Tôi không biết luồng sức mạnh mạnh mẽ này là từ đâu là tới, sức mạnh của loại lời nguyền này cũng giống như thanh kiếm đã ngăn cản sát khí của tôi với U Quân vậy. Trên thế giới này, Đỉnh Tạo Vật đã là pháp bảo chỉ tôn, chẳng lẽ lại có thứ gì đó còn mạnh mẽ hơn Đỉnh Tạo Vật nữa sao?
Lúc này tôi nhìn thấy dáng vẻ không nóng không vội của U Quân, đột nhiên suy nghĩ, chuyện này liệu có phải cũng không có đơn giản giống như tôi tưởng tượng hay không? U Quân mà lại có thể đưa Đỉnh Tạo Vật cho tôi dễ như trở bàn tay vậy, ở bên trong có phải còn có ý định gì khác, hoặc là mục đích gì đó đúng không?
“Cho dù em có giết chết tôi thì tôi cũng sẽ không nói cho em biết đâu.”
U Quân nói rất hùng hồn, không hề sợ hãi tôi sẽ giết chết anh ta. Tôi nghe thấy giọng điệu này của anh ta, trong lúc nhất thời thật hận không thể giết chết anh ta thêm một lần nữa. Chẳng qua lúc này tôi cũng không còn xúc động bằng lúc nãy nữa rồi, cho nên tôi mới cười lạnh với U Quân: “Cho dù anh không nói thì tôi vẫn có hơn một trăm biện pháp khiến cho anh sống không bằng chết cơ mà.”
Tôi nói xong, vỗ tay một cái, gọi người gác cổng ngoài cửa tiến vào, bảo bọn họ kéo U Quân vào thiên lao, sử dụng toàn bộ hình phạt trong thiên lao, phạt đến khi nào anh ta sợ, phạt đến khi anh ta đau đớn không muốn sống mà thú nhận, rồi hãy trở về bẩm bảo với tôi.
Mấy tên vệ binh kia chú ý tới thân phận U Đế của U Quân, vì thế cho dù tôi có ra lệnh cho bọn họ thì bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ với anh ta, vẫn đứng ở bên cạnh U Quân, do dự không dám tiến lên trói chặt anh ta lại.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt này của bọn họ, đành phải chặn ngang đẩy bọn họ ra, cầm dây thừng thần trong tay bọn họ tới đây, lập tức tròng vào trên đầu của U Quân. Ngay dưới cái nhìn chăm chú của anh ta trói anh ta lại, sau đó mới quay người, nói với học những tướng sĩ ở đằng sau tôi: “Dẫn U Quân đi, nếu như không hỏi ra được nguyên do, tôi sẽ bắt nhóm các người lại mà hỏi.’’
Bây giờ toàn bộ thiên đình đều biết tôi đã lấy được Đỉnh Tạo Vật, coi như bây giờ thân phận của U Quân có cao quý đến đâu đi chăng nữa thì anh ta cũng không có thực lực gì. Hơn nữa, ngày hôm nay trong cái đình này cũng là địa bàn mà anh ta đã phân cho tôi, lời tôi nói chính là thánh chỉ. Sau khi tôi hạ tử lệnh xong, mấy binh lính mới dám nhúc nhích thân thể nhận lấy U Quân từ trong tay tôi, tóm lấy anh ta áp giải về hướng thiên lao.
Mà trong toàn bộ quá trình, U Quân đều không hề cầu xin tôi, cũng không hề tức giận, ánh mắt vẫn một mực nhìn tôi, trong ánh mắt vẫn giống như vừa rồi, nét mặt mang theo ý cười say mê. Vẻ mặt này của anh ta làm cho tôi cực kỳ tức giận, không muốn liếc mắt nhìn anh ta nhiều thêm một chút, phất tay bảo người dẫn anh ta đi.
Lần đầu tiên nếm trải mùi vị quyền lực chí cao vô thượng là một loại khoái cảm gì đó, lúc trước U Quân đối phó với tôi như thế nào thì bây giờ tôi lập tức đối phó anh ta như thể ấy, mang toàn bộ khổ sở mà tôi đã chịu lúc trước, tất cả trả lại anh ta gấp bội lần. Điều này so với cảm giác thống khoái khi giết chết anh ta thì sung sướng hơn rất nhiều.
Sau khi U Quân được dẫn đi, toàn bộ tẩm cung chỉ còn lại một mình tôi, không gian vắng vẻ đến mức có chút sợ hãi, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng tự do. Bây giờ bất kể là U Quân có tính toán gì, trước mắt anh ta vẫn không thể làm gì được tôi, mà tôi cũng không thể ngồi yên chờ chết nữa. Một luồng sức mạnh mới đã xuất hiện, hơn nữa còn là giúp cho U Quân khiến cho tôi không thể không bắt đầu coi trọng việc này.
Tôi cho người đi gọi Lạc Thần và Long Nhi đến, vừa rồi bọn họ cũng ở hiện trường Lễ Khánh Điển, tôi đứng ở trên đài không có nhìn thấy được nguyên nhân nguồn gốc của thanh bảo kiếm kia bay tới, nhưng mà bọn họ ở trong tiên chúng, không chừng còn biết rõ hơn tôi.
Chỉ là sau khi binh lính đi xuống dưới một hồi lâu, cũng chỉ đưa có một mình Long Nhi tới. Miệng của Long Nhi vẫn còn đang ăn điểm tâm bên trong Lễ Khánh Điển, vừa nhìn thấy tôi, cậu ta lập tức lăn vào trong ngực của tôi, duỗi tay nhét một miếng bánh tiên vào trong miệng của tôi, bảo tôi ăn, sau đó vừa cười hi hi vừa hỏi tôi rằng bánh có ngọt hay không?
Tôi nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ sáng sủa này của cậu ta, lo lắng trong lòng cũng từ từ thả lỏng một chút, cắn một miếng bánh tiên đã bị Long Nhi cắn qua, hỏi cậu ta rằng Lạc Thần đi đâu rồi?
“Lạc Thần đi đến phủ của các vị thần tiên rồi, vừa nãy lúc mà chị ám sát U Quân, chúng tôi cảm nhận được một luồng khí tức rất mạnh mẽ từ phía sau chúng tôi xông tới. Kết quả là nhìn thấy một thanh bảo kiếm thay U Quân ngăn cản sự công kích của chị, đạo khí tức mạnh mẽ kia biến mất rất nhanh, tôi và Lạc Thần còn chưa kịp có phản ứng đã không thấy tăm hơi gì nữa. Lạc Thần biết chị nhất định sẽ hỏi chuyện này, cho nên mới bảo chúng tôi chờ mệnh lệnh của chị, anh ta đi điều tra chuyện này trước.”
Lúc mà Long Nhi nói ra những lời này, lại nhét vào trong miệng tôi một miếng bánh tiên của cậu ta, trong miệng tôi còn chưa ăn xong, lại bị cậu ta nhét thêm vào, cảm thấy ăn không vào nữa rồi. Cho nên tôi mới che miệng mỉm cười với cậu ta, nói cậu ta cứ tự mình ăn đi, về sau cậu ta phải dựa theo Lạc Thần chỉ điểm mà học tập nhiều hơn. Người như anh ta đúng thật là không thấy nhiều, cũng không biết có phải kiếp trước tôi có bị cái gì đó che lại đôi mắt hay không, nhân tài ưu tú như vậy ở bên cạnh tôi, vậy mà tôi lại không khai thác được.
Long Nhi thấy tôi cứ một mực khen Lạc Thần, cậu ta có vẻ không vui, bẹp miệng một cái, cũng không ăn nữa mà lại chuyển sang làm nũng với tôi. Chẳng qua đúng lúc này bên ngoài có người đi vào, là cung nhân vừa rồi đã kéo Liễu Liệt Vân xuống dưới. Cung nhân từ bên ngoài đi tới nhanh chóng hành lễ với tôi, nói với tôi là hình phạt vả miệng đã xong, mời tôi đi xem xét.
Bản thân tôi cũng không có bao nhiêu tình cảm với Liễu Liệt Vân, tôi vốn không muốn đi, nhưng nghĩ tới vừa rồi Liễu Liệt Vân đã để cho U Quân giao Đỉnh Tạo Vật lại cho tôi, vậy mà lại nghĩ ra loại biện pháp không chịu nổi này tới đối phó với tôi. Bây giờ tôi đã có được thực lực mạnh nhất Tam Giới rồi, ngược lại tôi thật sự muốn đi tới trước mặt có ta khoe khoang, nói cho cô ta biết rằng cho dù cô ta còn muốn hại tôi, vậy thì thế nào? Bây giờ còn không phải là như tôi mong muốn hay sao?
Nhưng mà tôi cũng không muốn để cho Long Nhi tham gia vào trận chiến giữa phụ nữ chúng tôi, cho nên tôi mới bảo cậu ta về trước đi. Có điều Long Nhi lại không nghe theo, nói Lạc Thần đi rồi cậu ta cũng không biết chơi với ai, cậu ta muốn ở cùng một chỗ với tôi, xem tôi đối phó với loại phụ nữ xấu xa ra sao.
Con nít đúng là con nít, thấy Long Nhi đã làm nũng mà còn cố chấp như thế, tôi cũng không từ chối cậu ta, lập tức dẫn theo cậu ta cùng đi gặp Liễu Liệt Vân.
Khi tôi nhìn thấy Liễu Liệt Vân, cô ta đang bị cưỡng chế giữ ở cửa tẩm cung của tôi. Lúc tôi nhìn thấy dáng dấp của cô ta, cả khuôn mặt sưng to giống như đầu heo, trong lỗ mũi lẫn trong mắt đều đang không ngừng tràn ra máu tươi, một thân áo bào hoa lệ đang mặc trên người cũng bị vết máu loang lổ trên gương mặt bị đánh của cô ta làm cho nhiễm bẩn, trông vừa nghèo túng lại rách nát, trong một ngày tốt đẹp như hôm nay, cô ta hoàn toàn không có vẻ gì là thích hợp với buổi lễ.
Lúc tôi nhìn thấy ánh mắt oán hận của Liễu Liệt Vân nhìn tôi, trong lòng tôi khinh thường một hồi, nhìn về phía cô ta, hơi mỉm cười nói: “Mùi vị ra sao hả? Liệu lần sau cô có còn dám nói năng lung tung như vậy nữa không?”
Thật ra sau khi tôi nói xong những lời này, cũng không tính làm cho cô ta phải khó xử, dù sao cô ta cũng là chị của Liễu Long Đình, tôi còn chưa đến mức giống như U Quân, hung ác đến nỗi đối với ai cũng ra tay độc ác.
Lúc này Liễu Liệt Vân nhìn tôi, không thấy U Quần, cô ta đoán chừng cũng đã biết tình huống hiện tại của tôi, cũng không có trả lời tôi, mà là hết sức hèn hạ hỏi tôi: “U Quân đang ở đâu?”
Điều này làm cho tôi cảm thấy có chút buồn cười, Liễu Liệt Vân không quan tâm bản thân cô ta mà lại quan tâm U Quân, chẳng lẽ cô ta đã quên cô ta bị đánh thành cái bộ dáng này chính là do U Quân hạ lệnh hay sao?
“Cô cảm thấy tôi sẽ làm gì anh ta đây?” Tôi hỏi cô ta một câu, chẳng qua tôi cũng không muốn để cho cô ta đoán được, mới nói thẳng với cô ta một câu: “Tôi cũng đã bắt giam anh ta lại rồi, nếu như cô không muốn ra ngoài thì tôi cũng cho phép cô vào trong thiên lao chung với anh ta đấy.”
Trong lúc nhất thời Liễu Liệt Vân có chút không thể tin rằng tôi thật sự đã nhốt U Quân vào đại lao. Cô ta mở to hai mắt nhìn tôi, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi mắng tôi một câu là con đàn bà điên, hỏi tôi chẳng lẽ tôi đã quên địa vị hiện tại của tôi là do U Quân cho tôi sao?
Tôi đương nhiên là không có quên, nhưng mà tôi lại càng không thể nào quên được anh ta đã đối xử với tôi ra sao. Vốn dĩ tôi cũng không muốn giết chết anh ta, cái tôi muốn chỉ là tự do của tôi, là do U Quân ép tôi mà thôi.
“Cho dù chưa quên thì sao? Tôi muốn giam anh ta lại thì tôi cứ bắt giam anh ta lại! Muốn giết anh ta thì cứ giết, chẳng lẽ cô còn có thể quản được tôi hay sao? Hiện tại ở trong Tam Giới này tôi chính là duy ngã độc tồn, U Quân anh ta cũng chẳng là gì cả, còn có hậu vị sau này của cô, cứ coi như tôi bố thí cho cô đi, tạm thời vẫn chưa phế đi cô làm gì.”
Nhưng mà Liễu Liệt Vân hình như cũng không có tiếp nhận ý tốt của tôi, sau khi tôi nói xong nhưng lời này, cô ta chỉ lạnh lùng hừ tôi một tiếng, cặp mắt kia nhìn tôi cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống tôi trong vòng vài phút. Có điều bây giờ cô ta đã bị đánh thành cái dạng này, cũng không thể làm gì được tôi, cô ta lại ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi nói: “Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng mà tôi không muốn nhận lòng tốt này, chỉ cầu xin cô, cô đang nhốt U Quân ở đâu thì cũng thuận tiện nhốt tôi vào đó đi, cho dù tôi có chết cũng phải chết chung với anh ấy mới được.”
Tôi không có một chút cảm xúc nhìn Liễu Liệt Vân, nói với cung nhân đang áp giải cô ta: “Được.”
Thật đúng là một người phụ nữ đáng thương.
Lúc mà cung nhân dẫn Liễu Liệt Vân đứng lên, Long Nhi vẫn một mực đứng ở bên cạnh tôi nhìn xem, lúc này lại thấy cậu ta ôm bụng, lông mày nhíu chặt, quay người lại nói với tôi: “Chị, trong bụng của người phụ nữ này giống như có gì đó kỳ lạ.’’