Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 510




“Thế những người trước đó đều chết một cách oan uổng sao?” Tôi hỏi Thiên Đế.

Những người đó dương thọ chưa tận, họ không nên chết.

“Sống chết có lúc, đó chính là sự luân hồi của thế gian, con người sinh ra trên thế giới này đều phải chết đi, cô thay vì lo lắng việc họ có chết hay không thì hãy lo lắng cho bản thân mình trước đi.”

Lời nói của Thiên Đế không có chút tình cảm gì cả, giống như người ngồi phía sau tấm rèm kia là một người máy vô tri vô giác vậy.

“Lo lắng cho bản thân mình, ý ông là gì?”

Khi tôi vừa hỏi xong, tôi có cảm thấy Thiên Đế đang đứng dậy ở phía sau tấm rèm bởi vì tôi nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ của ông ta, tiếng bước chân rất nhỏ nhẹ, di chuyển một cách chậm rãi và đi vài bước phía sau nhưng vẫn không bước ra bên ngoài mà tiếp tục nói với tôi: “Cô là tù binh của Liễu Long Đình, bẵng đi mấy tháng bây giờ lại bình yên vô sự trở về, làm sao tôi biết được cô có phải do Liễu Long Đình phải đến mai phục ở bên cạnh tôi và phá hoại kế hoạch khôi phục tam giới của tôi không?”

Trước đây tôi cho rằng ít nhất Thiên Đế có thể thống lĩnh tất cả thần linh, là vị thần có trí tuệ và tính giác ngộ lớn, bây giờ ông ta lại nói ra những lời này khiến tôi nhất thời rất khó chấp nhận con người đứng sau liệu có phải Thiên Đế thật không?

“Tôi đối với ông rất trung thành, nếu thật sự muốn phản bội thì khi xưa sẽ không chọn lựa đi theo ông, bây giờ tôi chỉ là thương xót cho những người đã chết đi thôi, mong Thiên Để hãy cho chúng tôi thêm ít ngày nữa để chúng tôi tìm cách cải tử hoàn sinh, cứu rỗi những người đã chết đi và khôi phục lại hòa bình của tam giới.”

Lời nói của tôi rất thành khẩn, vả lại trong lòng tôi ý thức rất rõ ràng bây giờ sức mạnh. của tôi không còn nữa, Thiên Đế cũng nhìn ra điều này, tôi không còn sức mạnh thì chỉ còn là một con người vô dụng mà thôi, nhưng Thiên Để biết tôi được Liễu Long Đình đưa đến nên bắt đầu đề phòng tôi, bây giờ ông ta đã lấy được vật tạo đỉnh rồi nên có giữ tôi ở lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa nên nếu ông ta muốn giết chết tôi có thể nói là dễ như trở bàn tay, còn tôi lúc này vẫn đang cố gắng thể hiện sự thành khẩn và quy thuận đối với Thiên Đế, không muốn để ông ta cho rằng tôi cùng một phe với Liễu Long Đình kéo ông ta lại đổi ý muốn giết chết tôi.

“Thế đứa con trong bụng cô là sao? Chuyện gì đã xảy ra?” Thiên Đế hỏi tôi.

Câu hỏi của ông ta khiến tôi bỗng chốc cứng họng, ông ta biết chuyện tôi mang thai. Vốn dĩ trong bụng tôi có mang cốt nhục của Liễu Long Đình đã khiến tôi đau đầu lắm tôi, không ngờ bây giờ nó lại trở thành cái cớ để Thiên Đế bắt bẻ tôi!

“Tôi cũng hôm nay mới biết mình mang thai thôi nhưng tôi sẽ phá bỏ đứa con này đi.”

Còn chưa đợi tôi nói xong thì Thiên Đế đã tiếp lời tôi: “Không cần đâu, vì để tam giới có thể thuận lợi khôi phục lại hòa bình, tôi không thể tiếp tục để bất kỳ con người khả nghi nào đến phá hoại chuyện hợp nhất tam giới” Nói rồi Thiên Đế cao giọng và hét một tiếng: “Người đầu, nữ Hi có ý tạo phản, cô ta đã phạm vào tội chết, hãy đưa nữ Hi này đến trại giam và đợi ngày vấn trảm”

m thanh vừa thốt ra, trong đại điện vốn trống trải bỗng không biết từ góc khuất nào đó lại xuất hiện mấy chục thiên binh, những thiên binh đó vây quanh tôi lại và hoàn toàn không cho tôi bất cứ cơ hội nào để giải thích đã giữ chặt lấy tay chân tôi và kéo tôi xuống dưới trại giam ở đáy Vân Hải!

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh chóng và đột ngột, tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nhốt vào trong một trại giam được trấn giữ bằng thần chú đầy kiên cố rồi, xung quanh tối đen như mực, bỗng chốc tôi không biết nên làm thế nào đây?

Trại giam này của Vân Hải giống như tù ngục dưới đáy biển quy khư vậy, tất cả những trại giam trong thiên hạ đều dùng để giam giữ phạm nhân nên không khí trong trại giam đều rất giống nhau, vả lại những thiên binh thiên tướng khi đưa tôi từ thần cũng đến trại giam thì tôi đoán và Lạc Thần chắc vẫn chưa biết chuyện tôi đã bị bắt giam đâu. Bản thân tôi thật sự cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc lần này trở về lại bị Thiên Để bắt lại, y như ông ta đã sớm tính toán hết mọi thứ vậy, chỉ đợi tôi tự sa vào lưới mà thôi.

Bởi vì với sự thông minh tài trí của ông ta không thể nào nghi ngờ tôi là do Liễu Long Đình phải đến, vả lại tôi lọt vào tay Liễu Long Đình cũng bởi vì muốn lấy vật tạo đỉnh, bây giờ tôi cũng đã mang vật tạo đỉnh đưa cho ông ta rồi mà ông ta lại muốn tôi chết sao, tôi thật sự không thể hiểu nổi tại sao ông ta lại làm thế? Giết tôi thì ông ta có ích lợi gì chứ? Cũng không thể chưa điều tra rõ ràng mọi chuyện đã vội vàng bắt giam tôi chứ!

Bây giờ trên người tôi không còn chút sức mạnh nào cả, tôi hoàn toàn không thể trốn thoát khỏi cánh cửa trại giam kiên cố này nên đã nghĩ tới và Lạc Thần, họ nhất định sẽ đến cứu tôi. Trước đó Liễu Long Đình hại tôi thê thảm như thế mà tôi cũng không chết dưới tay anh ta thì bây giờ sao có thể chết trên tay người khác chứ!

Trải qua nhiều chuyện như thế, ý chí của tôi càng trở nên mạnh mẽ kiên cường hơn, tôi không muốn chết, tôi cũng không muốn Thiên Đế thay đổi tam giới này khiến hàng vạn người dân vô tội phải chết đi.

Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, tôi bị giam giữ ở nơi này cũng không ai mang cơm nước đến cho tôi, thậm chí trong suốt ba ngày ở đây tôi hoàn toàn không nhìn thấy một sinh vật còn sống, và Lạc Thần cũng không đến cứu tôi, bây giờ dưới lớp da của tôi là máu thịt, trong máu thịt là lục phủ ngũ tạng, không có sự duy trì của tinh khí nên cơ thể của tôi bắt đầu có chút suy nhược, trong lòng thầm nghĩ Thiên Đế này rốt cuộc muốn giam giữ tôi bao lâu đây?

Kể từ khi tôi rời khỏi Liễu Long Đình, đối với trời đất tôi vẫn chắp tay nhận thần chứ chưa bao giờ làm ra những chuyện vượt quá bổn phận của mình, đến việc giết Liễu Long Đình cũng do tôi chủ động xin phép, tôi vì Thiên Đế và nhân thần làm nhiều việc như thế, tôi nghĩ ít nhiều gì Thiên Đế cũng phải nể tình cũ không nỡ nhìn tôi chết đấy chứ! Vả lại cũng chẳng có lý do hợp lý khiến tôi phải chết.

Nhưng tôi đã nhầm rồi, Thiên Đế thật sự muốn tôi chết, khi tôi nghĩ những thứ này còn chưa đến một ngày thì đã nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân đi đi lại lại trong trại giam, quả nhiên là có thiên binh đến, những thiên binh này khi mở cánh cửa trại giam ra thì nói với tôi: “Con cá trạch già kia, sống trên đời bao năm nay cũng tới lúc cô phải chết rồi, Thiên Đế đã hạ lệnh chính ngọ mười phút ngày hôm nay mang cô đến đài trảm đầu khiến cô phải hồn xiêu phách tán”

Đài trăm đầu xưa nay là nơi thiên giới dùng để trừng phạt những quỷ yêu phạm phải lỗi lầm cực lớn, đây cũng là hình phạt lợi hại nhất, cho dù là thần tiên có sức mạnh cao cỡ nào khi bước lên đài trảm đầu cũng hoàn toàn bị hồn xiêu phách tán, chứ đừng nói đến việc linh hồn và thể xác của tôi sớm đã hòa hợp với nhau, nếu tôi bị chém đầu thì cả đời này coi như xong đấy!

“Tại sao lại giết tôi?” Lúc những thiên binh đang cột dây xích lên người tôi thì tôi đã lớn tiếng hỏi họ, nhưng sau khi hỏi xong tôi lại cảm thấy câu hỏi của mình thật dư thừa, muốn đổ tội cho người khác thì thiếu gì chứng cứ chứ, Thiên Đế thật sự nhẫn tâm muốn giết chết tôi.

Tại sao, tại sao ông ta đột nhiên lại muốn đẩy tôi vào chỗ chết chứ?

Tôi không biết đáp án cũng không thể vùng khỏi sự trấn áp của thiên binh, tôi bị họ từng bước loạng choạng áp giải đi đến đài trảm đầu, điều khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên chính là ở đài trăm đầu có rất nhiều tà yêu bị tôi thu phục trước đó đang vây quanh ở đó, đám ta yêu này thấy tôi sắp chết bèn hét lên bảo tôi hãy chết nhanh đi, Thiên Đế vạn tuế, chính tôi đã hại họ thành ra như thế, tôi phải bị trừng phạt!

Trong đám đông nhìn tôi bị hành hình không hề có và Lạc Thần, họ đang ở đâu chứ? Chẳng lẽ họ không biết tôi đã bị bắt giam và đang ở đài trăm đầu sao? Sao họ còn chưa đến cứu tôi chứ? Cả cái đài trăm đầu trống vắng, chỉ có một con dao cầu khổng lồ dùng để chém đầu thôi, con dao cầu này đã được làm mới, nó có hình tượng một con thú khổng lồ uy phong lẫm liệt, thiên binh áp giải tôi vào trong con dao cầu và dùng sức mạnh khống chế tôi lại, đợi đến chính ngọ mười phút sẽ chém đầu tôi!

Thời gian dần dần trôi đi, tôi vẫn chưa thấy dấu hiệu và Lạc Thần đến tìm tôi, mắt thấy giờ chính ngọ sắp đến rồi, trong lòng tôi đang cảm thấy lo lắng vô cùng, nghĩ thầm trong lòng chắc mình phải chết một cách oan ức ở nơi này thôi.

“Giờ chính ngọ đã đến, hành hình!”

Một giọng nói hiên ngang mạnh mẽ vang lên, tôi nghe thấy âm thanh sợi dây treo con dao cầu bị cắt đứt, sau đó con dao đang vu vù lao về phía trên đầu tôi!

Có phải tôi sắp tiêu rồi không!

Lúc này đột nhiên có một cơn gió thổi đến khiến con dao cầu suýt chút chặt ngang cổ tôi đứng lại ở phía không trung.

Nguồn Novel Tok