Mấy vị tinh quân đang quỳ dưới đất, lúc ở Cửu Trùng Thiên, sớm đã bị U Quân thẩm tra một lần. Tôi không biết U Quân dùng cách gì khiến tinh quân này mở miệng, nhưng bây giờ tôi thẩm tra anh ta, anh ta lại không cần nghĩ ngợi mà khai toàn bộ mọi chuyện liên quan tới các thần linh trong này ra, khiến tôi không cần tốn chút công sức nào mà đạt được kết quả mong muốn.
U Quân có thể khiến tinh quân này mở miệng, e là cũng tổn không ít chiêu trò, phản loạn là tội chết. Thần linh tham gia vụ phản loạn này toàn bộ đều phải xử chết. U Quân nhậm chức chưa lâu, vốn vĩ nền tảng không vững, không thể xử tử một lúc nhiều tiên quan như vậy, cộng thêm các vị tiên quan này mang trọng trách trên người, nếu toàn bộ đều xử tử, vậy mấy vị quan kia, nhất thời cũng không tìm được người tới đảm nhiệm.
Sau khi các tiên quan đang quỳ dưới đất lần lượt thốt ra tên của tất cả các tiên quan tham gia, một số tiên quan đó đã đứng sẵn trong triều, khi họ nghe bọn mấy cái tên từ miệng tội phạm thì cũng rất hoảng sợ. Bất kể là người hay thần, thật sự sợ chết đi được.
Bây giờ những thần linh trong đây nhận tội, cũng không có Thiên đế, nhưng tôi phải để trận lửa này nhiễm lên người Thiên đế. Thế là trước mặt tất cả thiên quan, gọi tên đầy đủ của Thiên đế, để ông ta và tiên quan phạm tội cùng đứng lên.
Lúc trước đều là Thiên đế muốn gặp tôi thì gặp, không gặp thì thôi. Bây giờ tới lượt tôi tuy ý gọi ông ta. Gương mặt lạnh như băng của ông ta vẫn ngang ngược. Nhưng có nhiều thiên quan ở đây, dưới hàng trăm con mắt theo dõi, ông ta cũng không chống lại mệnh lệnh của tôi, từ từ đứng qua bên cạnh của thiên quan phạm tội.
Lần này tôi đem khẩu dụ của U Quân tới, U Quân dùng thủ đoạn gì để cướp ngôi vị thì không quan trọng. Điều quan trọng là bây giờ anh ta đã thống trị tam giới này. Là vua của tam giới này, bây giờ lời tôi nói chính là thay lời anh ta nói. Cho dù mấy vị thiên quan kia vẫn còn không hài lòng với U Quân, họ tạm thời không dám làm trái mệnh lệnh.
“Nhân đế, từ lúc phong thần tới nay, ông đã làm Đế vương cai quản thế gian này hàng ngàn năm, một đời quân vương phải có tâm lo việc thiên hạ, bây giờ sao ông lại xúi giục thiên quan dưới trướng của mình làm phản tìm đường chết vậy?”
Tôi cố tình vu oan không có căn cứ. Lúc Thiên đế nghe tôi định hãm hại ông ta, tức tới đầu tóc nhảy dựng, nhưng vẫn cười mỉa nói với tôi: “Bẩm Đế phi nương nương, thiên quan này đã khai chuyện này không liên quan tới tôi, phiền cô nghe cho rõ rồi hãy kết luận.”
“Tuy nói các quan phạm tội không khai ra ông, vậy làm sao tôi biết là ông có đe doạ anh ta không. Sở dĩ bọn họ làm phản ở thịnh thế, mục đích duy nhất chính là lật đổ sự thống trị của U Quân, lập ông làm vua. Còn ông lại nói chuyện này không liên quan tới ông sao? Lẽ nào đám thần tử đó vì ông làm phản và hết lòng trung thành thì chết chưa hết tội sao?”
Lúc nói tới câu cuối, tôi nhấn mạnh lời mình nói. Tôi muốn để Thiên đế dần mất đi uy tín của mình, như vậy mới khiến ông ta bị ngã mà không tốn chút công sức nào. Nhưng bất kể nói thế nào, lúc này tôi đang làm chuyện xấu tổn thương người khác, lúc này cũng may trên mặt tôi đã được một lớp băng gạc dày che một nửa gương mặt. Nếu không thì tôi cũng không biết làm sao kiểm soát biểu cảm cứng đờ và dữ dằn.
Lúc tôi nói xong mấy câu này, Thiên đế hình như đã đoán được mục đích của tôi, ông ta suy nghĩ một lúc, sau đó đi tới chỗ tôi và hỏi: “Đế phi nương nương, bây giờ chắc không phải muốn báo thủ lúc đầu bị tôi kiểm soát cô lâu như vậy chứ. Cho nên mọi tội trạng đều đổ lên người tôi.”
Có vài người, bạn cảm thấy người đó ăn trên ngồi trước, người ta nói cái gì cũng đúng. Nhưng chỉ cần bạn thấy bộ mặt mũi xấu xí thật sự của người đó, cho dù chức vị của người đó có cao thế nào đi nữa cũng không che đậy được linh hồn hèn hạ kia, mà lúc này Thiên đế trong lòng tôi, đã không còn là người ăn trên ngồi trước nữa rồi, thậm chí đã sa vào bụi bặm.
“Như những gì ông đã nghe, lúc này tôi đã là Đế phi, còn bây giờ ông là thần tử của tôi. Với tư cách là Đế phi, sao tôi lại tính toán với thần tử của mình. Cùng cộng tác với ông suốt hàng ngàn năm, hành vi của ông khiến tôi thất vọng. Nếu không phải ông vì lòng tham, vì chức vị Thiên đế, cam tâm hy sinh tính mạng của trăm triệu dân chúng ở nhân gian, làm sao U Đế mượn ham muốn của ông mà trở thành Cửu Trùng Đại Đế? Thần hướng về con người, ban đầu lúc ông nói với tôi vì để tạo ra tương lai, họ nhất định phải chết, ông có suy nghĩ, còn có người có thể cứu tất cả mọi người, khôi phục lại thái bình thịnh thế này? Còn ông chỉ nghĩ cho ngôi vị của bản thân, ông vốn không xứng ngôi vị quân vương chút nào!”
Sự căm phẫn dâng trào trong lời nói, giọng lanh lảnh và nghiêm nghị truyền khắp cả đại điện, truyền vào tai của từng đại thần. Nếu không phải có sự cấu kết giữa Nhân đế và U Quân, U Quân sao có thể có cơ hội làm bá chủ thế giới này. Thiên tiên bọn họ lại trầm luân, thăng cấp Cửu Trùng Thiên, nguyên nhân hoàn toàn là vì Thiên đế.
Các thần linh đứng tại đại điện đều có tâm hướng thiện. Họ cũng đều từ người chuyển thành thần, hoặc là vì giúp người tu thành chính quả. Họ và con người đều có mối quan hệ mật thiết. Lúc tôi nói tới Thiên đế vì ngôi vị của bản thân mà từ bỏ tính mạng của dân chúng tại nhân gian, họ đều đang xì xào bàn tán, cộng thêm lúc nãy Thiên đế ngó lơ quan hệ của bản thân, điều này càng khiến lòng trung thành của thiên quan dành cho Thiên đế bắt đầu dao động.
Thiên đế đứng giữa đám thiên quan, có thể nghe thấy tin bất lợi đối với ông ta. Ông ta cũng không bình tĩnh được, trừng mắt nhìn tôi, mắng tôi rốt cuộc tại sao lại hại ông ta như vậy? Nói xong là muốn đi nhanh về phía tôi để làm hại tôi.
Phượng Tố Thiên và Lạc Thần đang quan sát từng cử động của cả trong và ngoài điện, lúc Thiên đế sắp tiếp xúc với tôi, Phượng Tố Thiên bỗng chốc mang theo ánh sáng thần tiên năm màu bay từ ngoài điện vào, đôi cánh vỗ lên người của Thiên đế, khiến ông ta trở tay không kịp. Lúc này Lạc Thần cũng nhanh chóng đi vào, khôi phục lại hình dạng đàn ông của mình, người mặc áo giáp, cầm cây thương bạc, chặn Thiên đế cách tôi vài mét.
Lúc này, mục đích của tôi cũng đạt được, phải nói là cũng đã sắp hoàn thành. Thế là tôi trực tiếp đứng dậy khỏi ghế, nói với tất cả tiền quan trong điện: “U Đế nhân từ, bây giờ trên thế gian này đã là thiên hạ thái bình. U Đế nhân từ, anh ấy không muốn có bất cứ vụ phản loạn sát hại nào huỷ hoại thời đại hoàng kim này. Niệm tình các người phạm lỗi lần đầu, miễn tội chết cho các tiên quan tham gia tạo phản, đưa 28 tỉnh quan tinh tú tiếp nhận Cửu Trùng Thiên, dinh thự của các người đang được xây dựng, chọn ngày có thể phục vị tại Cửu Trùng Thiên.”
Đám thần linh này vốn ôm suy nghĩ phải chết, nhưng không ngờ tôi lại không xử chết bọn họ, còn đưa toàn bộ 28 tinh quan tinh tú lên Cửu Trùng Thiên. Cửu Trùng Thiên tương đương thiên đình lúc trước, là trung tâm quyền lực và chính trị bên ngoài tam giới. Điều này với họ mà nói đã là một đặc ân ngoài vòng pháp luật rồi. Thế là các tiên quan phạm tội ở đại điện đều quỳ xuống trước tôi, tạ ơn U Quân thánh minh. Truyện Nữ Phụ
Còn tôi đi tới trước mặt của những tinh quan phản loạn ở Cửu Trùng Thiên, nói với anh ta, tội chết có thể tha, nhưng dù gì cũng đã vi phạm thiên quy, nên bãi chức của anh ta, từ luyện phối hợp nhân gian, đợi công đức viên mãn thì triệu hồi về trời làm tiên.
Tội trạng này, đối với một tiên quan phạm tội giết đồng loại của mình phải chịu án tử mà nói, đã là phán quyết nhẹ nhất rồi. Còn tinh quan này cũng vô cùng cảm kích U Quân đã cho đặc ân ngoài vòng pháp luật. Anh ta dập đầu vài cái với tôi, cảm ơn tôi và U Quân.
Chuyện ngày hôm nay, tôi cũng làm tăng uy tín của U Quân lên không ít, coi như là mãn nguyện. Sau khi về Cửu Trùng Thiên, tôi đi gặp U Quân báo cáo chuyện này với anh ta.
Bây giờ trên Cửu Trùng Thiên, cơ bản không có bao nhiêu dinh thự của thần tiên, cho nên trống trải nhiều, chuyện tôi đi xử lý thiên đình, U Quân hình như cũng không có gì để làm, lúc tôi về gặp anh ta, anh ta đã chờ tôi ở cửa Cửu Trùng Thiên. Khi thấy tôi về thì dẫn tôi vào thần liễn của anh ta, cùng nhau hồi cung.
Trên đường hồi cung, tôi cũng không nói gì. U Quân giống như một ông cụ vậy, một tay kéo lấy tay tôi, không ngừng vỗ về, nói với tôi vài điều hay, tâm trạng vui mừng, nói là anh đã biết toàn bộ mọi chuyện. Sớm biết tôi lợi hại vậy, anh ta đã cưới tôi từ lâu thì nhẹ người biết máy.
Thật ra tôi làm vậy, cũng không hẳn là vì U Quân, nhìn thấy U Quân vui vẻ như vậy, tôi cũng dựa vào lòng của anh ta và nói: “Bây giờ 28 tinh quan tinh tú sắp ở lại Cửu Trùng Thiên, trong đó còn thiếu một vị trí tinh quan, anh có muốn để Liễu Long Đình lên trời làm quan, lấp vào chỗ trống đó không?”