Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 520




Đêm lớn như thế, Long Đằng sẽ đi đâu chứ?

Hiện tại, Liễu Long Đình đang nói chuyện cùng Liệt Vân, tôi cũng không tiện chạy tới quấy rầy bọn họ. Bây giờ trời bên ngoài tối om om như vậy, còn loạn như vậy, nếu tôi không ra ngoài tìm Long Đằng nữa, chỉ sợ Long Đằng sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì!

Tôi vẫn rất thích Long Đằng, tôi vội vào nhà sờ sờ chăn, chăn vẫn còn ấm áp, chắc là Long Đằng cũng đi không bao lâu. Vì vậy tôi đi ra cửa một mình, dò theo khí tức của Long Đằng mà đi.

Trước đây, tôi từng ở núi Trường Bạch một thời gian dài, cho nên tôi vẫn biết rõ địa hình ở núi Trường Bạch. Tuy lúc này đã hơn nửa đêm, thế nhưng ánh trăng trên bầu trời rất sáng, mặt trăng lúc này giống như là một mặt trời nhỏ vậy, ánh trăng xuyên qua tầng tầng lớp lớp những cành lá, tạo thành những vệt sáng loang lổ trên mặt đường, chiếu sáng cả một con đường.

Nhất định núi Trường Bạch này là vùng phong thuỷ trù phú, ánh trăng vừa sáng vừa bao la như vậy chiếu ở trên núi thì thích hợp để tu luyện nhất. Nếu sớm biết bên ngoài sẽ có ánh trăng sáng rộng như vậy, buổi tối tôi sẽ không đi ngủ, mà tắm ánh trăng ở trong sân, như vậy tôi cũng sẽ tăng cường công lực của mình.

Nhưng bây giờ tôi đi tìm Long Đằng, dù ánh trăng này rất sáng, lại thích hợp cho tu luyện thì cũng không quan trọng bằng Long Đằng. Nhưng tôi đi hơn một giờ, đi một đoạn đường đường núi rất dài, mà vẫn không thấy Long Đằng đâu, còn tự khiến bản thân mệt đến mức thở hổn hển. Đến lúc này, tôi đặc biệt hận Liễu Long Đình, nếu không phải là tại anh ấy thì hiện tại tôi đã không vì tìm em trai anh ấy mà mệt đến mức nửa chết nửa sống.

Lúc tôi lại dò theo khí tức của Long Đằng mà đi tiếp, tôi thật sự là không đi được nữa, nhưng lúc này tôi trở về cũng gian nan. Đồng thời vào thời điểm này, trong lòng tôi càng nghĩ càng tức Liễu Long Đình, tại sao tên khốn kiếp kia lại muốn hút tất cả tinh khí của tôi, để lại cho tôi chút xíu cũng không thể được sao? Thật là đáng đời đau chết anh ấy, ngay cả chị ruột của mình cũng muốn giết anh ấy, anh ấy thật là đáng đời!

Tôi vừa mắng vừa gọi tên Long Đằng, tuy nhiên khi tôi tiếp tục đi về phía trước, tôi bỗng nhiên nhớ ra con đường này là gì, con đường này không phải là con đường mà bạn ngày Liễu Long Đình dẫn tôi đi gặp Nữ Oa kia sao?

Đi lâu như vậy, tôi cũng nghĩ ra rồi, ban ngày quả thực chúng tôi đã tới đây, hiện tại đã có yêu binh đang bảo vệ thi thể Nữ Oa,sao cậu bé Long Đằng lại bỗng nhiên nghĩ đến chuyện chạy đến một nơi xa như vậy?

Trong lúc nhất thời, tôi cảm thấy hết sức kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi, cậu bé Long Đằng đi đến chỗ thi thể Nữ Oa sao?

Chỗ đó vừa mới bị đào lên, làm sao mà cậu bé biết đường đi đến đó được?

Tôi không rõ ràng lắm, vì để biết được đáp án này, tôi lại vội vã chạy theo phương hướng mà Long Đằng đi qua. Khi tôi thật sự cảm thấy cái mạng già này của tôi sắp bị vứt ở trên núi này, rốt cuộc tôi cũng đuổi kịp Long Đằng, chỉ thấy Long Đằng đang yên vị ở vách đá phía trước và cách tối hơn mười mét, cậu bé ngồi xếp bằng, mà ở đối diện vách đá chính là rất nhiều yêu binh trông coi thi thể Nữ Oa.

Bây giờ nhìn thấy ông tướng con này, rốt cuộc tôi cũng dừng lại. Trong lòng tôi thực sự là sắp cảm động đến phát khóc, vì vậy tôi đi về phía Long Đằng.

Vách đá trơ trọi, không hề có một gốc cây ngọn cỏ nào, mà Long Đằng ngồi trên ở vách đá trơ trọi này, ánh trăng trên bầu trời chiếu vào mặt của cậu bé, thoạt nhìn cậu bé giống như là thần vậy.

“Long Đằng?” Khi tôi đi đến gần Long Đằng, tôi mới phát hiện tay Long Đằng đặt ở trên đầu gối trông hết sức kỳ quái, nắm bắt ngón tay, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ gì đó mà tôi nghe không hiểu, thần thái thoạt nhìn không hề giống một đứa bé, đồng thời tôi đã ở bên cạnh cậu bé rồi, mà cậu bé vẫn không nghe thấy tôi gọi cậu bé!

“Long Đằng?” Tôi lại hộ một câu Long Đằng, đồng thời đứng ở bên cạnh cậu bé, lúc này Long Đằng còn trong tư thế ngồi xếp bằng, khi tôi đang đến gần cậu bé, tôi lại nghe thấy cậu bé đọc chú ngữ trong miệng, tôi nghe mà có cảm giác hết sức quen thuộc, giống như là đã nghe ở đâu rồi.

Nghĩ đến sự bất thường gần đây của Long Đằng, tôi còn tìm được cảm giác quen thuộc ở trên người cậu bé, thì trong đầu tôi như có ký ức muốn mạnh mẽ chui ra, thế nhưng khi tôi định đào ra một mảng ký ức lớn, những ký ức ấy lại giống như nước biển mà chợt lui ngược lại về.

Điều này làm cho tôi cảm thấy có hơi tức giận, nhưng tôi còn không đến mức tức giận với mình, khi tôi quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm Long Đằng, lúc này sắc mặt Long Đằng bỗng nhiên trở nên trắng bệch, còn trắng hơn ánh trăng trên bầu trời, đồng thời như thể cậu bé bị chấn thương, cả người ngửa ra sau, ngã ở trên mặt đất trong nháy mắt!

Tôi còn chưa hiểu đang có chuyện gì xảy ra, tôi đã nhanh chóng đỡ Long Đằng ở dậy, hỏi Long Đằng đây là sao?

Mà ở dưới ánh trăng, sắc mặt Long Đằng lại dần khôi phục về dáng dấp ban đầu, chậm rãi mở mắt ra, khi cậu bé thấy tôi thì cười với tôi, nụ cười này đã trực tiếp chạm tới trái tim của tôi, giống như là một một quả chanh đã gọt vỏ, làm nước mắt tôi suýt nữa rơi xuống.

“Hi.”

Long Đằng kêu tên của tôi, không phải gọi chị Tiểu Bạch, mà trực tiếp gọi tên của tôi, Hi.

Tiếng gọi này khiến tôi hơi mơ màng, mà lúc tôi còn ở trong trạng thái mơ hồ, Long Đằng lại nói một câu với tôi: “Rốt cuộc chúng ta cũng gặp nhau ở nhân gian.”

Long Đằng nói xong câu đó thì mở mắt ra, lại nhắm lại, ngủ mất, mà tôi vẫn nhìn chằm chằm Long Đằng, nhớ lại những lời Long Đằng vừa nói với tôi, những lời này của cậu bé là có ý gì? Không phải tôi và Long Đằng vẫn luôn gặp nhau ở nhân gian sao? Vì sao tôi lại toát ra một loại cảm giác thân thiết đối với Long Đằng. Một ý nghĩ táo bạo đến mức tôi không dám nghĩ đến lại nảy ra trong đầu của tôi, Long Đằng sẽ không phải là… Không đợi tôi nghĩ hết, lúc này đằng sau tôi có một tiếng tiếng la của trẻ con vang lên: “Chị Tiểu Bạch!”

Tôi nhìn lại, chỉ thấy Liễu Long Đình cưỡi thần liễn của anh ấy, còn có Liệt Vân và Kiều Nhi tới tìm tôi, mà Kiều Nhi là người thứ nhất rời thần liên tới tìm tôi.

Nếu bọn họ không đến tìm tôi còn không có gì, bây giờ tôi đã chạy xấp xỉ hai giờ họ mới đến nơi đây, mà mấy người Liễu Long Đình thì chỉ cưỡi thần liên thoáng cái là đến trước mặt tôi. Điều này làm tôi tức giận đến mức lệch cả miệng, lúc Kiều Nhi gọi tôi tôi cũng không đáp lại cô bé, mà Liễu Liệt Vân đỡ Liễu Long Đình xuống từ trong thần liễn, hiện tại trên người Liễu Long Đình mặc một chiếc áo dài mỏng, thoạt nhìn trạng thái của anh ấy không tốt cho lắm.

“Sao em chạy đến nơi này?” Liễu Long Đình hỏi tôi.

Mẹ kiếp, nếu không là em trai anh ấy chạy đến nơi đây, tôi sẽ tới nơi này sao? Nghĩ đến việc tôi sắp mất cả cái mạng khi đi cả đường đi, tôi không thèm một câu nào với người nhà họ Liễu, mà Liễu Liệt Vân thấy tôi ôm Long Đằng, có thể là cô ấy vốn không tin tưởng tôi, nên cho là tôi muốn ôm Liễu Long Đình tới đây tự sát, vì vậy cô ấy vội gọi Kiều Nhi gọi Long Đằng dậy.

Kiều Nhi vẫn còn con nhỏ, không hiểu trong lời nói của Liễu Liệt Vân có ý gì, Liễu Liệt Vân gọi cô bé gọi Long Đằng dậy, Kiều Nhi ngu ngơ dùng sức nhéo một cái trên mặt của Long Đằng, lớn tiếng gọi cậu bé: “Cái đồ tai hoạ Long Đằng này, mau tỉnh lại cho chị”

Bị Kiều Nhi nhéo như thế, Long Đằng chậm rãi mở mắt. Lúc tôi nhìn Long Đằng đem mở hai mắt ra, trong lòng tôi thậm chí còn hơi mong đợi Long Đằng sẽ quay về bộ dạng hồi nãy nói chuyện với tôi, thế nhưng Long Đằng lại dụi dụi con mắt thấy tôi thì lập tức nở nụ cười, sau đó lại nhìn xung quanh, hỏi chúng tôi tại sao cậu bé lại ở chỗ này?

Liễu Liệt Vân đi qua đây ôm Long Đằng, bảo Long Đằng đừng sợ, có cô ấy ở đây rồi.

Tôi vốn không muốn đấu cùng Liễu Liệt Vân, nhưng hiện tại Liễu Liệt Vân nói lời này với giọng nói ấy là có ý gì? Rõ ràng là chính cô ấy hạ độc hại Liễu Long Đình, tôi tìm em trai cho cô ấy, cô ấy còn tưởng rằng tôi mang Long Đằng tới đây, cộng thêm trong lòng tôi cũng tức trên cả đoạn đường chạy tới đây, vì vậy tôi đứng lên hỏi Liễu Liệt Vân: “Chị đây là có ý gì? Nghĩ em mang Long Đằng tới đây sao?”

Liễu Liệt Vân nhìn tôi với ánh mắt không có tình cảm gì, tuy nhiên cô ấy cũng không trực tiếp trả lời tôi, mà nói với tôi: “Lẽ nào nửa đêm Long Đằng đang ngủ yên lành sẽ tự chạy tới đây?”

Xem ra hiểu lầm giữa tôi và Liễu Liệt Vân thực sự là càng lúc càng lớn, sớm biết là như thế này, lúc ban ngày tôi sẽ không giải thích cùng với cô ấy, tôi sẽ nói tôi đã làm với chồng cô ấy, chồng cô ấy sinh hoạt rất khỏe mạnh, cô ấy thật đáng thương, ngay cả mùi vị của chồng mình cũng chưa từng được hưởng.

Thế nhưng tôi lười nói mấy lời thấp kém này, mà Long Đằng thấy Liễu Liệt Vân đối với tôi có hơi không tốt, vì vậy cậu bé nhìn tôi, quay đầu nói với Liễu Liệt Vân: “Vừa rồi em mộng du, chị Tiểu Bạch vẫn luôn ở phía sau tìm em, sau đó mấy người tới.”

Nguồn Novel Tok