Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 530




Sau khi Liễu Long Đình nói với tôi câu đó thì anh ta chợt kéo chân tôi về phía vách núi, ngay lập tức tách tôi ra khỏi lòng Nữ Oa. Trong giây phút đó, tôi không tưởng tượng nổi tại sao anh ta lại có được pháp lực lớn đến thế. Nhưng bây giờ cũng chẳng còn thời gian cho tôi suy nghĩ nhiều nữa, bởi vì Liễu Long Đình đã kéo tôi xuống chung, cơ thể anh ta và tôi nhảy qua chỗ Nữ Oa!

Cái xoay người này của Liễu Long Đình làm tung bay bộ đồ trắng trên người anh ta, mái tóc bung ra bốn phía. Mà sau lưng Liễu Long Đình, mặt trăng sáng rỡ vừa lớn vừa tròn chiếu lên toàn bộ cơ thể, toàn thân anh ta dường như bông hoa màu bạc nở rộ giữa núi tuyết.

Tôi không ngờ chuyện lại xảy ra bước ngoặt vào lúc này. Liễu Long Đình vẫn muốn cứu tôi ư? Lúc này hồn phách của Nữ Oa đã sinh ra mối liên kết với nguyên thân của mình, từng vầng sáng màu xanh liên tục ùa ra mạnh mẽ từ hồn cô ấy, đồng thời những con rắn màu xanh to lớn cũng cuộn trào mãnh liệt, bắt đầu dựa sát nhau. Lúc này Liễu Long Đình còn đang duỗi thẳng cánh tay, bàn tay anh ta vẫn nắm chặt mắt cá chân tôi. Anh ta nhìn tôi chăm chú, ánh mắt tràn đầy đau khổ và không đành lòng. Có điều khi hồn Nữ Oa muốn ngang nhiên xông qua con rắn màu xanh lớn, Liễu Long Đình liền quả quyết thả chân tôi, vẻ mặt anh ta thoải mái, khẽ đẩy tôi xuống đất. Tôi ngồi bệt xuống đất còn Liễu Long Đình thì xoay người duỗi tay nắm lấy hồn Nữ Oa bên cạnh, anh ta dung hợp vào cơ thể con rắn lớn màu xanh!

“Long Đình!” Liễu Liệt Vân ở bên cạnh tôi, quay mặt về phía vách núi gào khóc. Trong khoảnh khắc này, núi tuyết bỗng sạt lở, những cánh hoa xinh đẹp mênh mông và đồng hoang tàn đổ nát cùng nhau xuất hiện trước mặt tôi, chúng vừa đẹp đẽ lại vừa thảm thương. Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng tỏa khắp vách núi, còn Liễu Long Đình và hồn Nữ Oa vốn ở trước mặt đã biến mất trong tầm mắt của tôi.

Khoảnh khắc Liễu Long Đình và hồn phách Nữ Oa đồng thời biến mất, sau đó dung hợp vào cơ thể con rắn lớn màu xanh, tôi thấy thịt trên đầu rắn xanh lớn đang nhanh chóng sinh trưởng thành một cái đầu to bằng xe tải, cả thân dài đến trăm mét bắt đầu uốn éo. Ban nãy chỉ có núi tuyết đối diện sạt lở nhưng bây giờ ngọn núi dưới chân chúng tôi cũng bắt đầu sụp đổ dưới sự vặn vẹo của con rắn lớn. Chứng kiến chỗ mà Liễu Liệt Vân đứng sắp sụp xuống thì tôi mới phản ứng lại, vội vàng vươn tay kéo cô ta một cái. Lúc tôi kéo Liễu Liệt Vân qua, mặt đất dưới chân chúng tôi đang dần lún xuống hết. May mà lúc này pháp lực của tôi chưa cạn nên có thể bay thẳng lên, bê Kiều Nhi và thi thể đã mất hồn phách của Long Đằng, rồi bay tới vị trí an toàn ở phía xa.

Lúc tôi cứu Kiều Nhi và Liễu Liệt Vân, trong đầu và trong lòng tôi vẫn trống rỗng. Tôi chẳng biết mình đang suy nghĩ gì nữa, hay là đầu óc thật sự không nghĩ được điều gì, chỉ bởi vì khi tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho cái chết thì Liễu Long Đình lại cho tôi cơ hội sống tiếp.

Khi tôi ngoảnh lại nhìn về phía chỗ Nữ Oa sống lại thì nơi này đã thành núi bụi sương mù rồi. Bất chợt vài giây sau, một con rắn xanh lớn bỗng bay thẳng lên trời từ trong ngọn núi bụi mù mịt đó!

Nữ Oa sống lại, hồn phách Long Đằng trở về thân thể Nữ Oa, còn Liễu Long Đình bị hiến tế thành công.

Tôi cũng được tự do.

Sau khi Bàn Cổ xây trời dựng đất, ở thời kỳ Yêu Thần thì loài rắn là sự tồn tại tôn quý. Nữ Oa và Long Đình đều là thân rắn. Bây giờ Nữ Oa sống lại, pháp lực trên người cũng quay trở về như xưa, còn có thêm Liễu Long Đình đã dung hợp vào cơ thể cô ấy, vậy nên pháp lực bây giờ của cô ấy đã mênh mông vô hạn. Bản thân cô ấy là mẹ, vậy nên việc cứu vớt được con dân của mình đã đủ khiến Nữ Oa vừa lòng!

Tuy trước kia tôi và Nữ Oa là người quen nhưng vào thời điểm với tình cảnh nguy hiểm khó khăn trước mắt này thì chúng tôi không có thời gian nói một câu chào hỏi nào. Nữ Oa xông lên Vân Tiêu xong thì nhanh chóng bay khỏi núi Trường Bạch. Trên người cô ấy tràn ra ánh sáng màu xanh, bao phủ cả ánh trăng rực rỡ chiếu xuống khắp thế gian, rọi sáng mặt đất. Lúc này tôi đứng giữa núi rừng, khi luồng ánh sáng này chiếu vào tôi thì cảm giác ấm áp chợt bao phủ cơ thể tôi. Đây là ánh sáng sinh mệnh. Nữ Oa đã cứu tất cả mọi người bị chết.

Tôi đã đạt được nguyện vọng rồi nhưng lúc này chẳng hề vui mừng khi mong muốn thành hiện thực, vì đây không phải do tôi cứu mà là do Liễu Long Đình chết thay tôi.

Bây giờ Nữ Oa đã sống lại, Liễu Liệt Vân cũng biết chuyện không thể xoay chuyển trời đất rồi nên khóc rất lâu, nước mắt chảy không kiềm được. Còn Kiều Nhi từ xưa đến giờ chưa từng thấy cảnh tượng này nên vẫn nắm chặt tay tôi không dám buông ra. Lúc này trong lòng tôi ngổn ngang cảm xúc, thực ra rất muốn biết Liễu Long Đình lấy từ đâu ra sức mạnh lớn như vậy để có thể đề pháp lực tôi xuống, mạnh mẽ kéo Nữ Oa ra từ trong lòng tôi. Vết thương của anh còn chưa khỏi, đâu thể sử dụng được pháp lực lớn như thế trong nháy mắt.

Liễu Liệt Vân đứng cạnh tôi. Bây giờ Liễu Long Đình và Long Đằng đều chết hết. Tôi biết trong lòng cô ấy rất đau khổ, lại sợ cô đổ hết trách nhiệm lên người tôi nên bèn nói với cô ấy: “Chị cũng đừng trách em. Vừa rồi chị cũng thấy đấy, là tự Liễu Long Đình muốn chết thay em. Em cũng không ép anh ấy.”

Tôi đã quen với kiểu không có chút xíu tình cảm nào với Liễu Long Đình, cho dù bây giờ anh đã chết thì trên mặt tôi cũng không lộ ra vẻ mặt đau khổ gì. Người chết rất đơn giản, đau khổ là người còn sống.

Liễu Liệt Vân nghe thấy tôi nói những lời này thì đầu vẫn cúi thấp, không trả lời tôi câu nào.

Hôm nay hai tâm nguyện của tôi đã hoàn thành. Liễu Long Đình đã chết, người trong thiên hạ cũng đã được cứu, gánh nặng trong lòng đã có thể đặt xuống. Có điều suy cho cùng, thì tất cả mầm tại vị của chuyện này đều do chính Liễu Long Đình dẫn tới. Nếu không phải lúc trước anh dùng cái đỉnh Tạo Vật vì sự nghiệp thống trị tam giới, đồng thời còn thả yêu quái ăn thịt người ra với quy mô lớn thì bây giờ chúng tôi không cần bất cứ ai chết để tể hiến. Bây giờ anh ấy chết thay tôi cũng coi như trừng phạt đúng tội. Nhưng mà người nhà họ Liễu vô tội, mặc dù Liễu Long Đình là người thân của họ.

Liễu Liệt Vân không nói lời nào khiến tôi cảm giác liệu có phải anh đã từng nói. chuyện gì không nên nói thêm một câu với Liễu Liệt Vân: “Em cũng không muốn để Liễu Long Đình chết. Em đã nói với anh ấy từ trước là để em chết. Em không ngờ vừa rồi anh ấy lại thay đổi ý định. Bây giờ em còn có chút pháp lực, sau này chị chăm sóc Kiều Nhi cũng rất vất vả. Nếu chị không chê thì để em đưa hết pháp lực trên người em cho chị”

Với yêu tà mà nói, pháp lực này cũng giống tiền bạc trong nhân gian chúng ta. Chỉ cần có pháp lực thì chuyện gì cũng có thể làm, cuộc sống đầy đủ. Tôi chỉ muốn bố trí cuộc sống yên ổn cho Liễu Liệt Vân và Kiều Nhi. Dù sao họ cũng đã từng là người đối xử với tôi rất tốt.

Có thể là do thái độ của tôi tốt hoặc là nói tới chỗ đau nào đó của Liễu Liệt Vân, Liễu Liệt Vân hơi lý trí hơn chút. Sau khi nghe tôi nói, cô ấy u oán thở dài một hơi, như thể muốn nói gì đó với tôi nhưng lại không nói.

“Chị có gì muốn nói thì nói với em đi, chỉ cần em làm được thì em sẽ giúp chị.”

Vốn tôi còn nghĩ mình với Liễu Long Đình cũng tính là một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, nên muốn chăm sóc cô ấy thay anh, nhưng bây giờ nghĩ lại thì tôi và Liễu Long Đình cũng chẳng kết hôn, anh ấy không phải là gì của tôi cả. Mối quan hệ của chúng tôi cũng chẳng có bất kỳ ai công nhận.

Nghĩ tới chuyện này, tôi không biết nên khóc hay nên cười. Tất cả mọi mưu ma chước quỷ, ngấm ngầm tính toán, bây giờ đều biến thành một cuộc hành trình mục nước bằng giỏ tre, như thể tất cả đều là ác quả mà chúng tôi phải nhận lấy.

“Em tưởng Tam đệ bỗng thay đổi ý định như thế à? Thực ra Tam đệ vẫn luôn có ý định này. Em ấy không từng nghĩ để em chết. Là do em không tốt, Tam đệ bồi dưỡng em, để em khôi phục thân phận như xưa nhưng em lại không đánh lại bất cứ ai, vốn cũng không thể thay đổi gì. Nếu không phải vì em không có tác dụng gì, sao Long Đình lại chết thay em?”

Vốn tôi còn thương xót cho Liễu Liệt Vân nhưng lúc cô ấy nói những lời này với tôi thì lập tức xóa hết sự thương xót của tôi dành cho cô ấy không còn chút gì. Lời này của cô ấy là có ý gì? Không phải Liễu Long Đình từng ép tôi tới mức này à? Vì sao lại đổ hết trách nhiệm lên người tôi? Chẳng lẽ Liễu Long Đình chết thì là lỗi của tôi hết à?

“Lời này của chị là có ý gì?”

Trong lời tôi nói với Liễu Liệt Vân lập tức tràn ngập mùi thuốc súng.

Liễu Liệt Vân ngẩng đầu nhìn tôi một cái, lộ ra một nụ cười tuyệt vọng: “Đều tại cô mới hại nhà họ Liễu bọn tôi thành như thế này. Nếu không có cô Long Đình đã là Thần Hoàng của thiên hạ này từ lâu, là cô hủy tất cả tiền đồ danh vọng của nó. Bạch Tô, cô hại tôi nhà tan cửa nát, chỉ cần tôi còn sống thì chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”