Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 469




Liễu Long Đình rất ít nói chuyện của chúng tôi, cho nhóm người Liễu Liệt Vân, có lẽ chuyện này cũng quá rắc rối để giải thích, trước khi nhóm người Liễu Liệt Vân đến, Liễu Long Đình đã nói với tôi, kêu tôi ở trước mặt chị em của anh ấy, giả làm Bạch Tô trước, để tránh lúc đó không giải thích rõ được, đương nhiên Liễu Long Đình muốn tôi đồng ý, thì cũng đồng ý với tôi sau này nếu tôi cần tinh khí, thì có thể tìm anh ấy.

Tuy rằng anh ấy nói như không nói, nhưng chính tôi biết, nếu bây giờ tôi xuất hiện trước mặt Liễu Liệt Vân và Kiều Nhi bằng thân phận mới, thì giải thích rất phức tạp, vì vậy khi Kiều Nhi gọi tôi là chị Bạch giống như trước đây, lập tức ngồi xổm xuống, dang hai tay ôm lấy Kiều Nhi, vùi mặt vào vòng tay của Kiều Nhi.

Trên người của Kiều Nhi vẫn còn mùi sữa, hơn nữa cô bé nhìn thấy tôi, càng giống như năm mới, nói với tôi: “Chị Bạch, trên núi có rất nhiều yêu quái nói anh ba của em là quan lớn, giành đồ của chị còn giết chết chị nữa, em nói mà, anh ba của em nhất định không phải loại người đó, muốn chị Bạch có thể trở về với em một chuyến, muốn đưa chị Bạch đi xem những lời nói linh tinh đó, nói chị Bạch của em vẫn còn sống!”

Có thể là lời nói của đứa bé có sức cảm hóa, khi Kiều Nhi nói xong những lời này, tôi cảm thấy như có nước mắt chảy dài trên mặt, nhưng có lẽ đây chỉ là ảo giác của tôi, tôi không thể nào ngốc đến mức rơi nước mắt vào lúc này, vì vậy tôi ngẩng đầu lên nhìn Kiều Nhi: “Làm sao sẽ như vậy chứ, anh ba của em là người tốt nhất mà chị từng gặp, anh ấy sẽ không phải là quan lớn giết chị”

Khi tôi nói, dáng vẻ rất thờ ơ, Liễu Long Đình đang đứng sau lưng tôi, lúc đó tôi đang ngồi xổm, nên không nhìn thấy biểu cảm của anh ta, nhưng lúc này tôi có thể nhìn thấy, Long Đằng đang đứng cách tôi không xa, ngây người nhìn tôi một lúc, tôi nhìn thấy dáng vẻ của Long Đằng, cũng không biết đó là ảo giác của tôi hay là vì thứ gì khác, tôi cảm thấy cậu bé có chút quen thuộc, loại cảm giác này, không giống như sự quen thuộc mà trước đây tôi nhìn thấy cậu ấy, mà giống như trước đây tôi ở trên trời, đã nhìn thấy cậu ta rồi.

Nhưng mà nghĩ lại, chuyện đó là không thể, nếu thật sự từng nhìn thấy, tôi không thể không có chút ấn tượng nào, khi Long Đằng nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng nhìn lại cậu bé, thật là chưa từng có, lần đầu tiên tôi không gọi cậu bé, mà tự cậu bé chạy về phía tôi, dính vào cơ thể tôi.

Khi Long Đằng dính vào người tôi, Liễu Liệt Vân cười lên, nói với tôi Long Đằng cũng rất nhớ tôi, cô ấy nhìn Long Đằng lớn lên, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Long Đằng vội vàng muốn ôm một người như vậy!

Tôi cũng vui vẻ nhìn Kiều Nhi và Long Đằng, đứa bé dễ thương như vậy, một gia đình tốt như vậy, lại xuất hiện một tên cặn bả như Liễu Long Đình ở nhà họ Liễu chứ, anh ấy căn bản không xứng với họ Liễu, anh ta đã làm hư nhà họ Liễu.

Lúc Long Đằng đang ôm tôi, tôi liền hiếu kỳ hỏi Long Đằng một câu: “Làm sao vậy Long Đằng, có phải đặc biệt nhớ chị Bạch không?”

Long Đằng không trả lời câu nói của tôi, chỉ ôm chặt lấy tôi, không ngừng khịt mũi.

Tôi còn cho rằng Long Đằng sẽ dịch ra, nhưng không ngờ lại như trước, bây giờ chúng tôi còn ở bên ngoài, Liễu Long Đình liền kêu chúng tôi đi theo anh ấy vào hậu điện, kêu cung nhân mang các loại hoa quả lên ăn, trong điện các bàn đã đầy hết, đứng hai bên ở hành lang đại điện, cho Kiều Nhi và Long Đằng ăn, nhân tiện kêu U Quân qua đây, để trước mặt U Quân và Liễu Liệt Vân, nói chuyện hôn nhân của bọn họ.

0 Quân từ bên ngoài đi vào, có lẽ Liễu Liệt Vân đã sớm nghe nói mục đích Liễu Long Đình kêu cô ấy qua đây, bây giờ nhìn thấy 0 Quân đi vào, trên mặt cô ấy cũng ứng lên hai vệt đỏ xinh đẹp, cúi xuống, có chúng xấu hổ nhìn về hướng U Quân.

U Quân bước vào, cũng không hề liếc mắt nhìn Liễu Liệt Vân, giống như đang làm một nhiệm vụ gì đó, nhìn Liễu Long Đình, còn mời Liễu Long Đình nói chuyện.

Liễu Long Đình cũng khách sáo, nói với U Quân: “Anh sắp làm anh rể tôi rồi, chúc mừng nha, bây giờ chị hai tôi cũng đến, anh nhìn chị hai tôi, là bề trên của tôi, so với những cung nga trên trời cũng không kém, gả cho anh, đều nói là gã thấp đó.”

Liễu Liệt Vân đứng bên cạnh nghe Liễu Long Đình nói như vậy, liền quay đầu lại liếc Liễu Long Đình, anh ấy còn nói gì mà gả thấp chứ, là cô ấy tình nguyện.

Lúc này tôi nhìn thấy gương mặt hơi cứng của U Quân và Liễu Liệt Vân đang nhút nhác, trong lòng vô cùng lo lắng, tôi không biết chuyện này đối với Liễu Liệt Vân là tốt hay xấu, nhưng tôi chỉ biết, nếu Liễu Liệt Vân gả cho U Quân, ngày sau sẽ không có ngày tháng tốt đẹp.

Liễu Long Đình kêu U Quân nhìn Liễu Liệt Vân, U Quân quả thật quay đầu nhìn về hướng Liễu Liệt Vân, liếc mắt nhìn một cái, sau đó quay đầu trả lời Liễu Long Đình, “Tướng mạo của chị hai thần hoàng thật khiến người khác kinh ngạc, tóm lại, là phúc của tôi.”

Liễu Liệt Vân nghe thấy thần núi khen ngợi, gương mặt vốn ửng đỏ, bây giờ càng đỏ bừng, luôn không nói được nhiều, mà Kiều Nhi nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Liễu Liệt Vân, liền vỡ lên người Liễu Liệt Vân và cười, nói chị hai của cô bé, cuối cùng cũng muốn gả đi rồi, không cần ở nhà làm bà cô già sợ không gả đi được!

Những lời này khiến Liễu Liệt Vân tức giận, xoay người túm lấy Kiều Nhi, đánh mấy cái vào mông Kiều Nhi, nói nếu Kiều Nhi còn nói nữa, cô ấy sẽ đánh một lần nữa.

Bây giờ nhà họ Liễu đoàn tụ, giống như đang mừng năm mới vậy, tâm trạng của Liễu Long Đình cũng rất tốt, liền nói với U Quân và Liễu Liệt Vân chọn ngày không bằng ngay ngày, bây giờ mỗi ngày đều là ngày tốt, ngày mai về quy khư bắt đầu sắp xếp, để ngày mốt cô ấy và U Quân thành thân.

Liễu Liệt Vân đồng ý, U Quân cũng không phản đối, khi định được ngày, anh ấy liền rời đi. Kiều Nhi nhìn thấy Liễu Long Đình đã xử lý xong mọi chuyện, liền quấn lấy Liễu Long Đình, muốn Liễu Long Đình đưa cô bé đi dạo ở quy khư, cô bé mỗi ngày trừ núi Trường Bạch, còn chưa đi những nơi khác!

Trước đây Liễu Long Đình đối với em gái vô cùng yêu thương, cho nên lần này Kiều Nhi quấn lấy anh ấy muốn anh ấy đưa bọn họ ra ngoài chơi, tuy Liễu Long Đình đã là thần hoàng tôn quý, thống lĩnh thiên hạ, nhưng đối với thỉnh cầu nhỏ của Kiều Nhi, rất nhanh anh ấy liền đồng ý.

Lợi dụng cơ hội này, khi Liễu Long Đình đưa nhóm người Kiều Nhi đi chơi, đối với tôi mà nói, là cơ hội tốt để tiếp cận U Quân, muốn thuyết phục anh ta và tôi đứng cùng một chỗ, vậy thì giữa chúng tôi, ít nhất cũng phải gặp riêng nhau một lần, bình thường đa phần thời gian Liễu Long Đình sẽ ở bên cạnh tôi, tôi căn bản không có thời gian tiếp xúc với thần núi, mà lúc này thần núi sắp kết hôn với Liễu Liệt Vân, sau khi anh ta kết hôn, tôi càng không có lý do để gặp riêng anh ta!

Vì vậy khi Liễu Long Đình và nhóm người Kiều Nhi ra ngoài, tôi liền tìm cớ, nói với Liễu Long Đình tôi sẽ ở nhà sắp xếp bữa tiệc cho chị hai, buổi tối chúng tôi có thể chúc mừng một chút.

Cái cớ này, Liễu Long Đình tự nhiên sẽ không từ chối, còn luôn miệng khen tôi hiền lành, mà Liễu Liệt Vân cũng không nhìn ra thân phận của tôi, tôi cũng rất thích, nói với tôi muốn tôi và Liễu Long Đình khi nào có thời gian, cũng nên kết hôn, sau đó sinh một đứa bé mập mạp, cô ấy sẽ chằm giúp chúng tôi.

Điều này khiến tôi và Liễu Long Đình thấy thích thú, chỉ là tôi trước đây, Liễu Long Đình cũng nói chuyện kết hôn với tôi, bây giờ đến nói anh ấy cũng không nói, khiến cho tôi không có bất cứ dự báo và hy vọng nào cũng anh ấy kết hôn, hơn nữa tôi cũng không muốn kết hôn với anh ấy, tôi không thể cùng người đàn ông mà tôi hận, mãi mãi ở bên nhau.

Sau khi Liễu Long Đình rời đi, tôi liền thay đồ và trang điểm một chút, đi đến phủ Tế Ti tìm U Quân, bây giờ pháp lực của tôi mạnh mẽ, cho dù không hiện thân, cũng có thể trực tiếp đi vào phủ Tế Ti của anh ta, chỉ là khi tôi không có tiếng động nào xông vào phòng của U Quân, nhìn thấy trong tay U Quân đang cầm một tấm ảnh mà tôi đã chụp trước đây, cũng không biết anh ta lấy ở đâu, luôn cằm trong tay và nhìn.

Tôi vừa xuất hiện trong phòng U Quân, U Quân liền cất tấm ảnh đi, dường như biết người đến là tôi, cũng không xoay người lại, lạnh lùng hỏi tôi: “Em đến đây làm gì?”

Từ sau khi tôi chết, dường như tính cách của U Quân cũng trở nên trầm lặng, anh ta cũng không quan tâm đến thân phận khiêm tốn của mình, trước đây anh ta không chịu thua bất kỳ ai, rất kiêu ngạo, mà bây giờ, cũng thu tính cách lại, đến cả nói chuyện, đều khó che giấu khí tức sự chán chường, toát ra từ trong giọng điệu của anh ta.

“Anh xoay người lại nhìn xem tôi là ai? Anh muốn tôi ba ngày ba đêm, lúc này lại quay mặt không nhận người.” Tôi bình tĩnh nói với U Quân một câu.

Nguồn Hotread