi, trong nháy mắt này tôi cho rằng tôi sẽ ngã chết, nhưng dù sao thân thể của tôi là hồn phách của tôi mới mọc ra, tu luyện hơn vạn năm nên còn chưa đến mức chết nhanh như vậy, chỉ là nơi tôi rơi xuống chính là quảng trường thành phố náo nhiệt, tất cả mọi người đang ở trên quảng trường vui vẻ, bỗng nhiên tôi từ trên trời rơi xuống nên đồng thời nhìn về phía tôi.

Toàn bộ thân thể tôi đều nằm sấp trên mặt đất, cũng không cảm giác được cảm giác đau đớn khi bị ngã, bởi vì trong xương cốt tôi tản mát ra cơn đau nhức cũng đã bao trùm tất cả thống khổ, để tránh khiến mọi người chú ý, tôi gian khổ vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, đi về phía núi Trường Bạch, dương khí ở nơi đó có thể che giấu hơi thở của tôi, không để tôi bị U Quân tìm được, tôi tình nguyện ở trong thống khổ những ngày cuối cùng của cuộc đời cũng không muốn bị U Quân bắt trở về.

Tự do là đau đớn, nhưng cũng là hạnh phúc.

Mỗi bước tôi đi đều nhớ lại những loại chuyện đã xảy ra trong quá khứ, cho dù vui sướng hay thống khổ cũng đã mất đi khái niệm về niềm vui và đau đớn tại thời điểm này, mỗi một thứ đều là trải nghiệm của tôi, bằng chứng khi còn sống, bảy ngày này làm cho tôi đau đớn nhưng cũng rất thoải mái.

Thời gian trôi qua từng ngày, bởi vì nguyên nhân ở cơ thể của tôi.

Trong mấy ngày nay, tôi cũng không đi được bao xa, cách núi Trường Bạch còn mấy tỉnh nữa, mắt thấy thời hạn cuối cùng sắp tới, tôi thật sự đi không được nữa, vốn là năm mới, cho dù là không đi núi Trường Bạch, dương khí nhân gian cũng có thể che giấu tôi không cho U Quân phát hiện.

Cho dù chỉ có một ngày tuổi thọ có thể sống, tôi cũng phải sống vui vẻ trong thời gian cuối cùng của cuộc đời này, nhưng thân thể tôi đã không chịu nổi bùa chú trong cơ thể tôi, hiện tại tôi đều có thể xuyên thấu qua làn da của tôi nhìn thấy trong xương cốt tối truyền ra những sợi tóc dữ tợn khủng bố.

Những sợi tóc này quấn quanh xương cốt của tôi, ngày càng siết chặt hơn, giống như muốn loại bỏ máu thịt của tôi ra, cốt thịt cũng bị tách ra.

Tôi thực sự không thể đi bộ được nữa. Vào buổi chiều ngày thứ sáu, một người nằm ở cửa làng của một ngôi làng phía bắc nhìn vào mặt trời trắng chói mắt trên bầu trời và ngất xỉu.

Thời điểm tỉnh lại lần nữa, luồng khí nóng rực trong cổ họng kích thích tôi, tôi mở mắt ra nhìn, điều đầu tiên hiện ra trước mặt tôi chính là một khuôn mặt của một người đàn ông xa lạ.

Người đàn ông này cầm một ly nước ấm trong tay, đỡ lưng tôi, tôi nghĩ rằng nhiệt độ trong cổ họng của tôi là nước anh ta cho tôi uống.

Người đàn ông này thấy tôi tỉnh dậy rồi thì anh ta đặt cốc nước trong tay xuống và hỏi tôi đã cảm thấy tốt hơn chưa?

Nghe giọng điệu của người đàn ông này nói chuyện với tôi giống như là có quen biết tôi, nhưng bây giờ tôi đau đến nửa câu cũng không nói nên lời, pháp lực trong cơ thể đã sớm dùng để chống đỡ thân thể nên đã hao tổn đến không còn gì, tôi nhất thời không trả lời câu hỏi của người đàn ông này, người đàn ông cũng không nói gì nữa, một tay ôm tôi lên bế vào trong xe dừng bên đường.

Dù sao tôi đã có trải nghiệm cuộc sống trên trái đất, hơn nữa tôi cũng không quen biết với người đàn ông này, nhưng anh ta đã đưa tôi vào xe của mình.

Tôi cố gắng dùng hết sức lực còn lại của mình, khó khăn nghẹn ngào hỏi người đàn ông: “Anh là ai?”

Người đàn ông quay đầu nhìn tôi, khuôn mặt của anh ta rất bình tĩnh trả lời tôi: “Từ khi cô rơi xuống, tôi đã bắt đầu theo cô rồi, tôi biết cô, cô đã từng cứu tôi.”

Khi người đàn ông này nói lên điều này, tôi vẫn luôn nhìn vào khuôn mặt của anh ta, nhưng dù có cố gắng nhớ như thế nào thì tôi cũng không thấy khuôn mặt của người đàn ông này từng tồn tại trong tâm trí của tôi, huống hồ tôi đã từng làm đệ tử xuất mã ở trên mặt đất, thực sự đã cứu rất nhiều người, nói không chừng có lẽ cũng có thể tôi đã quên mất, nhưng bây giờ tôi cảm thấy dương khí trở nên yếu đi rất nhiều, tôi nắm lấy bàn tay của người đàn ông này và nói với anh ta: “Xin anh hãy đưa tôi đi đến núi Trường Bạch.”

Người đàn ông không nói gì thêm, đạp chân ga, xoay vô lăng, hướng về núi Trường Bạch lái đi.

Bảy ngày đang dần trôi qua, dọc theo đường đi, tôi chỉ cảm thấy thời gian của tôi sắp hết rồi, từ lúc trước có thể cảm nhận được những sợi tóc trong cơ thể tôi đang điên cuồng phát triển, đến bây giờ tôi đã hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ xúc giác nào, thân thể của tôi giống như đã chết rồi vậy, không có bất kỳ dấu hiệu của sự sống nào, chỉ có đôi mắt của tôi còn có thể mệt mỏi mở ra, đầu óc còn có thể tiếp tục suy nghĩ nhất định phải tỉnh táo, phải tỉnh táo lại, tôi sợ tôi sẽ chết trên xe của người đàn ông này, mang lại điềm không may cho anh ta.

Tôi muốn anh ta mang tôi đến một nơi nhiều người một chút, chỉ cần không bị U Quân bắt được, cho dù là cứ như vậy chết đi tôi cũng nguyện ý, chỉ là người đàn ông này cũng không có nghe tôi nói, mà vẫn như ngựa không dừng vó đưa tôi đi đến núi Trường Bạch, rốt cuộc vào tối ngày thứ bảy, chúng tôi đã đến nơi.

Khi người đàn ông đánh thức tôi dậy, chỉ ngón tay của mình vào một ngọn núi lớn đông đúc ở phía trước, quay đầu và nói với tôi: “Phía trước là núi Trường Bạch, trên núi đang tổ chức lễ tế hàng năm, năm nay có rất nhiều người đến đây.”

Lễ tế hàng năm?

Liễu Long Đình trước đó ở núi Trường Bạch, tôi ở cùng anh ấy mấy năm, cũng ở núi Trường Bạch một thời gian, nhưng chưa từng nghe nói qua núi Trường Bạch có lễ tế gì. Chỉ là khi tôi ngẩng đầu nhìn về phía núi Trường Bạch, trên núi tràn ngập dương khí hướng lên trời, những dương khí này chính là từ những người trên núi này tản mát ra.

Cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng của những dương khí này hay là bởi vì nguyên nhân gì khác, khi tôi nhìn thấy núi Trường Bạch, thân thể của tôi lúc này dĩ nhiên bắt đầu dần dần có thể hoạt động trở lại.

Tôi nghĩ rằng đây là cái gọi là hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết phải không?

Chỉ là mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì, hiện tại tôi đã đến núi Trường Bạch, U Quân cũng không có khả năng tìm được tôi nữa, hơn nữa núi Trường Bạch này cũng là quê hương của Liễu Long Đình, có thể chết ở chỗ này, tôi đã xem như là hài lòng rồi.

Khi cơ thể tôi có vẻ tốt hơn, tôi đẩy cửa ra khỏi xe, hít thở không khí lạnh lẽo và náo nhiệt bên ngoài xe, đứng bên cạnh xe cũng không muốn đi đâu nữa, chỉ muốn lặng lẽ đứng như vậy, cái gì cũng không làm, chờ đợi chết.

Người đàn ông trong xe thấy tôi ra ngoài, anh ta cũng ra theo tôi, lại còn mang theo một chiếc áo khoác rồi mặc cho tôi.

Tôi nói một câu cảm ơn người đàn ông này, hơn nữa lúc này tôi cũng đã khôi phục khí lực, có tinh thần đi đánh giá anh ta, anh ta có vẻ ngoài tạm ổn, cùng người đàn ông bình thường cũng không có nhiều khác biệt, thân hình cao gầy, duy nhất có chút không giống nhau chính là trên người anh ta là như có như không tản mát ra một luồng khí tức nhân gian không có.

“Cảm ơn anh.” Tôi quay lại và nói lời cảm ơn đến người đàn ông, tôi còn hỏi tên của người đàn ông này nữa.

Người đàn ông không trả lời tôi, nhưng anh ta giống như tôi nhìn về phía những ngọn núi xa xăm phía trước, nói với tôi: “Lễ tế năm nay có người tốn rất nhiều tâm trí để chuẩn bị, nếu cô quan tâm thì cô có thể đi lên đó xem, có lẽ sẽ xảy ra vài điều bất ngờ đấy.”