Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 552




Âm thanh này đột nhiên truyền tới bên tai tôi, khiến lòng tôi hốt hoảng, nhanh chóng xoá đi vân kính nhìn lén phàm trần, rồi quay đầu ra phía sau, thật sự không cần phải đoán, tôi biết ngay là U Quân.

“Anh không phải đang ở cùng với Liễu Liệt Vân sao? Sao lại về đây?”

Lúc này U Quân ở phía sau tôi, anh ta đột nhiên xuất hiện vào lúc tôi khó khăn nhất, để anh ta thấy dáng vẻ vô cùng yếu đuối của tôi như vậy khiến tôi thấy rất xấu hổ, thế là lấy tay anh gạt khỏi mặt tôi, tự tôi lau nước mắt. E là tôi như vậy chắc cũng là vị thiên thần đầu tiên rơi nước mắt trong lịch sử. Dù gì thần cũng có tu vi hàng ngàn năm mới có thể thành thần, họ sớm đã nhìn thấu thất tình lục dục, cho nên hình như cũng sẽ không để chuyện rơi nước mắt như vầy xảy ra.

“Anh sợ em cô đơn nên về đây thăm em.” U Quân nói rất tự nhiên. Hơn nữa lúc nói câu này, anh ta ôm lấy eo tôi, để tôi ngồi lên đùi anh ta.

“Vậy Liễu Liệt Vân phải tính sao? Hôm nay là đại lễ phong chức của cô ấy, anh không ở bên cạnh cô ấy. Anh mau về đi, đừng vì tôi mà anh bị hiểu lầm.”

Tôi nói xong thì muốn đứng dậy thoát khỏi người của U Quân, hối anh ta mau chóng đi về. Dù gì anh ta có bên cạnh hay không, tôi cơ bản cũng không quan tâm. Anh ta không bên cạnh thì ngược lại tôi thấy tự do, muốn làm gì thì làm, muốn thổ lộ tâm trạng gì thì thổ lộ. Có anh ta ở bên cạnh, ngược lại tôi phải đeo mặt nạ, điều này khiến tôi cảm thấy hơi mệt.

U Quân thấy tôi mãi hối anh ta đi. Chính anh ta ngược lại thấy không vui, anh ta cũng tâm trạng và nói giọng hách dịch với tôi: “Người khác chỉ mong chồng mình ở bên mình. Em thì hay rồi, anh cam tâm tình nguyện ở cạnh em, em lại đuổi anh đi. Em có nhớ để anh trong lòng em không vậy?”

Lời nói này nghe giống như sự oán trách của con gái, nghĩ tới U Quân cũng là một hồ ly tinh lắm mưu nhiều kế. Bây giờ từ miệng anh ta thốt lên mấy lời quan tâm yêu đương này khiến tôi nghe mà thấy xấu hổ, ngượng ngùng vô cùng, lại cảm thấy có chút tức cười, cũng sợ U Quân thật sự nhìn thấu tâm tư của mình. Thế là tôi lại ngồi lên đùi của U Quân, tay vòng qua cổ anh ta, sờ lên mặt anh ta và nói: “Anh nói anh là chồng tôi, trong lòng tôi không có anh thì có thể có ai nữa? Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, anh không thể để một mình Liễu Liệt Vân ứng phó với một đám tiên quan kia. Cô ấy là phụ nữ thì sao mà ứng phó đây, hơn nữa anh lại là một Đế quân, cũng không thể để người khác chê cười được.”

Tôi còn định nhẫn nại giải thích, nhưng từ lúc quen biết U Quân tới nay, tâm tư không dừng trên người anh ta, bây giờ bất đắc dĩ ở cùng anh ta, miễn cưỡng bày ra bộ mặt có cảm tình với anh ta. Nhưng lúc này ngón tay tôi sờ lên da mặt anh ta, phát hiện da mặt anh ta cũng rất trơn mịn, ánh mắt giống như giếng sâu, vừa sâu vừa thần bí, khiến người không nhịn được muốn nâng mặt anh ta lên, nhìn vào đôi mắt anh ta rốt cuộc là có chứa thứ gì.

Lúc trong lòng tôi có suy nghĩ khác với U Quân, bản thân tôi cũng không dám tin, thủ đoạn hèn hạ của U Quân, tôi không phải chưa thấy qua. Nhưng bây giờ tôi và anh ta lợi dụng lẫn nhau, anh ta mới bày ta dáng vẻ không hại cho ai.

“Nhưng em không ở bên anh, anh làm gì cũng không còn ý nghĩa. Anh chỉ không muốn rời xa em thôi, vậy phải làm sao đây?”

Có lúc tôi nghi ngờ những câu nói này của U Quân là thật hay giả đây. Nếu nói là thật thì cảm giác anh ta giống như đang yêu nhau tha thiết, muốn đeo bám lấy đối phương. Nhưng nếu là giả bộ thì nét nguỵ trang này quả thật khiến người ta cơ bản không tìm ra khe hở. Anh ta như vậy, giống như ban đầu tôi thích Liễu Long Đình, trừ anh ta ra, tôi làm chuyện gì cũng không mấy vui vẻ.

Có thể là vì U Quân như vậy, khiến tôi nhớ tới tình cảm của tôi lúc đầu, dù gì bây giờ tôi cũng không còn lưu luyến với Liễu Long Đình nữa, nhưng cảm giác từng thích là thứ thuộc về tôi, khi nhớ lại thì ngọt đến chết người, ngọt đến bi thương.

Cho nên lúc này tôi càng thân tiết và dịu dàng với U Quân, tôi nói: “Nếu anh muốn sống cùng tôi, anh không phải có phân thân sao? Để phân thân của anh ở cạnh Liễu Liệt Vân cũng được. Pháp lực của cô ấy chắc không nhìn ra bản gốc và phân thân của anh đâu.

Tôi đề xuất ý kiến với U Quân, nhưng U Quân giống như chỉ muốn chờ tôi nói lời này, sau khi tôi nói xong thì anh ta đột nhiên mỉm cười và nói với tôi: “Phân thân của anh cũng đều là anh, đều muốn ở cạnh em. Trừ phi chính miệng em nói, anh miễn cưỡng tách một phân thân ra, để anh ta ở cạnh Liễu Liệt Vân, đi ứng phó đám tiên quan kia.”

Thấy dáng vẻ U Quân giở trò như vậy, tôi cũng lười dây dưa với anh ta. Thế là nghiêng mặt hôn lên môi anh ta. Sau khi tôi hôn U Quân, thì anh ta vui giống như một đứa trẻ, vừa nhìn tôi vừa đưa tay lên môi niệm vài câu thần chú gì đó, chỉ thấy một cái bóng từ người U Quân đi ra. Sau đó cái bóng này đi thẳng ra bên ngoài.

Lần đầu tiên tôi thấy phân thân của U Quân, giống như tách linh hồn tôi ra khỏi thể xác chính của anh ta. Nhưng nghĩ tới anh ta lúc này bị nhiều linh hồn người chết kiểm soát, lúc tôi nói chuyện với anh ta thì cũng hơi khó chịu. Thế là nhân cơ hội này rót trà cho U Quân, tránh xa anh ta một chút.

“Lúc nãy em đang nhớ nhà hả?” U Quân quay sang hỏi tôi.

Tôi không muốn để U Quân biết tâm lý của mình quá nhiều. Thế là tôi trả lời qua loa câu hỏi của anh ta, nói rằng chỉ là một người nhàm chán muốn xem thử nhân gian thế nào thôi.

“Nếu em thích nhân gian thì chúng ta dọn cung điện tới nhân gian đi. Sau này anh và tất cả thần linh đi theo em, ở tại nhân gian, như vậy cũng tốt. Sau này thần và người sống chung, cũng có thể bớt đi rất nhiều nghi thức tế trời…”

U Quân nói câu này là vượt ngoài dự đoán của tôi. Anh ta lại vì tôi muốn tới nhân gian mà đem cả tiên triều quyền chính dọn tới nhân gian, kêu toàn bộ thần linh sống cùng tôi. Đây quả nhiên là trong lòng anh ta không hề coi đám thần tiên kia ra gì, vì một người phụ nữ, công trình to lớn như vậy muốn sai bảo là sai bảo.

Tuy bây giờ tôi và U Quân là người trên cùng một thuyền, nhưng tư duy của tôi và anh ta thì không giống nhau. Làm sao tôi có thể vì tình cảm nhớ quê nhà của mình mà khiến thần linh theo tôi chịu cực chịu khổ, cuối cùng còn bị mắng là hôn quân. Từ trước tới nay Cửu Trùng Thiên là cảnh giới từ bàn cổ khai thiên lập địa từ xa xưa, là ranh giới giữa thần linh và con người, nơi thần sinh sống. Thần tiên và con người nếu thật sự bị dồn vào phàm trần, ắt sẽ gây náo loạn.

Tôi đưa cho U Quân một tách trà nóng, nhanh chóng ngăn cản suy nghĩ của anh ta. Nói với anh ta chuyện này không được. Nếu như vậy thì tôi sẽ giống như đám hoàng phi gây hoạ hậu cung dưới kia, bị thần tiên trên trời bêu xấu danh tiếng.

Nói tới danh tiếng, U Quân suy nghĩ một lúc, biểu cảm bình tĩnh rồi nói với tôi: “Hi Nhi, em thật lòng cam tâm tình nguyện, chỉ làm phi tử của anh thôi sao?”

Đương nhiên tôi không bằng lòng rồi.

Nhưng tôi cũng không thể khiến U Quân thấy dã tâm của mình, đành giả bộ như thở dài: “Chỉ cần anh yêu tôi, đối xử tốt với tôi, tôi làm gì cũng không quan trọng, tôi cũng không thể tranh ngôi vị với Liễu Liệt Vân.”

Giọng điệu tôi nói có vẻ rất oán hận, U Quân rất thông minh, lúc tôi thở dài thì đặt tách trà trong tay anh ta xuống. Anh ta đứng lên, đi ra phía sau quàng tay qua vai tôi và nói: “Chỉ đơn thuần là ngôi hậu, cơ bản không xứng với em, để em thiệt thòi rồi. Anh có vị trí tốt hơn, muốn cho em, nhưng em phải dựa vào bản thân mà giành lấy.”

U Quân nói câu này, khiến tôi tò mò và hỏi lại anh ta: “Vị trí gì?”

“Vị trí Thiên đế, chỉ cần ông ta chết, anh sẽ cho em vị trí này, để em cũng giống anh, chúng ta cùng nhau bình đẳng thiên hạ này! Vị trí này chỉ có em mới xứng đáng ngồi lên.”

U Quân nói dõng dạc, diện mạo phi phàm, xem ra anh quả thật rất muốn đem vị trí này cho tôi. Dù gì Thiên đế bây giờ ở vị trí này đối với U Quân mà nói đã là sự tồn tại có cũng như không. Sự tồn tại này chiếm một ngôi vị, quả thật đáng tiếc, cho nên anh ta muốn cho tôi.

“Vậy ý của anh là, kêu tôi giết ông ta?”