Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 586




Tôi không tiếp lời U Quân mà cúi đầu xuống, chỉ nhìn thấy chiếc áo choàng U Quân mặc trên người và đôi bốt tinh xảo anh ta đi dưới chân.

Sau khi U Quân nói xong, tôi nhìn thấy chân anh ta đang đứng trước mặt tôi cũng đã lùi về sau hai bước, lại còn bày ra tư thế như muốn một phát đạp tôi bay ra xa. Trước đó Lạc Thần chỉ muốn hỏi về chuyện này nhiều hơn một chút đã bị U Quân tống vào nhà tù rồi, còn bây giờ tôi lại trực tiếp phát hủy nhà tù tà yêu mà U Quân dốc sức vào đó, sợ là bây giờ tôi bị đá cho vài phát chỉ là chuyện nhỏ, nếu như đổi lại là người khác làm thì sớm đã chết trong tay U Quân rồi.

Khi tôi làm ra chuyện này, tôi đã nghĩ tới hậu quả, vậy nên bây giờ U Quân muốn đá tôi, tôi cũng không sợ, tôi đã làm tốt công tác bị anh ta đánh rồi.

Thế nhưng U Quân lại không động đậy chân tí nào, cuối cùng còn giống như phát hết giận, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, đưa tay ra nhẹ nhàng xoa lên vết thương trên trán tôi. Anh ta nhăn mày, cũng không để tâm tới giờ tôi rất bẩn, vừa giận vừa đau lòng kéo tôi vào trong lòng anh ta, mắng: “Em đúng là đồ ngốc mà, có biết em sắp làm tôi tức chết rồi hay không! Những người đó thật sự quan trọng với em lắm sao? Quan trọng hơn cả tôi hay sao? Em có từng nghĩ tới tôi chết rồi thì em sẽ có kết cục như thế nào hay không? Tôi phải dựa vào đỉnh Tạo Vật mới có thể thống lĩnh được Tam Giới, không ít thần linh hận không thể giết chết tôi, em là phi tần của tôi, em nghĩ tôi chết rồi thì em thật sự còn có thể yên vị ngồi trên ngôi vị này hay sao? Đừng có nằm mơ nữa, bọn họ sẽ giết em, bởi vị Nhân đế là do chúng ta hợp tác giết chết, em mới có thể lên được vị trí này.”

Tôi biết cục diện hiện tại của chúng tôi vẫn chưa hoàn toàn ổn định, vậy nên tôi cũng không làm ra chuyện gì trí mạng với U Quân cả, bởi vì bây giờ thực lực của tôi không phải quá mạnh, quả thật cũng cần sự hậu thuẫn lớn mạnh của U Quân, anh ta trói tôi ở bên cạnh, như vậy thì anh ta sống tôi cũng sống, anh ta chết tôi cũng không được sống yên ổn.

Đạo lí này tôi hiểu, nhưng tôi không cách nào nhìn U Quân sống chết như vậy được. Nếu như tôi thật sự dung túng cho anh ta làm như vậy, vậy thì tín niệm tôi kiên trì mấy nghìn năm trước đó là cái gì?

Tôi không biết nên trả lời U Quân thế nào, cũng không có cách nào trả lời anh ta cũng không biết bởi vì sợ hãi hay bởi vì không có sức lực thoát khỏi số phận đã định sẵn, trong nháy mắt tôi liền rơi nước mắt.

U Quân thấy tôi nước mắt như mưa thì cũng biết vừa nãy anh ta đã ra tay quá nặng với tôi, anh ta liền ôm tôi từ dưới đất lên, dùng pháp lực ngăn máu chảy từ vết thương của tôi, sau đó nhận lỗi với tôi, nhẹ nhàng dỗ dành tôi, nói không sao rồi, không sao rồi, là tôi không tốt, vừa nãy là tức quá thôi, cũng không nghĩ tới trong người tôi chẳng còn chút sức lực nào, vì thế nên anh ta mới ra tay nặng như vậy. Anh ta biết trước đây tôi là người, không nhìn nổi cảnh tượng đồng loại bị chồng mình giết chết, là anh ta sai rồi, không nên chỉ biết nghĩ cho mình.

Nói xong, anh ta còn nói với tôi anh ta cũng không muốn để tôi khó xử, lần này đưa tôi quay về, trị khỏi vết thương cho tôi, sau đó anh ta thu lại đỉnh Tạo Vật ở trước mặt tôi, cất vào trong người, tránh cho tôi không yên tâm.

Cũng không biết có phải là lâu lắm rồi không được đàn ông dỗ dành, khi U Quân nói những lời này khiến trong đầu tôi lập tức nghĩ tới lúc trước Liễu Long Đình đã dỗ tôi, trái tim tôi đột nhiên có một cảm giác khó chịu xâm chiếm, tôi ngẩng mặt lên nhìn U Quân, trong lòng thậm chí có nghĩ liệu cả đời này tôi cứ ở bên anh ta như vậy hay sao?

Nếu như một đời là hai, ba năm thì còn đỡ, nếu như U Quân thật sự đối xử chân thành với tôi, tôi tình nguyện đối xử tốt với anh ta mấy năm, sau đó cứ thể sống hết đời, nhớ nhung anh ta, nhưng đời người rất dài, năm tháng vô hạn, dài tới nỗi khiến tôi hơi sợ hãi, tôi không muốn cả đời tôi bị trói buộc bên cạnh U Quân, đó là nỗi thống khổ vô vọng.

“Quay mặt qua đi, đừng nhìn tôi, đừng nghĩ là bây giờ tôi dỗ em thì có nghĩa là tôi không giận em nữa, tôi ghi thù lắm đấy. Nếu như còn có lần sau, tôi sẽ tính cả nợ cũ nợ mới với em, bây giờ thấy em đã tức rồi, lại còn không có cách nào phát ra ngoài được, đây chỉ là vì để đối phó với chồng em thôi. Phụ nữ trên khắp thế gian này cũng chỉ có em làm như vậy, ngốc tới nỗi khiến tôi chỉ muốn vứt em cho chó sói ăn.”

U Quân vừa nói vừa đưa tôi lên thiên đình, sau đó kêu cung nữ gọi tiên y tới, giúp tôi băng bó lại vết thương. Quần áo trên người U Quân bị máu của tôi làm bắn hết, sau khi đưa tôi về tẩm cung, anh ta có nói với tôi một câu, anh ta đi tắm, thay quần áo trước đã, sau đó lại tới thăm tôi sau.

Tôi không biết lời U Quân nói là thật hay giả, anh ta nói đợi khi vết thương của tôi lành rồi sẽ lấy đỉnh Tạo Vật từ trong người anh ta ra, tôi cảm thấy lời anh ta nói không đáng tin lắm, dù sao anh ta rất quý trọng món bảo bối đỉnh Tạo Vật này, nó quan trọng như tính mạng anh ta vậy, sao anh ta có thể chỉ vì tôi không muốn anh ta ăn tinh lực của mấy người mà không quan tâm tới tính mạng của bản thân được, điều này là không thể nào. Thế nhưng nếu như đỉnh Tạo Vật ở trong người anh ta, vậy thì sau này có phải anh ta sẽ tiếp tục ăn tinh lực và hồn phách của con người hay không?

Khi tôi nghĩ tới vấn đề này, giọng nói của một người già truyền từ ngoài cửa vào, tôi ngẩng đầu lên nhìn, là Bạch Tiên tới.

Bạch Tiên đeo một hòm thuốc, đi về phía tôi, nhìn thấy trên mặt tôi còn mấy vết máu liền hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì? Sao mặt lại toàn máu như thế này?

Tôi đâu thể nói là đã đánh nhau với U Quân được, thế là tôi nói khi đánh với tà yêu ở trần gian đã thua, bị đối phương đánh.

Nghe thấy tôi nói như vậy, Bạch Tiên đột nhiên cười ha ha, nói tôi thú vị, rồi lại bảo với tôi: “Lần đầu tiên lão già này thấy Hi Hoàng cũng có lúc thú vị như vậy đấy, vừa nãy U Đế đã cử người tới mời tôi, lẽ nào là Hi Hoàng ở trần gian đánh nhau với mấy con tà yêu, rồi thua trận, là U đế hạ phàm đón người quay lại sao?”

Ông lão này sao lại thích hỏi mấy thứ linh tinh vậy, hỏi tới nỗi khiến tôi không thoải mái lắm, thế là tôi nhăn mặt nhíu mày, nói với ông ta đừng hỏi nữa, bây giờ tôi đã phiền lắm rồi.

Bạch Tiên thấy tâm trạng tôi không tốt thì cũng không nói gì nữa, chỉ điều trị cho tôi. Thế nhưng khi ông ấy chữa được một nửa cho tôi thì lại bắt đầu tào lao nữa, có điều lần này ông ta không nhắc đến chuyện vết thương của tôi nữa mà hỏi tôi: “Nghe nói Hi Hoàng được biến đổi từ linh khí của đại thần Bàn Cổ hả?”

Tôi ừ một câu, vạn vật trên thế gian này, bất cứ cái gì cũng đều có thể luyện thành tinh hoặc thần, tôi nguyên bản là một tinh khí, luyện được thành dáng vẻ như ngày hôm nay cũng không có gì mất mặt cả, thế là tôi hỏi ngược lại Bạch Tiên một câu: “Sao nào, ông chê tôi không phải được luyện từ động vật sao?”

Bạch Tiên vừa nghe thấy tôi nói vậy thì lập tức lắc đầu: “Không không không, bây giờ ý, không thịnh hành kiểu yêu quái tu thành tiên nữa rồi, cô nhìn U đế đi, là ngài ấy được luyện từ khí đốt trong rừng núi, ngày hôm nay đã tiếp quản Tam giới, còn cô thì lại càng thuận lợi hơn. Bàn Cổ chính là đại thần khởi đầu cho việc khai thiên lập địa, cô lại biến thành từ linh khí của ông ấy, cô tu luyện nhiều năm như vậy, khắp người cô đều quý báu hết, gân cốt có thể tái sinh, máu thịt có thể sinh tinh.”

“Thôi ông dẹp đi, lại còn biến tôi thành một loại dược liệu nữa.” Tôi đột nhiên oán trách Bạch Tiên một câu, thế nhưng hai câu sau của Bạch Tiên lại thu hút được sự chú ý của tôi. Gân cốt này có thể tái sinh lại, lẽ nào tức là bất kể là ai khi sắp chết, ăn xương và gân của tôi là có thể sống lại, nhưng máu thịt sinh tinh, tinh này là tinh gì?

Tôi hơi hiếu kỳ, liền hỏi Bạch Tiên tinh này là có ý gì?

“Tinh này là tinh nguyên, tinh khí, máu thịt của cô chính là thứ thuốc bổ quý báu, bất kể là thần hay yêu, chỉ cần uống một nguồn máu của cô, tinh khí và mức độ tu luyện đều sẽ tăng lên nhanh chóng, có những tà yêu khi đang tu luyện sẽ hấp thụ tinh khí để nâng cao sức mạnh, còn tôi khi tu thành tiên còn chưa biết máu của cô có công năng này, nếu như biết thì tôi đã uống một ngụm máu của cô, bây giờ chắc đã sớm lên trời rồi, cũng không cần đợi thêm một nghìn năm nữa.”

Uống máu của tôi là có thể tăng tinh khí và sức mạnh? Vậy nếu như tôi đưa máu của tôi cho U Quân uống thì có phải anh ta có thể không cần đi ăn tinh khí của những đứa trẻ đó hay không?

Sau khi trong đầu tôi nảy ra suy nghĩ này, tôi thẳng thừng cảm thấy tôi bị điên rồi, mục đích cuối cùng của tôi là chống lại U Quân, không phải để khiến anh ta mạnh lên, cho anh ta tiếp tục khống chế đỉnh Tạo Vật, sớm muộn gì cũng có một ngày, đợi thời cơ chín muồi rồi, tôi sẽ lấy đỉnh Tạo Vật khỏi người anh ta.

“Vậy nếu như tôi uống máu của chính mình thì công lực của tôi có phải mạnh hơn hay không?” Tôi hỏi Bạch Tiên, nếu như có thể thì tôi phải lôi hết máu trong người mình ra, sau đó uống hết, đến khi đó tôi căn bản không cần cố gắng thêm nữa, không cần tính kế gì, cứ thể đánh gục U Quân, không nói thêm lời nào nữa!