Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 577




Khi Liễu Liệt Vân thật sự gọi người trong cung lấy kéo ra cắt tóc tôi, tôi vẫn rất ngưỡng mộ cô ấy, có được thứ mình muốn, còn có thể mỗi ngày đều quan tâm tới chính mình gì có đẹp hay không, có thể mặc kệ tất cả, còn tôi mặc kệ là có được hay không, cuộc sống đã trôi qua của tôi vẫn là một màu tẻ nhạt.

Tôi cũng tưởng tượng được dáng vẻ đó của Liễu Liệt Vân, không cần quan tâm bất cứ thứ gì, tự mình sống qua những ngày tháng tươi đẹp, đây căn bản là không thể nào, bởi vì người tôi gả là một người tôi không yêu, tôi muốn thoát khỏi anh ta, mà chỉ có thể khiến bản thân trở nên lớn mạnh hơn, như vậy mới có đủ tư cách đi tới cuộc sống tôi muốn. Tôi như ngày hôm nay chỉ xứng với cuộc sống ngục tù, mang theo gông cùm, từng bước leo ra khỏi địa ngục.

Sau khi Liễu Liệt Vân cắt tóc tôi, cô ấy vô cùng vui vẻ lấy khăn tay gói kín lại, sau đó nói với tôi cô ấy phải quay về rồi. Bây giờ tôi nhìn thấy Liễu Liệt Vân cũng thấy phiền rồi, thế là tôi gật đầu, kêu người tiễn Liễu Liệt Vân về Cửu Trùng Thiên.

Sau khi Liêu Liệt Vân rời đi, trong cung lại khôi phục lại sự yên tĩnh chết chóc, Phượng Tố Thiên ở lại cung Ngọc Hư rồi, Lạc Thần cũng đi ra ngoài xử lí công chuyện trong cung chỉ còn lại một mình tôi. Rèm che vừa nãy bị kéo xuống bây giờ cũng không được kéo lên hết nữa, ánh sáng bên ngoài không thế nào chiếu vào trong được, tôi nằm thẳng lên giường, bóng tối xung quanh gần như khiến tôi hơi tuyệt vọng, lẽ nào tôi thật sự chỉ có thể thỏa hiệp với U Quân mới có thể cứu Liễu Long Đình ra hay sao?

Đây là điều không thể nào, tôi căn bản không làm được, tôi không muốn có bất cứ quan hệ nào với U Quân, nhưng nếu như tôi không làm được thì Liễu Long Đình chắc sẽ thật sự muốn cá chết lưới rách với tôi, tới lúc đó, ngay cả cơ hội lật bàn tôi cũng không còn nữa.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thời gian đã hẹn của tôi và Liễu Long Đình cũng dần tới, tôi đang nghĩ rốt cuộc tôi nên làm thế nào đây? Rốt cuộc tôi nên làm gì mới có thể khiến U Quân thả Liễu Long Đình ra?

Cả một buổi chiều, tôi đều trôi qua trong ưu phiền, tôi nghĩ tôi cứ dứt khoát thoả hiệp với U Quân cho rồi, có điều sinh con thì tôi tình nguyện sinh cho anh ta đi, nghĩ thì vậy nhưng nỗi tủi thân trong lòng vẫn khó chịu vô cùng, lại nghĩ tới chuyện đi tìm Liễu Long Đình, cầu xin anh ấy có thể gia hạn thời gian cho tôi không, nhưng việc Liễu Long Đình đồng ý là điều rất khó xảy ra, tôi cũng không muốn đi gặp anh ấy, càng không muốn đi cầu xin anh ấy.

Cuối cùng, tôi đã do dự rất lâu, nghĩ tới U Quân cũng sắp quay về rồi, trong lòng đột nhiên chú ý tới khoảnh khắc này, tôi vẫn lựa chọn thỏa hiệp với U Quân thì hơn, yêu cầu này là Liễu Long Đình đề ra cho tôi, Liễu Long Đình muốn tôi trong thời gian ngắn thả anh ta ra ngoài, anh ta cũng tuyên bố rằng anh ta sẽ khiến tôi trả bằng mọi giá, cái giá này, từ nay về sau tôi nhất định sẽ bắt anh ta trả lại.

Sau khi tôi làm công tác chuẩn bị xong, áp lực trong lòng cũng không còn lớn như vậy nữa, chỉ là nghĩ tới ham muốn về quyền lợi và pháp lực càng ngày càng mãnh liệt, tôi nhất định không thể thất bại vào lúc này được, nếu như thất bại, từ nay về sau tôi coi như xong rồi.

Hôm nay khi U Quân ra ngoài, tôi có nói là quay về sớm chút, từ sau khi anh ta thống nhất tam giới, thời gian và ngày đêm của tam giới đều như nhau, bây giờ đã gần tới hoàng hôn rồi, U Quân vẫn chưa quay về, rốt cuộc anh ta ra ngoài xử lí chuyện gì vậy? Sao cần lâu như vậy?

Tôi chán nản đợi U Quân mấy tiếng, bên ngoài trời đã tối đen rồi, xung quanh mấy trăm mét cũng không có bóng dáng U Quân, điều này khiến tôi hoảng loạn, trong lòng nghĩ liệu có phải U Quân không về nữa hay không!

Bình thường mà nói, điều U Quân đồng ý với tôi thì anh ta sẽ không thất hứa, huống hồ đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là căn cứ vào thời gian nói với tôi, anh ta lại thất hẹn rồi.

Hôm nay là thời gian hẹn ước cuối cùng của tôi và Liễu Long Đình, mắt thấy chỉ còn mấy tiếng nước là sang ngày mới rồi, tôi sắp không làm được chuyện Liễu Long Đình giao cho tôi, tôi lo lắng tới nỗi đi thẳng tới Cửu Trùng Thiên, định tìm U Quân. Nhưng khi tôi tới Cửu Trùng Thiên, cách mười hai giờ chỉ còn nửa tiếng cuối cùng, tôi không thể nào trong nửa tiếng này nói rõ với U Quân được, để anh ta để lại hạt giống của mình trong bụng tôi, sau đó tôi sẽ kêu anh ta thả Liễu Long Đình ra.

Thời gian này căn bản là không đủ!

Vốn dĩ tôi cho rằng kế hoạch khó khăn lắm mới làm xong được sẽ thành công thả Liễu Long Đình ra, nhưng tới lúc này, ai biết được U Quân lại đột nhiên thất hẹn, khiến kế hoạch của tôi hỏng bét. Thời gian của tôi đã không còn nhiều nữa, thế là tôi dứt khoát lập tức biến thành dáng vẻ của cung nữ, tiếp tục nói là cung nữ của hoàng hậu nương nương, tới thăm Liễu Long Đình.

Giờ đã là tối rồi, tôi còn tới thăm người, điều này khiến vài người thấy nghi ngờ, thế nhưng họ vẫn cho tôi đi vào, nói với tôi lần sau phải tới sớm hơn chút, đừng chọn lúc này.

Tôi nói với mấy người lính mấy câu nói nịnh nọt, lại cho họ ít tiên khí thì họ mới rời đi. Khi tôi đi vào trong buồng gian của Liễu Long Đinh, nhận ra Liễu Long Đình đang bắt đầu ngồi trên mặt đất, nhắm mắt luyện công. Có lẽ là đoán được tôi đã tới, anh ấy chầm chậm mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía tôi, hỏi: “Cô tới rồi à? Là mang theo mệnh lệnh của U Quân, đưa tôi ra ngoài hay sao?”

Nói xong, Liễu Long Đình đứng dậy khỏi mặt đất.

Tôi nhìn Liễu Long Đình, do dự một hồi, sau đó nói với anh ta: “Xin lỗi, thời gian ngắn quá, tôi căn bản không thể làm được, bây giờ tôi tới gặp anh là muốn anh gia hạn thời gian với tôi, đừng nói cho U Quân biết chuyện của tôi, cho tôi thêm chút thời gian nữa, tôi nhất định có thể cứu anh ra ngoài!”

Trong lời nói của tôi, tôi giả vờ tỏ ra thành khẩn, hy vọng Liễu Long Đình nghe thấy giọng điệu thành khẩn của tôi, có thể cho tôi thêm chút thời gian nữa.

Liễu Long Định nghe thấy tôi nói xin lại anh ta, dường như anh ta không chút biến sắc, hỏi: “Đây là hiệu suất làm việc của cô? Nữ Hi, cô đúng là không bằng cả lúc trước mà.”

Lúc trước, tôi chỉ là một con rối bị Liễu Long Đình kiểm soát, ngay cả trái tim cũng không có, chỉ cần anh ta ra lệnh cho tôi, tôi có thể không màng mọi hậu quả đi hoàn thành, thế nhưng giờ không như trước nữa, tôi đã có trái tim rồi, mà trái tim này vẫn luôn ở chỗ Liễu Long Đình. Trái tim đã có thất tình lục dục, tôi bị chính tình cảm của mình khống chế, vậy nên tôi nhất thời không có cách nào vứt bỏ mọi tình cảm của mình, đi làm chuyện này.

Bất luận lúc này tôi không muốn nói thêm bất cứ lời nào với Liễu Long Đình nữa, nhưng lại không thể không nói, tôi nhất định phải ra sức giải thích, xin Liễu Long Đình cho tôi cơ hội.

“Bởi vì trước đó tôi không có trái tim, vậy nên anh kêu tôi làm gì tôi đều đi làm cái đó, nhưng bây giờ không giống xưa nữa, tôi có trái tim rồi, có tình cảm rồi, những tình cảm này khiến tôi không hoàn thành nhiệm vụ đúng thời gian được, nếu như anh cần tôi làm việc với hiệu suất cao cho anh, vậy thì hãy hủy bỏ trái tim tôi đi, biến tôi thành con rối lần nữa, tới lúc đó tôi có thể lập tức hoàn thành nhiệm vụ anh giao.’’

Lúc này, ngay cả xưng hô của tôi dành cho Liễu Long Đình cũng thay đổi, nhưng điều tôi nói là sự thật! Nếu như Liễu Long Đình thật sự bỏ trái tim tôi đi, sợ rằng bây giờ tôi sống cũng không cần đắn đo như vậy, cũng không cần dùng nhiều thứ chống đỡ như thế. Tôi trở thành con rối, với tôi mà nói cũng không mất đi một kết cục nào tốt đẹp hơn cả.

Thế nhưng cho dù tôi có thành khẩn thế nào, với Liễu Long Đình mang dáng vẻ không quan tâm như cũ, nhưng Liễu Long Đình cũng không bởi vì dáng vẻ lúc này của tôi mà thay đổi suy nghĩ của mình, cũng không có ý định cho tôi thêm thời gian, anh ta nói với tôi: “Bây giờ vẫn còn hai mươi phút, hai mươi phút sau nếu như tôi không có được sự ân xá, vậy cô sẽ cùng vào ngục tù với tôi.”

Khi Liễu Long Đình nói với tôi những lời này, tôi cảm thấy tức giận, cảm xúc cũng hơi lẫn lộn, tôi hỏi anh ta, không phải anh ta nói anh ta muốn ra ngoài giúp tôi đối phó với U Quân hay sao? Nhưng bây giờ tôi chưa thể để anh ta ra ngoài theo đúng hẹn được, tại sao anh ta không thể cho tôi thêm chút thời gian, lẽ nào phải nhốt tôi vào đây anh ta mới hài lòng hay sao?

Thấy tôi gào lên phẫn nộ với anh ta, Liễu Long Đình nhìn chằm chằm tôi, sau đó đưa một tay ra, bóp cằm tôi, nói: “Quả thật tôi không vội, nhưng tôi không muốn nhìn thấy dáng vẻ giả dối của cô đối với tôi, cô sớm đã làm vậy với tôi rồi, lẽ nào tôi còn phải dạy cô làm thế nào để U Quân thả tôi ra nữa hay sao?”

Khi Liễu Long Đình nói những lời này với tôi, tôi vẫn luôn không nói được gì, nhất thời trong đầu không tìm ra được lời nào để trách anh ta, anh ta bị điên hả? Muốn nhìn thấy tôi nổi giận với anh ta anh ta mới vui hay sao? Là ngứa đòn à?

Thế nhưng khi tôi nghĩ vậy, ngoài cửa truyền tới tiếng áo giáp liểng xiểng, giống như có một đội quân đông đúc đi tới vậy. Lính thì chưa thấy đâu nhưng tiếng đã truyền tới rồi: “Tù nhân nghe lệnh, hoàng đế ra lệnh, xá tội cho Liễu Long Đình.”