Lúc này liệu bọn họ có bị giết chết không? Tang Hạ và tôi đưa mắt nhìn nhau. Hiện giờ Liễu Long Đình vẫn chưa tỉnh lại, là chúng tôi không có bất cứ cơ hội nào để đánh bại Thần Núi. Hơn nữa Thần Núi vừa hút ma lực ngàn năm của Liễu Long Đình. Nếu Liễu Long Đình không tỉnh lại, chúng tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta.
Tuy nhiên lúc này Tạng Hạ cũng không còn thời gian để do dự nữa, nhanh chóng ra lệnh cho ta: “Cô đi chăm sóc Bệ hạ đi, giao việc bên ngoài lại cho tôi. Nếu tôi không giữ được nữa thì cô hãy đưa Bệ hạ rời khỏi Quy Khư. Chỉ cần Bệ hạ còn sống thì Quy Khư chúng ta vẫn còn hy vọng”
Tang Hạ nói xong cũng không quay đầu lại. Cô ta xoay người nhanh chóng biến thành hình dạng đầu người và thân cá, mặc áo dài vàng, trên tay cầm một thanh kiếm, ra lệnh cho những quỷ yêu tới báo tin: “Mau đi tập hợp đại quân lại! Chúng ta cùng nhau đánh một trận thật đẫm máu để bảo vệ bờ cõi Quy Khư, để con cháu chúng ta muôn đời sau có thể sống ở vùng biển Quy Khư này hưởng thụ yên vui hòa bình!”
Tang Hạ lúc này khác với Tang Hạ đầy toan tính bao giờ cũng giành Liễu Long Đình với tôi. Giờ đây, giữa chân mày của cô ta tràn đầy khí thế hào hùng. Khi cô ta nói ra những lời này, gió trong cung cùng lúc thổi về phía này, thổi tung mái tóc dài của cô ta, hình ảnh này sống động lạ thường.
Sau khi Tang Hạ sắp xếp xong mọi chuyện, cầm thanh kiếm trên tay, không màng sống chết bay ra khỏi Quy Khư.
Trận chiến sắp nổ ra, thậm chí không khí bên trong Quy Khư cũng trở nên căng thẳng. Tang Hạ ra trận, tôi vội vàng trở về tẩm cung để chăm sóc Liễu Long Đình, hy vọng rằng anh ấy có thể tỉnh lại ngay lúc này thì tốt biết bao.
Khi tôi trở lại bên cạnh Liễu Long Đình một lần nữa, tôi nhớ lại những gì mà Nữ Hi đã nói với tôi. Tại sao yêu và thần không thể cùng nhau chung sống hòa thuận? Chiến trường tàn khốc, những binh lính máu lạnh, nhân dân mới là người chịu tổn thương nặng nề nhất. Bọn họ nói rằng bọn họ chiến đấu vì nhân dân, nhưng liệu có bao nhiêu người có thể sống được đến khi chiến tranh kết thúc? Những người đã chết… Họ cũng chỉ là người vô tội.
Tuy trên đời này không có hòa bình tuyệt đối, mỗi người đều có sứ mệnh của riêng mình, nhưng nhìn khuôn mặt vẫn còn bất tỉnh của Liễu Long Đình, tôi cảm thấy có chút buồn bực. Tôi không muốn anh ấy ngủ mãi như thế này, mặc dù vậy có thể tránh được một số tranh chấp không cần thiết. Nhưng nếu anh ấy cứ bất tỉnh như vậy thì mọi người sẽ ra sao. Tang Hạ vẫn ở bên ngoài, và quân đội của anh ấy vẫn đang chiến đấu, anh ấy phải bảo vệ bọn họ.
“Long Đình?” Tôi gọi Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình vẫn không cử động, hơi thở đều đều. Thực ra tôi không nghĩ anh ấy có sức mạnh hủy diệt cả trời đất. Quy Khư và anh ấy tồn tại song song, anh ấy có thể phục hàng Quy Khư dễ dàng. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy kế thừa toàn bộ thần lực của Thần Đông Hoàng, cho dù có thừa hưởng tất cả thì tu vi của anh ấy cũng không thể hấp thụ hết tất cả thần lực. Tôi đoán nguyên nhân khiến Liễu Long Đình bất tỉnh có lẽ là do anh ấy chưa hấp thu hết pháp lực trước kia cùng với việc đột nhiên bị hút mất sức mạnh ngàn năm từ trong cơ thể nên mới ngủ nhiều ngày như vậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tôi ở trong thâm cung cũng có thể nghe thấy tiếng đao kiếm và pháp khí va chạm nhau ở bên ngoài. Tôi phải một vài tà yêu ra bên ngoài nghe ngóng tình hình chiến trận và yêu cầu chúng quay lại báo cáo bất cứ lúc nào.
Sau khi tôi phải chúng ra ngoài một lúc thì có một tên đã trở về báo tin cho tôi. Một Chúng vội vàng quỳ gối xuống trước mặt tôi, nói rằng ở trước cửa Quy Khư, quân lính của chúng tôi liên tục bị đánh lui. Bên phía Nữ Hi và U Quân mang đến một nhóm người rất mạnh, và quân đội của chúng tôi không thể địch lại được.
Khi tôi nghe được lời những tên tà yêu này, tôi đã rất sợ hãi. Khó có thể tưởng tượng được rằng nếu cửa vào Quy Khư bị mất và Liễu Long Đình vẫn chưa tỉnh dậy. Tình hình lúc này là toàn bộ Quy Khư chắc chắn sẽ rơi vào tay giặc, tôi phải làm gì đây?
“Lần trước các người hút tinh khí của những thiên binh thiên tướng kia như thế nào? Lần này bọn họ sắp đánh tới đây rồi, các ngươi không thể cắn nuốt bọn họ được sao?” Tôi hỏi đám tà yêu trở lại bẩm báo.
“Lúc trước là do có Bệ hạ giúp chúng ta trấn áp những thiên binh đó. Nhưng giờ Đại Tế Ti đang chống lại U Quân ở bên ngoài, khó có thể tự bảo vệ mình. Hơn nữa, Nữ Hi liên tục cung cấp pháp lực cho những thiên binh này, làm họ trở nên mạnh hơn, khiến cho phe ta không còn sức đánh trả lại! Cô Bạch, xin cô hãy mau đánh thức Bệ hạ, nếu ngài ấy không xuất chiến e rằng Quy Khư chúng ta sẽ…”
Lời nói sau đó, tên tà yêu cũng không nói. Tuy nhiên tôi cũng biết sự tình nghiêm trọng, nhưng làm gì có chuyện chỉ cần tôi muốn là Liễu Long Đình sẽ tỉnh lại chứ? Nếu không còn cách nào khác, tôi sẽ sử dụng pháp lực của anh ấy để thay anh chiến đấu.
“Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta phải chuẩn bị vài thứ.” Tôi nói với tà yêu đang quỳ trước mặt.
Mặc dù bây giờ tôi không có thân phận gì, nhưng dù sao cũng có một chút quan hệ với Liễu Long Đình. Tà yêu trong cung này lại coi trọng tôi không kém gì Tang Hạ. Tôi bảo tên tà yêu kia ra ngoài trước, anh ta ôm quyền sau đó bước ra khỏi cửa.
Tuy rằng Liễu Long Đình đang hôn mê, nhưng pháp lực trong cơ thể anh ấy vẫn còn Hơn nữa trong cơ thể tôi vẫn còn nửa viên tinh nguyên của anh ấy. Có lẽ tôi có thể khống chế pháp lực của anh ấy.
Tôi suy nghĩ kỹ xong sau đó mới ngồi lên giường Liễu Long Đình. Hai tay tôi đặt ở trên ngực của anh ấy, truyền ra một sợi khí duy nhất trong cơ thể mình để rút linh khí bên trong anh ấy.
Lúc mới bắt đầu, mọi thứ đều suôn sẻ. Dưới sự nuôi dưỡng của tinh khí của Liễu Long Đình, tôi cảm thấy cơ thể mình như một bông hoa khô đang dần lấy lại sức sống. Một cảm giác này rất tuyệt vời, nhưng cảm giác ấy không kéo dài được ba phút. Lúc này sau khi nghĩ thông tôi cảm nhận rõ khí tức trong cơ thể anh ấy, bởi vì bị tôi hút đi một chút mà lập tức trở nên dao động, giống như có vô số con rắn nhỏ đang bò qua bò lại khiến tôi không thể bắt lấy chúng, và bị đẩy ra bởi một năng lượng khổng lồ từ trong cơ thể anh ấy!
Trong cơ thể Liễu Long Đình vẫn còn có khí tức rất lớn, nhưng tôi lại không thể hấp thu tinh khí của anh ấy vào trong cơ thể tôi. Tôi cố gắng thử lại một lần nữa, nhưng lần này, tôi vẫn bị khí tức trong cơ thể Liễu Long Đình bắn ra ngoài.
Tôi không rõ chuyện gì vừa xảy ra lúc này? Dựa theo đạo lý thì chuyện này không thể xảy ra mới đúng. Liễu Long Đình vẫn đang bất tỉnh, hơn nữa trong cơ thể của tôi còn có tinh nguyên của anh ấy, khí tức trong cơ thể anh ấy sao lại bắn tôi ra được.
Vừa rồi tôi có suy nghĩ, nếu Liễu Long Đình không tỉnh lại, tôi sẽ ra trận thay anh ấy. Nhưng hiện tại, lượng tinh khí mà tôi hút được, sợ rằng không thể đánh chết được tà yêu đến báo tin. Vậy thì làm sao đọ với Nữ Hi và Thần Núi, và hơn trăm nghìn thiên binh?
Trong chốc lát, trái tim tôi như sụp đổ ngay lập tức. Nhưng tôi không thể từ bỏ, tôi tiếp tục hút hết khí tức trong cơ thể Liễu Long Đình ra nhưng vô dụng. Sức lực trong cơ thể anh ấy rất lớn, mỗi lần bị bắn ra lại càng thêm mạnh. Nhất là khi một tia khí tức màu trắng từ trong cơ thể Liễu Long Đình bắn ra, đâm thẳng vào trái tim của tôi.
Cũng may hiện tại tôi không có tim, nếu không tôi thật sự sẽ chết trong tay Liễu Long Đình. Lúc này linh khí trong cơ thể anh ấy giống như đang bảo vệ Liễu Long Đình, không cho người ngoài cướp đi tinh khí của anh ấy.
Nhưng tôi không phải là người ngoài, bây giờ tôi đang vì anh ấy mà bảo vệ Quy Khư.
Nhìn Liễu Long Đình nằm trên giường, tôi bắt đầu tuyệt vọng. Nếu Liễu Long Đình tỉnh dậy thấy được quê hương của mình đã bị cướp, anh ấy sẽ nghĩ gì?
Khi tôi đang chán nản thì một tên tà yêu khác đến báo: “Báo cáo, hơn trăm nghìn quân theo Đại Tế Ti ra ngoài đã bị diệt sạch. Ngay cả Đại Tế Ti cũng bị thương nặng. Những thiên binh đó đang chuẩn bị phá cửa Quy Khư và tiến sâu vào bên trong này.”
Đối với tôi thì tin tức này đè bẹp hy vọng cuối cùng của tôi. Sự tuyệt vọng lan tràn ra toàn bộ Quy Khư. Nếu Quy Khư bị thiên binh chiếm, lũ yêu ma quỷ quái sống ở đây sẽ mất đi nơi ở cuối cùng của chúng.
Không, tôi không muốn điều này xảy ra chút nào. Tôi muốn cứu họ. Họ là con dân của Liễu Long Đình. Tôi không thể để họ bị tàn sát như thế này. Ngoài việc chiến đấu bằng vũ lực, tôi có thể dùng đầu óc mà. Gia Cát Lượng thời cổ đại đã dùng kế sách vườn không nhà trống. Bây giờ tôi muốn dùng trong phương pháp không đáng tin nhất này để cứu lấy toàn bộ Quy Khư.