Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 532




Bây giờ bên ngoài trời đã ấm áp, sau khi bà nội mang quần áo từ trong phòng ra cho tôi và thúc giục tôi đi tắm rửa, sau đó lại hỏi tôi muốn ăn món gì, bà mua về làm cho tôi ăn.

Bà nội vẫn như xưa, trước đây mỗi khi tôi đi học về, bà nội cũng sẽ hỏi tôi muốn ăn cái gì, sau đó ra ngoài mua cho tôi ăn.

Mặc dù tôi vẫn không thể nào dám tin được, thời gian có phải đã thực sự quay ngược về ba năm trước hay không, nhưng bây giờ nhìn vào vẻ mặt của bà nội, và ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu rọi vào nhà, và những món đồ trang trí thêu chữ thập của bà nội đã thêu vào ba năm trước, tất cả những thứ này đều đang thông báo với tôi rằng, thời gian đã quay ngược rồi, nhân gian đã trở lại yên bình, kể từ thời điểm này, số phận của mỗi một người, đều đã thoát khỏi quỹ đạo của trước đây, bắt đầu lái vào một quỹ đạo mới.

Bà nội thấy tôi hồi lâu không lên tiếng nên đưa tay ra sờ vào tóc tôi, hỏi tôi có chuyện gì vậy? Tại sao mới trở về đã thẩn thời rồi?

Lúc này, tôi cũng không có gì để nói với bà nội cả, thế là tuỳ ý nói với bà nội vài món tôi muốn ăn, nhưng bà nội nhìn thấy vẻ mặt không ổn của tôi lúc này, lại không kìm được để chiếc giỏ trong tay của bà xuống, rồi hỏi tôi: “Cháu làm sao thế này? Có chuyện gì hãy nói với bà nội, mặc dù bà nội đã lớn tuổi rồi, nhưng ai bắt nạt đứa cháu gái của bà, thì người đó sẽ không xong với bà đâu!”

Khi bà nội nói những lời này, giọng điệu đầy sự phẫn nộ, như thế đã thực sự nhìn thấy tôi bị bắt nạt vậy, nhưng thấy bà nội hỏi tôi như vậy, tôi cũng có chút tò mò, đưa tay ra chạm vào tay của bà nội, tay của bà nội mặc dù thô ráp, nhưng rất có cảm giác về nhiệt độ và sự kết hợp giữa máu thịt.

“Bà nội, bà có còn nhớ, trước đây đã xảy ra chuyện gì không ạ? Bà có nhớ con đã lấy chồng rồi không? Bà có nhớ người tên là Phượng Tổ Thiên hay là Liễu Long Đình không?”

Khi bà nội nghe thấy tôi nói vậy liền đánh vào người tôi một cái, hỏi tôi có phải đã quen bạn trai rồi không? Cái gì mà lấy hay không lấy chồng, tôi giờ đây vẫn còn chưa tốt nghiệp nữa, kết hôn cái gì chứ?

Khi nghe bà nội nói những lời này với tôi, nghe thấy giọng nói của bà nội, cảm xúc trong lòng tôi cũng dần dần ổn định lại, nhìn thấy tất cả mọi thứ ngay trước mắt tôi, thời gian dường như thực sự đã trở về ba năm trước vậy, trên người tôi vẫn còn sức mạnh, đứa bé của Liễu Long Đình cũng còn ở trong bụng của tôi, những thứ này, nói cho tôi biết rằng những điều mà tôi đã trải qua, đều thực sự tồn tại, chẳng qua là sự tồn tại chân thật này đã trở thành quá khứ, Liễu Long Đình chết thì đã chết rồi, và tôi có phải sau khi sinh đứa bé này ra, thì thực sự có thể sống cuộc sống của chính mình?

Khi tôi nghĩ đến việc sau này có thể thuận lợi tốt nghiệp giống như người bình thường, đi làm như một người bình thường, khi tôi làm những việc bình thường mà trước đây nghĩ tôi cũng không dám nghĩ đến, trái tim tôi dường như run lên, nghĩ cũng không dám nghĩ, không dám nghĩ quá nhanh, sợ nghĩ quá nhanh rồi, tôi sẽ liền mất đi sự tươi đẹp này.

Tôi tuỳ tiện giải thích vài câu với bà nội, nói rằng tôi chỉ hỏi thôi, chứ không có suy nghĩ gì khác cả, sau đó giục bà nội đi chợ đi, tôi đi tắm rửa đây.

Bà nội nhìn thấy tôi lúc này không sao cả, mới yên lòng, lại cằn nhằn với tôi một hồi, nói cái gì có bạn trai thì phải mang về cho bà xem, nếu là một chàng trai tốt thì bà cũng không phải là người không hiểu chuyện như vậy.

Bà nội vẫn càm ràm như xưa, nếu đổi lại là trước đây, tôi sớm đã than thở về sự cảm ràm càu nhàu của bà nội rồi, nhưng bây giờ, tôi trở về với cuộc sống bình yên như trước, trong lòng tôi, bình lặng như nước giếng cổ, hoàn toàn khó có thể gợi lên một chút sóng gió, chỉ muốn yên lặng sống hết cả đời này.

Mặc dù tôi không dám tuỳ tiện suy đoán chuyện đảo ngược thời gian này là chuyện như thế nào, cũng không muốn đi suy đoán, sau khi tôi trở về cuộc sống bình lặng như thế này, tôi hoàn toàn không muốn có bất kỳ suy nghĩ nào có thể phá huỷ sự bình lặng này xuất hiện trong đầu tôi, dòng nước ấm, giống như ánh nắng mặt trời chiếu lên trên người tôi, tôi đứng dưới vòi hoa sen, đến quần áo trên người còn chưa cởi ra, chỉ muốn lặng lẽ hưởng thụ, sự bình yên ổn định khó có thể có được này.

Mọi thứ vẫn như trước đây, thời gian bị xáo trộn, và tôi cũng không biết được số phận sau này của tôi sẽ có sự thay đổi như thể nào, trong lòng đã không còn mong đợi việc tiếp diễn như thế nào trong tương lai. nữa, tôi sẽ trở thành như thế nào, là già hay là chết, đều không sao cả.

Tôi ở trong nhà những ngày nay, cuộc sống thực sự rất yên bình, cuộc sống đã trở về như trước đây, tôi không phải là xuất mã tiên gì cả, cũng không quen biết cái gì yêu ma quỷ quái cả, thậm chí khi trên đường đi, tôi nhìn thấy những tà yêu đó phảng phất trước mặt tôi, tôi cũng giả vờ không thể nhìn thấy, tôi vốn muốn ở trong nhà suốt nhưng bà nội thấy tôi đã ở trong nhà suốt một tuần hơn cũng không đến trường, lại bắt đầu càu nhàu ở bên tai tôi, bảo tôi đi học, đừng ở chơi ở trong nhà nữa.

Tôi giờ đây cũng không biết đi học lại sẽ có cảnh tượng như thế nào, nhưng đã trở về ba năm trước, việc học của tôi cũng cần phải hoàn thành, tôi vẫn là Bạch Tô của trước đây, là một con người, là một học sinh bình thường.

Không có Liễu Long Đình, tôi đương nhiên cũng sẽ không sống cuộc sống giàu sang gì đó, bà nội đưa tôi đến trạm xe, bảo tôi ngồi tàu cao tốc đến Kinh Đô đi học, cuộc sống hiện giờ, cho dù là nghèo khó khốn khổ, tôi cũng thực sự không quan tâm, sau khi tạm biệt bà nội ở trạm xe, khi tôi xách một chiếc vali đi về phía chuyến tàu, thì những ngón tay thon dài cầm lấy tay tôi, nắm lấy chiếc vali của tôi, không cho tôi đi. Bàn tay này dường như tôi đã thấy qua ở đâu, thế là đưa mắt lên nhìn về phía trước, là một người đàn ông mặc chiếc áo khoác gió màu đen, người đàn ông này đội mũ và để lộ ra đôi mắt tà ác nhìn chằm chằm lấy tôi!

Đó là U Quân!

Sau những ngày sống yên ổn, tôi một lần nữa gặp lại U Quân, nhất thời trong lòng tôi liền cảm thấy hoảng sợ, tôi sợ sự xuất hiện của người này, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của tôi, thể là nhanh chóng đưa tay ra kéo bàn tay của U Quân ra khỏi mu bàn tay của tôi, cũng không dám nhìn anh ta, sợ khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, sẽ khiến tôi nhớ lại quá khứ không thể chịu đựng được, tôi giờ đây không muốn có bất kỳ sự phiền phức nào, chỉ muốn yên ổn sống hết cuộc đời này.

Nhưng tôi càng muốn kéo U Quân ra khỏi tây mình, thì U Quân càng nắm chặt lấy tay tôi, và cúi đầu xuống nhìn lấy tôi, nói với tôi: “Sao thế, như thế nghĩa là em không muốn quen biết tôi sao?”

Tôi không muốn trả lời U Quân, còn U Quân khi tôi đang dùng lực bẻ tay của anh ta ra, thì anh ta trở tay lại nắm chặt lấy cổ tay của tôi, giữa thanh thiên bạch nhật, anh ta quang minh chính đại trực tiếp kéo tôi từ lối vào của chuyến tàu đến bức tường cách đó không xa, không ai nhìn thấy anh ta, và cũng không ai nhìn thấy tôi, còn chuyến tàu tôi ngồi, sau khi đến giờ thì nhanh chóng rời đi.

Nhìn chuyến tàu đã đi xa, trong lòng tôi có chút tuyệt vọng, tôi trốn tránh cũng không phải là cách hay, càng trốn tránh, người mà tôi không muốn gặp thì càng ép chặt tôi hơn, tôi trước đây đã chịu đựng sự giày vò đau khổ này, cho dù là bây giờ, cho dù đã trở về ba năm trước, nhân gian đã trở về ba năm trước, mà bất kỳ số phận nào liên quan đến tôi, cũng không thể quay ngược về ba năm trước.

“Anh buông tôi ra, anh muốn làm gì thì cứ nói, không cần thiết phải bức hiếp chèn ép tôi như vậy.”

U Quân của lúc này, sức mạnh trên người của anh ta, đã cao đến mức mà tôi hoàn toàn không thể đoán trước được, cao đến mức khiến anh ta trông giống như một người bình thường vậy, có một câu nói âm thanh quá lớn sẽ không nghe thấy, hình tượng quá lớn sẽ không trông thấy, sức mạnh trong cơ thể của U Quân, đã đạt đến cảnh giác tựa có như không.

“Theo tôi trở về Cửu Trùng Thiên, tôi đã giúp em đoạt lại Cửu Trùng Thiên, đã khiến Cửu Trùng Thiên trở này nơi cao xa, muôn thần ngưỡng mộ.”

Cửu Trùng Thiên trước giờ luôn là một nơi viễn vông, trước đây đều thuộc quyền cai quản của thiên đình, giờ đây U Quân nói với tôi rằng anh ta đã đoạt lại Cửu Trùng Thiên, đồng thời đã biến nó thành nơi muôn thần ngưỡng mộ, điều này khiến tôi bắt đầu không khỏi nghi ngờ năng lực hiện giờ của U Quân mạnh đến mức nào, lúc trước khi anh ta cho tôi sức mạnh, tôi đã nghi ngờ anh ta và Thiên đế cấu kết với nhau, giờ đây anh ta đã đoạt lại Cửu Trùng Thiên, vậy thời gian nghịch chuyển ở nhân gian này, có phải cũng là kiệt tác của anh ta không?

“Anh làm thế nào để đoạt lại Cửu Trùng Thiên? Thời gian ở nhân gian bị đẩy lùi về ba năm trước, có phải là do anh làm không?”

U Quân lúc này cũng không hề trốn tránh câu hỏi này, u ám cười với tôi và nói: “Ngoại trừ tôi ra thì còn có ai chứ? Tôi giúp em khôi phục lại sự hoà bình của Tam Giới, giúp em thống nhất lại tất cả các vị thần, bắt đầu từ hôm nay, mọi người tin vào thần, còn thần thì tin vào tôi, thế giới này, chỉ tôi hơn hết, muôn thần đều là nô lệ, nếu em bằng lòng theo tôi trở về, thì thế giới này sẽ chỉ là của hai người chúng ta.”