Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 502




Nếu không phải vì tôi còn nhớ tu vi ngày trước thì tôi đã xông thẳng vào rồi. Tôi đã vất và làm trâu làm ngựa thu hồi lại đất đai đã mất cho ông ta, còn giúp ông ta bảo vệ trật tự Tam Giới. Thế nhưng lúc này ông ta lại không muốn gặp tôi. Lẽ nào tôi làm chưa đủ tốt hay sao?

“Tại sao?” Tôi hỏi vị thần bẩm báo.

“Suy nghĩ của Thiên Đế, nào phải chuyện tôi và cô có thể đoán được! Cô về đi thôi. Nếu như Thiên Đế muốn gặp cô thì đương nhiên sẽ cho gọi cô thôi.”

Vị thần này nói xong thì xoay gót đi thẳng vào cửa lớn của thâm cung, rồi lập tức biến thành một con sư tử đá ngồi trước cửa Thần cung.

Tính tình Phượng Tố Thiên có hơi nóng nảy, cho nên anh ta đã lao thẳng tới đá hai phát vào mình con sư tử đá rồi chửi nó là đồ chó má. Lúc trước bọn họ cũng không nhìn tôi bằng loại thái độ này. Phượng Tổ Thiên còn đang định chi tiếp thì tôi đã gọi anh ta quay lại, không cho anh ta mắng nữa, rồi chúng tôi cùng nhau quay về.

Trên đường trở về nơi ở của mình, Lạc Thần hỏi tôi: “Thiên Đế không gặp Hi Nhi, vậy Hi Nhi, em định làm gì?”

Hiện tại tôi cũng không biết có thể lấy được đính Tạo Vật ở trong tay Liễu Long Đình hay không. Nhân gian còn có nhiều tài yêu làm loạn như vậy, tôi cũng không thể vì Thiên Đế từ chối gặp mà nổi cáu với ông ta, để rồi lại gây ra xích mích. Cho nên tôi đã nói với Lạc Thần rằng chúng ta cứ tiếp tục lo việc của chúng ta, dù sao tôi cũng muốn cứu những người bị đám tà yêu kia bách hại, trước đây là vì mệnh lệnh của Thiên Đế, nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn cứu đồng bào bách tính mà thôi, dù sao trước khi tôi chưa chết cũng đã từng là một người phàm. Cả cái tên Bạch Tô này nữa, sao mà quen thuộc đến nhói lòng.

Sau khi trở lại Thần Cung thì tôi không ra ngoài nữa, cũng không muốn ăn bất cứ thứ gì. Tôi chỉ tắm rửa đơn giản rồi về giường nằm chờ thời hạn ba ngày trôi qua, mặc dù rất nghi ngờ lời hứa hẹn của Liễu Long Đình, nhưng tôi cũng không khỏi ôm một tia hi vọng. Dù sao, nếu anh ta không định đưa đỉnh Tạo Vật cho tôi thì kể cả bây giờ tôi có làm gì đi chăng nữa cũng chẳng có tác dụng gì.

Nghĩ đến đây, tôi cũng không làm khó bản thân nữa, định bụng nghỉ ngơi một lát trước đã. Nhưng còn chưa kịp nghỉ ngơi thì không biết khoảng bao lâu sau, đúng lúc tôi vừa khép mí mắt lại nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, là Lạc Thần tới.

Lạc Thần bưng một bát cháo đi vào. Ở nơi băng tuyết bao phủ đất trời thế này, những kẻ còn sống nếu không phải Thần linh thì cũng là tà yêu, còn kẻ nào cần phải ăn cháo nữa? Có thể nói ở nơi cực hàn này mà Lạc Thần còn có thể tìm ra và nấu chín được bát cháo này, quả thật nghe cũng không dễ dàng gì.

“Sao anh lại tới đây?” Tôi hỏi Lạc Thần.

Lạc Thần bưng cháo tới trước mặt tôi, tôi còn chưa kịp xuống giường thì anh ta đã ấn tôi lại, ra hiệu không cần xuống, sau đó mới nói với tôi: “Ngứa tay ấy mà, muốn làm cái gì đó mà cũng chẳng có nguyên liệu để mà làm, nên đành nấu cho em bát cháo, tiện thể đến thăm em luôn, hỏi xem em có cần chỗ của ta không.”

Lúc này Lạc Thần xuất hiện trước mặt tôi dưới hình dạng đàn ông. Nói thật, nếu anh ta biến thành phụ nữ thì tôi còn dễ chấp nhận, chứ vừa biến về thành đàn ông tôi lại cảm thấy khó chịu. Vì thế tôi đã nói với Lạc Thần rằng anh ta có thể biến lại thành phụ nữ được không? Nếu lỡ như vị thần tiên nào đi vào nhìn thấy còn tưởng chúng tôi này nọ mờ ám.

“Sao vậy? Em sợ rồi sao? Sợ thừa nhận mối quan hệ giữa chúng ta à?” Lạc Thần cười hỏi tôi, nhưng lúc anh ta nói câu này thì cũng cùng lúc biển trở lại thành hình dạng của phụ nữ. Lúc này cô ta ăn mặc cũng rất đơn giản, áo dài màu bạc, trên đầu cũng không hề cài trâm ngọc, ngay cả mặt không hề dùng phấn mà vẫn rất trắng, trông vô cùng thuần khiết.

Lạc Thần vừa hỏi xong câu đó thì tôi đã đánh cho cô ta một cái rồi chuyển ngay sang chủ đề khác. Tôi nói với cô ta, bây giờ tôi muốn lấy lại đỉnh Tạo Vật. Vấn đề này coi như tôi đã nói với cô ta rồi, cô ta cũng không biết phải làm thế nào.

Lạc Thần nghe tôi nói xong, khóe miệng vẽ lên một nụ cười đầy xinh đẹp, rồi nói với tôi: “Hi Nhi muốn lấy đỉnh Tạo Vật về, suy cho cùng là muốn bán mạng vì Thiên Đế hay sao?”

“Cũng không phải.” Tôi đáp lại Lạc Thần: “Là vì tất cả những người còn sống, và cả vì bản thân tôi nữa. Đây là tâm nguyện ở kiếp trước của tôi, tôi phải hoàn thành nó.”

Lạc Thần vừa nghe tôi nói vừa dùng thìa khuấy bát cháo trong tay, trầm ngâm một lát rồi lại nói với tôi: “Có câu này không biết ta có nên nói hay không?”

“Có lời nào thì cô cứ nói đi.”

“Em không cảm thấy Thiên Đế không hề yêu thương em hay sao? Em vì Thiên Đế mà mang cả tính mạng của mình ra đặt cược, thể nhưng Thiên Đế lại coi đó là chuyện đương nhiên mà em phải làm. Chẳng lẽ trong lòng em không có bất cứ chút tức giận hay không cam lòng nào hay sao?”

Lúc Lạc Thần nói câu này thì tay đang khuấy cháo cũng dừng lại, cô ta nhìn thẳng vào tôi.

Thật lòng mà nói, nếu nói trong lòng tôi không có bất cứ suy tư gì thì là nói dối. Nhận lấy một trái tim, cũng phải nhận lấy tất cả những gì mà trái tim này mang đến cho bạn, bất kể chuyện tốt hay chuyện xấu. Có điều, cho dù là như vậy thì tôi cũng phải làm thế nào đây?

Dường như nhìn ra được sự phiền muộn trong ánh mắt tôi, Lạc Thần đột nhiên nói: “Em cũng là yêu thần thượng cổ, Cửu Trùng Thiên Đế. Em về trật tự thế gian này mà trả giá quá nhiều như vậy, cộng với việc em đã đầu thai làm người, hiện tại cũng là Nhân Thần rồi. Nếu em muốn, em hoàn toàn có thể thay thế vị trí của Thiên Đế. Chúng ta đến để nắm giữ quản lý thiên hạ này, trở thành bậc đế vương tối cao nhất thế gian này!”

Lạc Thần nói ra những lời này khiến tôi không khỏi thầm kinh ngạc, rồi vội vàng nhìn về phía ngoài cửa. Mà Lạc Thần thấy tôi lo lắng thì nói cho tôi biết rằng lúc cô ta vào đây đã bố trí ổn thỏa kết giới rồi, không ai có thể biết được bọn họ ở trong này nói những gì đâu.

“Nhưng như vậy không phải là vi phạm thiên lý, đại nghịch bất đạo hay sao?” Tôi hỏi Lạc Thần.

“Từ xưa tới nay có biết bao nhiêu chuyện đại nghịch bất đạo đã làm nên các thế hệ để vương. Đây chính là ý trời, cũng là ý dân. Ta không muốn nhìn Hi Nhi của ta phải hi sinh nhiều như vậy mà lại chẳng hề được công nhận! Dựa vào cái gì mà chúng ta là Yêu Thần nhưng địa vị lại không bằng Nhân Thần chứ? Thời thể thay đổi, rồi cũng có lúc chúng ta phải chuyển mình!”

Mặc dù từng câu từng chữ trong lời nói của Lạc Thần đều là sự bất mãn, thế nhưng thái độ của cô ta lại vô cùng bình thản, lúc cô ta tiến lại gần tôi, hệt như đang thì thầm vào tai, khiến cho người nghe cảm thấy tại như nhũn ra. Nhưng dẫu sao cho tới bây giờ tôi cũng chưa hề nghĩ tới việc độc chiếm ngôi vị đế vương. Hơn nữa bây giờ tôi còn có thể cứu vãn cục diện hay không cũng còn chưa chắc chắn. Nhất thời, tôi cũng không biết phải trả lời Lạc Thần thế nào, nhưng có điều, câu nói của Lạc Thần lúc này đã nhắc nhở tôi, cho nên tôi nói với Lạc Thần rằng tôi sẽ suy nghĩ về chuyện đó. Nhưng ở chỗ Vân Hải này, chúng tôi vẫn muốn tăng cường lực lượng của mình. Nếu không, đến lúc đó, có lẽ tất cả chúng tôi đều may váy cưới cho người khác. Dẫu sao, nếu tôi không nghĩ cho bản thân mình thì tôi cũng phải nghĩ cho Lạc Thần, Phượng Tề Thiên và còn cả chú Hoàng nữa. Bọn họ vẫn luôn muốn giúp đỡ tôi, cho nên tôi muốn đề cao địa vị và thân phận của họ.

“Được, Vân Hải không thể không có người, cho nên tôi và chú Hoàng sẽ ở lại Vân Hải hỗ trợ Thiên Đế quản lý Vân Hải. Về sau có tin tức gì sẽ trực tiếp báo cáo cho cô, để bồi dưỡng thể lực và niềm tin của chúng ta.”

Lúc tôi bàn chuyện với Lạc Thần hệt như cá gặp nước. Trước đây tôi không hề nhận ra cô ta lại nghiêm túc và chân thành đến vậy, tôi vẫn cứ nghĩ cô ta là một Thần Sông ăn chơi phóng đãng, thế nhưng kể từ lần trước lúc cô ta trèo lên giường tôi, đến sau khi chúng tôi xác định quan hệ, hình thức ở chung giữa chúng tôi đã bắt đầu nảy sinh những biến hóa kì diệu.

“Có cô thực sự tốt biết mấy.”

Sau khi đã bàn bạc xong vấn đề, tôi có khen Lạc Thần một câu.

Mà Lạc Thần hình như cũng rất vui vẻ, giục tôi mau ăn cháo đi. Có điều lúc cô ta cúi đầu múc cháo cho tôi lại nhận ra, trong lúc hai bọn tôi nói chuyện thì cháo đã nguội mất rồi. Tôi đang định nói với cô ta tôi ăn mấy miếng là được rồi nhưng Lạc Thần lại cứ nhìn chằm chằm cháo trong bát rồi cười cười nói với tôi: “Vậy để tôi giúp Hi Nhi làm ấm lại cháo nhé.”

Nói rồi, Lạc Thần múc một thìa cháo bỏ vào miệng, sau đó đặt bát xuống nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi cúi người về phía tôi.

Tôi nhìn bộ dạng này của Lạc Thần, trong lòng không khỏi nghĩ, không phải cô ta muốn đút cho tôi theo kiểu này đấy chứ!

Mặc dù cô ta rất xinh đẹp, nhưng nhìn bề ngoài là phụ nữ của cô ta, tôi không khỏi nghĩ đến việc hai người phụ nữ…

Nhưng mà chưa kịp để tôi nghĩ xong thì Lạc Thần đã nghiêng người đè tôi xuống mép giường, một tay nâng đầu tôi, tay còn lại giữ chặt tay tôi rồi ngay sau đó, môi cô ta dán lên môi tôi.

Một ngụm cháo từ miệng Lạc Thần chảy vào trong miệng tôi, nhưng cô ta lại tự mình nuốt lấy một nửa, cứ thể tận cho đến khi ăn hết cả bát cháo cô ta mới thôi.

Đến cuối cùng, đến khi môi Lạc Thần dời khỏi đôi môi tôi, rồi mới giơ tay lau vệt nước dính bên môi cô ta, cười với tôi một cái rồi nói một câu: “Ngon thật.”

Câu nói này ẩn chứa nhiều ý tứ, cho nên lúc tôi nghe thấy cũng không biết trong lòng là cảm giác gì. Thế nhưng ngược lại với tôi, trong khóe mắt khóe môi của Lạc Thần đều là ý cười, cô ta nói với tôi: “Hi Nhi, nếu sau này em không gặp lại người mà em thích nữa, nếu Liễu Long Đình không hồi tâm chuyển ý, thì em hãy thích tôi đi.”

Nguồn Novel Tok