Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 536




Những lời này tôi nói ra cực kì tuyệt tình, chỉ là muốn Liễu Liệt Vân biết, tôi đến đây không phải khiến cô ấy chán ghét, khiến cô ấy mắng chửi, vận mệnh của Long Đằng và Liễu Long Đình đều là lựa chọn của chính họ, cho dù không có tôi, họ cũng nên bồi thường cho trách nhiệm và những sai lầm họ phạm phải, mà tôi chẳng qua chỉ đóng vai trò thúc đẩy, theo lời cô ấy thì chính tôi đã hại chết Liễu Long Đình và Long Đằng, cái gánh tội này tôi hoàn toàn không muốn cõng.

Sau khi tôi nói xong những câu này với Liễu Liệt Vân, Liễu Liệt Vân nhận lấy bạch xà tôi ném cho cô ấy, vẻ mặt lộ rõ sửng sốt, sau đó trong quan tài sau lưng bọn họ cũng phát ra từng đợt tiếng trẻ con ho khan.

Long Đằng sống lại rồi.

Trong lòng tôi mừng rỡ, Long Đằng sống lại rồi, tôi đương nhiên vui, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ lãnh đạm, lạnh giọng nói với Liễu Liệt Vân: “Sao vậy? Chẳng lẽ chị vẫn không tin lời tôi nói sao?”

Lúc này Kiều Nhi cũng nghe thấy tiếng trong quan tài truyền ra, nhanh chóng mở nắp quan tài, phút chốc nhảy vào trong quan tài, chỉ thấy cô bé khom lưng tiến vào quan tài, sau đó vui vẻ lớn tiếng hô một câu với Liễu Liệt Vân: “Chị hai, Long Đằng sống lại rồi!”

Khi nói lời này, Kiều Nhi đỡ Long Đằng trên mặt in hai vết son tròn đỏ chót từ trong quan tài ra, Long Đằng lúc này như vừa mới tỉnh ngủ vậy, dụi mắt, quay đầu lại nhìn tôi và Liễu Liệt Vân, ngơ ngác kêu lên câu chị hai Liễu Liệt Vân, sau đó quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt đột nhiên toát ra dáng vẻ của Nữ Oa, nhưng khi gọi tôi, Long Đằng vẫn hệt như trước đây, gọi tôi một tiếng chị Tiểu Tô.

Khi Liễu Liệt Vân nghe thấy Long Đằng nói chuyện, trong nhất thời xúc động có chút không dám tin, chậm rãi đi về phía Long Đằng, lúc đi đến cạnh quan tài, lập tức ôm. lấy Long Đằng, nháy mắt cao giọng khóc lớn lên.

Nghe thấy tiếng khóc của Liễu Liệt Vân, tôi cũng thật buồn thay cho cô ấy, một cô gái, trơ mắt nhìn bản thân nhà tan cửa nát, mà chính mình lại không thể làm gì được, loại đau khổ này, cũng giống như tôi ngày trước trơ mắt nhìn ba mẹ tôi bị Liễu Long Đình và U Quận hợp sức giết chết vậy, thế nhưng tôi có thể hận Liễu Long Đình, hận U Quân, còn Liễu Liệt Vân không thể hận, vì Liễu Long Đình là em trai cô ấy, mà người nhà cô ấy càng ngày càng ít, cô ấy vốn dĩ không thể nhẫn tâm đi hận Liễu Long Đình, mà tất cả những gì Liễu Long Đình làm lại là vì tôi, vậy nên cô ấy cần phải tìm một người để trút hết tất thảy này, nên mới bắt đầu hận tôi, là tôi hại cô ấy nhà tan cửa nát, so với Tiên gia còn ác độc hơn.

Nhưng bây giờ Long Đằng đã sống lại rồi, Long Đằng vừa sống lại đã khiến cho nỗi đau của Liễu Liệt Vân được xoa dịu một chút, mà khi Liễu Liệt Vân ôm lấy Long Đằng từ trong quan tài đi ra, lại nhìn nhìn Liễu Long Đình đã bị tôi biến trở về nguyên thân, Liễu Liệt Vân cũng là đại xà đã tu luyện hơn một ngàn năm, nhìn thấy Liễu Long Đình như vậy, cũng biết tình hình cụ thể của anh ta, vẻ mặt vốn vừa vui được một chút lại sa sầm xuống, hồn phách này của Liễu Long Đình bị khuyết thiếu rồi, đó không phải là thứ bác sĩ hay thần linh có thể chữa được, hiện giờ Liễu Long Đình như vậy bị đưa về, sống cũng như chết, không khác nhau chút nào.

Lúc này tôi đã làm những gì mình nên làm rồi, tôi cũng không muốn ở bên Liễu Long Đình lâu, tránh gặp phải sự căm ghét của Liễu Liệt Vân, đang định xoay người đi, Liễu Liệt Vân đột nhiên mở miệng nói với tôi:

“Bạch Tô, cảm ơn cô, cảm ơn cô đã trả lại Long Đình và Long Đằng cho tôi, cô yên tâm, tôi sẽ dùng hết sức mình cứu sống Long Đình.”

Vốn còn muốn nói cô ấy có cứu sống Liễu Long Đình hay không, căn bản không có nửa điểm liên quan với tôi, bây giờ tôi đã trả lại Liễu Long Đình và Long Đằng cho nhà họ Liễu bọn họ rồi, nhượng lại cho nhà họ Liễu bọn họ xong, đứa bé trong bụng tôi cũng không còn chút quan hệ gì với họ nữa, tôi muốn đánh cũng đánh rồi, tôi muốn giữ lại cũng giữ lại rồi, đứa bé này không phải là tôi muốn có, tôi cũng không hề thực sự xem trọng nó.

“Cô muốn cứu sống đương nhiên tốt, nếu không cứu sống được, nuôi nấng Long Đằng và Kiều Nhi cho tốt đi.”

Sau khi tôi nói xong câu này với Liễu Liệt Vân, cũng không lưu luyến thêm nữa, quay người rời đi.

Sau khi quay lại trường, tất cả nợ nần tôi đều trả hết, trở lại thế giới này, khiến tôi có một chút áp lực và tuyệt vọng, rời bỏ Liễu Long Đình, e rằng là lựa chọn đúng đắn nhất cả đời này của tôi, có lẽ trước đây, nếu tôi không thích Liễu Long Đình, vậy tất cả những đau khổ tôi chịu đựng, nhiều lắm cũng chỉ là nỗi đau da thịt, mà đau đớn thật sự chính là đến từ tinh thần, thời gian ba năm trước đó, những thứ tê tâm liệt phế, những thứ đau khổ tột cùng kia, khiến tôi bây giờ nhớ lại cũng vô cùng chua xót, có điều vẫn tốt, tất cả việc này đã qua rồi, nếu như có thể, tôi có thể giống như tất cả những người bình thường ở đây, sống cuộc sống yên bình và êm ả.

Sau khi trở về từ núi Trường Bạch, tôi quả thật đã sống một cuộc sống yên bình trong nhiều tháng, thời gian quay trở lại những ngày trước khi tôi mơ thấy một con đại và quấn lấy tôi, nhưng sau khi quay trở về quá khứ, cuộc sống mỗi ngày của tôi cũng không tiếp tục lặp lại nữa cho đến trước đây, mỗi ngày đều là một ngày mới, mặt trời mọc đằng đông rồi lặn đằng tây, tôi đi học đi ăn, chờ tốt nghiệp.

Những kiểu sinh hoạt này, không hề dài lâu như tôi tưởng tượng, sáng nay khi chúng tôi vừa lên lớp, chủ nhiệm lớp chúng tôi từ bên ngoài đi vào, nói với tôi bên ngoài có một cô gái tìm tôi.

Nhìn thấy thầy chủ nhiệm của chúng tôi khi nói lời này trên mặt lộ ra một vẻ ý xuân du đãng, tôi nghĩ thầm mình còn có người thân nào có thể khiến một ông lớn như chủ nhiệm của chúng tôi vui vẻ như vậy?

Tôi đi về hướng cửa lớp, lúc này mới phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang đứng cửa lớp, là Liễu Liệt Vân.

Trong phút chốc tôi còn cho rằng có phải mình nhìn nhầm hay không, Liễu Liệt Vân làm sao có thể đến trường chúng tôi tìm tôi, nhưng đúng thật là Liễu Liệt Vân đang đứng trước mặt tôi, cô ấy bây giờ xem chừng tiêu tụy hơn trước rất nhiều, cũng già hơn rất nhiều, trước đây trên lớp da nhẵn bóng cũng có một vài nếp nhăn nhỏ, có điều mặc dù như vậy, vẫn không thể che dấu được vẻ ngoài tuyệt mỹ của cô ấy, chả trách ông cụ thầy chủ nhiệm của chúng tôi khi từ ngoài phòng học đi vào, vẻ mặt ngập tràn xuân tình.

“Chị đến tìm em làm gì?” Tôi hỏi Liễu Liệt Vân, cô ấy chắc là không chữa được cho Liễu Long Đình, muốn tìm tôi để trút giận chứ gì Liễu Liệt Vân lúc này nhìn tôi, không còn vẻ ác liệt như trước kia nhìn tôi nữa, vẻ mặt cực kì dịu dàng, lại mang theo một chút van xin, nhưng trong hành lang người đến người đi, Liễu Liệt Vân dường như có lời gì không hợp nói với tôi tại đây, vì vậy bèn nói với tôi: “Em rảnh không, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Hiện tại tiết học của chúng tôi cũng không quá quan trọng, vì vậy tôi gật đầu với Liễu Liệt Vân, sau đó cùng cô ấy đi vào trong đình bên cạnh hòn non bộ của trường tôi, xung quanh cũng không có ai, vì thế tôi nói với Liễu Liệt Vân có chuyện gì có thể nói ở đây rồi.

Liễu Liệt Vân bắt đầu giống như muốn nói, nhưng lại không thể nào nói ra được, do dự một lúc sau, mới đột ngột quỳ gối trước mặt tôi, nói với tôi: “Tiểu Tô, chị hai cầu xin em, cứu Long Đằng đi, cứ xem như trước giờ thằng bé luôn yêu thương em như vậy, em hãy cứu nó đi.”

Liễu Liệt Vân quỳ như vậy, nhất thời khiến tôi chết lặng, tôi thật sự không ngờ Liễu Liệt Vân vậy mà lại quỳ xuống, vì vậy liền vội vã đỡ Liễu Liệt Vân dậy, kêu cô ấy mau đứng lên, người khác đang nhìn chúng ta đó, cô ấy cứ quỳ như vậy, người khác không biết còn tưởng rằng tôi là người tình của chồng cô ấy, cô ấy đến cầu xin tôi rời khỏi chồng cô ấy, tôi còn chưa tốt nghiệp, sau này còn muốn sống trong trường này mà.

Nhưng mà lúc này cho dù tôi có đỡ Liễu Liệt Vân thể nào, cô ấy vẫn không chịu từ mặt đất đứng dậy, hơn nữa còn khóc, trong khi tôi đang đỡ cô ấy, cô ấy lại tiếp tục nói với tôi: “Sau khi chị đưa Long Đình về, cơ thể Long Đình bắt đầu không ngừng chuyển biến xấu, chị muốn cứu sống nó, vì vậy chuyển toàn bộ tinh khí chị có cho Long Đình, nhưng như vậy vẫn không đủ, chị hoàn toàn không có cách nào phục hồi hồn phách của nó, nhưng chị biết có một người có thể cứu Long Đình, chính là U Quân, anh ta đã lấy được đỉnh Tạo Vật, đỉnh Tạo Vật có thể tạo ra tất thảy vạn vật trên thế giới, anh ấy có thể giúp Long Đình khôi phục hồn phách của nó, cứu sống Long Đình.”

Liễu Liệt Vân vừa nói vậy, tôi đây cũng chợt nhớ ra công dụng to lớn của đỉnh Tạo Vật, nhưng hiện giờ đỉnh Tạo Vật đã nằm trên tay U Quân, Liễu Liệt Vân là vợ của U Quân, bọn họ vẫn là vợ chồng, U Quân dùng đỉnh Tạo Vật cứu em trai của vợ mình một chút, chắc là cũng không sao đâu.

“Chị và U Quân là vợ chồng, nếu U Quân có thể cứu sống Liễu Long Đình, vậy chị cứ đi tìm anh ta đi, chị tìm em làm gì?” Tôi hỏi Liễu Liệt Vân.

Sau khi Liễu Liệt Vân nghe tôi nói lời này, trong mắt bỗng lóe lên một tia tuyệt vọng, hai hàng nước mắt trong suốt thoáng chốc chảy xuống từ trong mắt cô ấy.