Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 526




Tôi nói xong lời này, trong lòng như đã được giải tỏa một thứ gì đó, ngay lập tức cả người đều thấy thoải mái thư giãn, vừa nhìn Liễu Long Đình, vừa không nhịn được cười, giống như là điên rồi.

Trên thế giới này, ngoại trừ chết, đã không còn gì có thể bù đắp cho trái tim đã trăm ngàn vết loét của tôi, khi tôi chết đi, cái gì cũng sẽ biến mất, trên thế giới này đã không còn gì đáng để tôi lưu luyến. Tôi hiện tại, lại giống như Nữ Bạn đang bảo vệ ký ức của Nữ Hi, chỉ muốn chết đi, hóa thành gió rồi biến mất trên thế giới này.

Mà Liễu Long Đình thấy tôi cười vui vẻ thì ngừng động tác gấp quần áo của anh ta lại, giống như có rất nhiều chuyện muốn hỏi tôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời, ngàn câu vạn lời này hợp lại thành một câu, chỉ nghe anh ta nói với tôi: “Nếu đây là nguyện vọng của em, vậy thì tôi theo ý nguyện của em, chúc em vui vẻ.”

Liễu Long Đình nói lời này mà không mang theo một chút cảm xúc nào, hơn nữa sau khi nói xong lời này thì lập tức xoay người ra ngoài.

Sau khi Liễu Long Đình đi ra ngoài, tôi lập tức giống như một quả bóng bay bành trướng đến cực hạn bỗng nhiên bị thả khí, cười cười, trong nháy mắt đã trở nên vô lực uể oải, sau đó không tiếng động ngồi trên ghế, nửa ngày cũng không nói ra một câu, trong lòng trầm tĩnh, giống như đã chết vậy. Mỗi một người đều muốn sống sót, mặc dù sống không chịu nổi, miễn là trong thâm tâm biết rằng thế giới này vẫn còn những người thích và quan tâm đến mình thì sẽ lại muốn sống sót. Mà tôi biết tôi đã không phải là Bạch Tĩnh trước đây, ngay cả khi tôi đã chết cũng sẽ chỉ mang lại sự giải thoát cho người khác. Mặc dù tôi vô cùng coi thường nó nhưng khi nhắc đến cái chết thì trong lòng vẫn luôn có chút gì đó buồn phiền luôn thôi thúc tôi không được chết, tôi vẫn còn một điều gì đó cần phải làm nhưng lại không sao nhớ nổi việc đó là gì. Chỉ là sau khi nhìn thấy Liễu Long Đình đi ra ngoài, trong lòng bỗng nhiên thấy khó chịu hoảng hốt.

Nhưng mà nếu tôi đã nói với Liễu Long Đình lời nói quyết tuyệt như vậy, cho dù là Liễu Long Đình còn một tia tình cảm thì anh ta cũng sẽ làm theo ý nguyện của tôi. Nhà họ Liễu bọn họ chỉ còn lại một người đàn ông là anh ta, nếu ngay cả anh ta cũng chết đi thì sau này sẽ không còn ai giúp anh ta chăm sóc Liễu Liệt Vân cùng Kiều Nhi, Kiều Nhi với Liễu Liệt Vân đều là người thân ruột thịt của Liễu Long Đình, cho nên Liễu Long Đình không thể nào lấy tính mạng mạng của mình ra để mạo hiểm được.

Sau khi chúng ta thu dọn đồ đạc xong, Liễu Long Đình cũng đã chuẩn bị xong thần liễn và đang chờ chúng tôi ở ngoài cửa. Lần này chúng tôi đi ra ngoài, giống như là đi ra ngoài du lịch, cả Liễu Liệt Vân và Kiều Nhi đều mặc quần áo hiện đại, Kiều Nhi và Long Đằng còn đội một chiếc mũ hoa nhỏ trên đầu, thoạt nhìn dáng vẻ vô cùng đáng yêu, mà hình như hai tên nhóc ấy còn chưa biết chúng tôi phải xuống núi làm gì, cho nên đặc biệt vui vẻ, Kiều Nhi lại còn luôn miệng hỏi tôi cái mũ hoa có đẹp hay không, sau đó lại đuổi 3 theo Long Đằng đánh đánh đuổi đuổi.

Nhìn bộ dáng ngốc nghếch hiện tại của Long Đằng, tôi lại nghĩ đến việc muốn dùng cái chết của cậu nhóc để hồi sinh Nữ Oa, nhưng trong thâm tâm lại không nhịn được sự đau lòng dành cho cậu bé. Vì sao Nữ Oa chuyển thể lại lựa chọn con cái của Liễu gia, là vì đi theo Liễu Long Đình sao? Nhưng bất kể là thần hay người, một khi đã để tâm thì sẽ sinh ra tình cảm, sẽ cảm thấy thống khổ, tôi muốn Nữ Oa sống lại, nhưng cũng không muốn Long Đằng chết, trên đường xuống núi, tôi vẫn rất muốn ôm Long Đằng, thế nhưng Long Đằng vẫn luôn bị Liễu Liệt Vân ôm thật chặt, từ lúc tôi nhìn thấy Liễu Liệt Vân cho đến khi chúng tôi xuống núi, hốc mắt của cô ấy đều đỏ bừng, tưởng như bất kể lúc nào nước mắt cũng có thể tràn ra vậy.

Liễu Long Đình và Long Đằng đều là em trai của cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ không hy vọng mất đi thân nhân của mình nữa, cô ấy và Liễu Long Đình, hắn là đã sớm đoán ra Long Đằng chính là Nữ Oa chuyển thế, cũng biết chỉ có hai người bọn họ dùng tính mạng của mình đánh đổi thì mới có thể hồi sinh Nữ Oa. Cô ấy hiểu Liễu Long Đình, biết rằng Liễu Long Đình nhất định sẽ lựa chọn giúp tôi, cho nên cô ấy sợ Liễu Long Đình làm ra chuyện ngu ngốc, vì vậy mà mượn tay tôi hạ độc Liễu Long Đình, khiến cho Liễu Long Đình cho dù có ý nghĩ muốn giúp tôi, cũng không thể, nhưng cách làm của cô ấy căn bản là không có tác dụng gì. Huống hồ tiên gia các cô ấy tu luyện chính là để bảo vệ con người, làm việc thiện, nội tâm các cô ấy đều là sự nhân từ. Hiện tại nhân gian bộc phát tại họa thật lớn, cô ấy không có khả năng thật sự vì tính mạng em trai nhà mình mà để cho thế giới này bị hủy diệt.

Nghĩ đến lúc trước tôi còn hiểu lầm Liễu Liệt Vân, giờ đây trong lòng đối với cô ấy lại có chút áy náy, vì thế nên tôi gọi Liễu Liệt Vân một câu, sau đó nói với cô ấy: “Chị hai, thực xin lỗi chị, lúc trước đã nói với chị nhiều lời quá đáng như vậy.”

Liễu Liệt Vân lúc này còn đắm chìm trong bị thương, không trả lời lời tôi, chỉ lại dùng sức ôm chặt lấy Long Đằng.

Long Đằng không hiểu có chuyện gì, ngồi trong lòng Liễu Liệt Vân, thấy Liễu Liệt Vân rơi nước mắt thì lập tức đưa tay lau nước mắt cho Liễu Liệt Vân, ngơ ngác quay đầu nói với chúng tôi: “Chị hai khóc rồi.”

Trong lòng tôi cũng chua xót, suýt chút nữa nước mắt đã chảy ra, mặc dù tôi rất muốn nói với Liễu Liệt Vân rằng cô ấy không cần quá thương tâm, ít nhất Liễu Long Đình vẫn còn sống vẫn ở lại bên cạnh cô ấy, nhưng khi tôi vừa nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu này của Long Đằng, trong nháy mắt lời nói này lại bị kẹt trong cổ họng làm tôi nghẹn ngào không nói lên lời, nếu như tôi có thể tự mình gánh vác tất cả những chuyện này, thì tôi sẽ tình nguyện gánh vác tất cả mà không cần liên lụy đến bất kỳ ai.

Kiều Nhi vừa nghe thấy Liễu Liệt Vân khóc, lập tức nhào tới trong lòng Liễu Liệt Vân, hỏi cô ấy đang bình thường sao tự nhiên lại khóc? Liễu Liệt Vân vẫn không nói gì, mà Liễu Long Đình lại dựa cả người vào Liễu Liệt Vân, đưa tay vỗ nhẹ vài cái trên vai Liễu Liệt Vân, an ủi cô ấy. Còn tôi ngồi ở một bên không biết phải làm sao, an ủi cũng không được, không an ủi cũng không được, giống như tất cả những chuyện đã và đang xảy ra đều là nhân quả do tôi tạo thành vậy. Nhưng tôi cũng chỉ vì tất cả những người đã chết một cách oan uổng, bọn họ cũng có người thân của mình, người thân của bọn họ khi nhìn thấy bọn họ chết đi cũng giống như Liễu Liệt Vân bây giờ, cũng khổ sở chua xót như vậy. Tôi thực sự muốn bù đắp cho nỗi khổ đau của bọn họ, dù cho lúc này Liễu Liệt Vân có khổ sở như thế nào cũng không thể thay đổi suy nghĩ của tôi, dù sao ngay cả mạng của mình mà tôi cũng không thèm quan tâm, ý niệm trong lòng tôi cứng rắn giống như tảng đá, cho dù là có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ luôn kiên định như vậy.

Chúng tôi mang Long Đằng xuống nhân gian mục đích là để cậu nhóc trải nghiệm cuộc sống thực sự của nơi này, cho nên sau khi đến nhân gian, chúng tôi sống như cuộc sống bình thường của con người, đi lại, ăn ở sinh hoạt, rồi lại đi khắp nhân gian, cuối cùng sẽ để Long Đằng đưa ra quyết định của mình.

Long Đằng hiện tại còn nhỏ, lúc này trong không khí ở nhân gian tràn đầy mùi máu, trên người cậu nhóc cũng có chút tu vi, lúc đi lại trên nhân gian như vậy, cậu nhóc vẫn luôn cau mày, có vẻ như không thoải mái.

Sau khi chúng tôi xuống núi, trời cũng đã dần tối, vì vậy chúng tôi đã tìm một khách sạn để nghỉ ngơi.

Giờ đây, tạo vậy đỉnh đã phát triển đến trình độ hiện đại, con người trên thế giới này cũng dần bị khủng hoảng, chúng tôi tìm hơn nửa thành phố, cũng chỉ phát hiện có một khách sạn tư nhân còn mở, ông chủ nhìn sắc mặt chúng tôi cũng rất tốt, cũng không giống như người sắp chết, vì thế đã đón tiếp chúng tôi, đồng thời dẫn chúng tôi lên tầng.

Sau khi lên tầng, ông chủ thấy chúng tôi giống như đang đi ra ngoài chơi trải nghiệm, vì vậy ông ấy nói với chúng tôi rằng bây giờ bệnh dịch hạch bùng phát nghiêm trọng như vậy, tại sao chúng tôi vẫn dám đi ra ngoài chơi, thực sự là dũng cảm đấy.

May mắn là dọc theo đường đi, chúng tôi cũng không gặp người chết gì đó hơn nữa.

chúng tôi cũng vừa mới xuống thần liễn, cho nên Long Đằng còn chưa cảm giác được từng tốp người chết thành đống kia là loại tình huống gì, thế nhưng Kiều Nhi nghe ông chủ nói đến ôn dịch thì lập tức tò mò hỏi một câu: “Ôn dịch là cái gì, chính là một căn bệnh lạ rất nguy hiểm có thể gây chết người nếu họ mắc phải sao?”

Mặc dù mọi người đang chìm đắm trong đau thương chết chóc, nhưng khi ông chủ nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu hoạt bát của Kiều Nhi lúc đưa ra câu hỏi cộng với Long Đằng cũng ngẩng đầu nhìn về phía ông chủ, đã khiến ông ấy tạm thời quên đi lo lắng, hơi vui vẻ mà khen chúng tôi:

“Hai đứa nhỏ các cháu thật đúng là đáng yêu, ôn dịch này chính là một loại bệnh kỳ lạ, đã hại chết rất nhiều người, không có phương pháp trị liệu, các cháu đáng yêu như vậy, tốt nhất là không nên ra ngoài chơi, bằng không nếu nhiễm phải căn bệnh này thì các cháu sẽ phải chết.”

Có thể là lần đầu tiên Kiều Nhi và Long Đằng nghe thấy có người nói tới cái chết với hai người bọn họ, kể cả Liễu Liệt Vân cũng vậy, bởi vì trước đây bọn họ vẫn luôn ở trên núi, Liễu Long Đình cũng rất ít khi nói những chuyện như thế này cho mấy người họ nghe. Chỉ sợ là Liễu Liệt Vân mới biết nhân gian xảy ra tai họa lớn gần đây thôi, hiện tại nghe thấy cái chết, tuy rằng cô ấy đã tu luyện ngàn năm, nhưng vẫn không khống chế được biểu tình, trên mặt vẫn lộ ra vẻ sợ hãi.

Tôi và Liễu Long Đình đã nghe qua những chuyện như thế này, nên cũng không cảm thấy kinh ngạc. Khi ông chủ nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của mấy người chúng tôi thì lập tức nói: “Cái này các người cứ xem số 1 người chết đi, đã chết nhiều người như vậy, xem ra kiếp nạn lớn của chúng ta sắp tới rồi.”