*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau này sẽ hiểu? Sau này là khi nào? Nghe Liễu Long Đình nói vậy, tôi gần như sụp đổ, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tại sao phải chờ tới sau này tôi mới hiểu được? Bây giờ anh không thể nói cho tôi biết sao?”
Liễu Long Đình làm gì cũng không nói với tôi, đôi lúc tôi không thể đoán được suy nghĩ của anh ta, cảm thấy mình chẳng khác nào con ngốc, anh ta tính kế tôi tôi không biết, anh ta tốt với tôi cũng chẳng hay. Mỗi ngày anh ta đều cho tôi sống trong cảm giác hết hôm nay không đoán được ngày mai sẽ ra sao. Nếu anh ta yêu tôi thì tại sao không thể khiến tôi yên lòng?
“Nếu cho em biết trước thì sau này sẽ không còn bất ngờ."
Liễu Long Đình vẫn nói bằng giọng thờ ơ, khiến tôi cho dù muốn mắng anh ta, muốn gầm rống, nhưng nhất thời không tìm được lý do phát tác.
Lúc này, Kiều Nhi mới rời đi không lâu bỗng nhảy nhót từ bên ngoài vào, nói với tôi và Liễu Long Đình là chị hai kêu bọn tôi ra ăn bữa tối. Chị hai biết tối nay tôi sẽ tỉnh dậy nên chuyên môn nấu rất nhiều món ngon cho tôi, kêu tôi với Liễu Long Đình mau ra ăn cơm. Tôi nhìn Liễu Long Đình, Liễu Long Đình rất hào phóng, nâng chân tôi lên mang giày cho tôi, nói rằng tôi cũng đã hôn mê mấy ngày, bây giờ anh ta dẫn tôi đi ăn món ngon.
Tôi không lên tiếng, cũng không muốn để ý tới Liễu Long Đình, tự đứng dậy. Tôi không muốn cãi nhau với anh ta, mặc dù tôi rất tức giận, cũng rất phẫn uất, nhưng tôi cũng biết mình sẽ không vì chuyện này mà rời khỏi Liễu Long Đình, hoặc là sẽ luôn giận anh ta. Tôi yêu anh ta, chẳng qua tình yêu này đã không còn nhiệt liệt như trước, mà chỉ như một loại tín ngưỡng, bình tĩnh, nhàm chán, lại khắc trong tâm khảm.
Lúc tôi và Liễu Long Đình đến trước bàn cơm, Liễu Liệt Vân đang bận rộn chia bát đũa cho chúng tôi. Cô ấy đặt sáu bộ bát đũa, trên ghế chính đối diện với cửa đặt linh vị của Liễu Long Dương, trước mặt linh vị là một ly rượu. Thấy linh vị của Liễu Long Dương, tôi lại nhớ tới dáng vẻ của anh ta lúc chết, trong lòng rất hụt hẫng. Bởi vì chuyện này mà trước kia Liễu Liệt Vân còn suýt nữa không nhận Liễu Long Đình. Bây giờ Liễu Liệt Vân lấy linh vị của Liễu Long Dương ra đặt lên bàn, còn kêu chúng tôi cùng ăn cơm, tôi không rõ Liễu Liệt Vân làm thế có ý gì. Chẳng qua cái chết của Liễu Long Dương vốn liên quan tới tôi, trong lòng tôi thậm chí chuẩn bị tinh thần bị Liễu Liệt Vân răn dạy, nhưng tôi không ngờ khi tôi ngồi lên ghế, Liễu Liệt Vân nhìn đôi mắt của tôi hỏi: “Đôi mắt đã lành lặn chưa?”
Tôi ngẩng đầu nhìn Liễu Liệt Vân, gật đầu. Mắt của tôi đã bị hủy, e rằng kiếp này tôi sẽ không thể trở về vị trí cũ.
“Để chữa khỏi đôi mắt cho cô, biết cô không muốn sát sinh hại người, Long Đình đã chạy mấy ngày mấy đêm, tìm đôi mắt của tiên gia vừa chết không lâu trong núi mới có mắt lắp lại cho cô.”
"Đúng thế đúng thế, anh ba ở bên ngoài mấy ngày mấy đến không về nhà, chỉ vì tìm đôi mắt cho chị Bạch” Kiều Nhi cũng nói giúp cho Liễu Long Đình.
Tôi nghĩ nếu không phải Liễu Long Đình muốn trả thù thì đôi mắt của tôi cũng sẽ không bị hư. Chẳng qua đôi mắt của tôi vốn không nằm trên người tôi, dựa vào bản lĩnh của tôi thì cũng không có cách nào lấy lại đôi mắt, cũng chẳng khác nào bị hủy. Hơn nữa Liễu Long Dương chết vì tôi, cho dù Liễu Long Đình lợi dụng tôi trả thù cho anh trai anh ta thì tôi cũng không thể oán hận một câu.
Có những lời nói ra là làm mình làm mẩy, không nói ra thì uất ức trong lòng. “Vậy thì đúng là làm khó Long Đình.” Tôi quay sang gắp một miếng thịt bỏ vào bát Liễu Long Đình, nói với Liễu Liệt Vân: “Nếu không có Long Đình thì e rằng bây giờ em đã mù rồi.”
Chắc Liễu Liệt Vân cũng biết Liễu Long Đình lợi dụng tôi đối phó với Thần Núi, chính cô ấy cũng là phụ nữ nên hiểu được cảm nhận của tôi. Khi tôi thuận theo lời cô ấy, vẻ mặt cô ấy hơi xấu hổ, buông đũa xuống an ủi tôi: “Tiểu Bạch à, cô đừng để bụng, Long Đình làm vậy thì hơi quá đáng, hai người yêu nhau lâu như vậy, lại thêm chúng tôi là xà tiên, sẽ không bận tâm cô có quan hệ với người khác đâu. Ngày mai tôi sẽ kêu Long Đình mua chút quà nhận lỗi với cô.”
Không nói thì thôi, bây giờ Liễu Liệt Vân nhắc lại khiến tôi lại buồn bực. Đúng vậy, anh ta không bận tâm, tôi lại vất vả bảo vệ bản thân, sợ sẽ phản bội anh ta. Sớm biết như vậy, cho dù tôi không muốn xảy ra quan hệ với người đàn ông thứ hai thì tôi cũng phải ngủ với Thần Núi một đêm.
“Không cần. Chỉ cần chị hai không trách tội em cái chết của anh cả, em đã cảm ơn chị hai rồi.”
Tôi vẫn khách sáo với Liễu Liệt Vân. Lúc này Long Đằng đang chờ ăn cơm, thấy chúng tôi đáp qua đáp lại thì cau mày. Liễu Long Đình ngồi bên cạnh Long Đằng, thấy thằng bé nóng ruột thì bế thằng bé ngồi lên đùi mình dỗ dành, nói với chúng tôi lời khách sáo để sau rồi nói, ăn cơm trước đã, nói rồi anh ta múc một bát canh cho tôi, sau đó lại gắp đồ ăn cho Long Đằng.
Động tác gắp đồ ăn của Liễu Long Đình cực kỳ thành thạo, dù gì cũng là làm anh trai, trước kia không thiếu chăm sóc Kiều Nhi và Long Đằng. Chẳng qua thấy vẻ mặt săn sóc của Liễu Long Đình, trong lòng tôi thật sự hy vọng anh ta chỉ là một người đàn ông bình thường, không cần có lai lịch thân phận gì, cũng không cần anh ta có năng lực lớn bao nhiêu, có thể như một người đàn ông bình thường ban ngày ra ngoài làm việc, tối về nhà ăn cơm tôi nấu đã là nguyện vọng lớn nhất của tôi. Nhưng nguyện vọng cũng chỉ là nguyện vọng, thứ hư vô mờ mịt.
Suốt một bữa cơm, tôi vẫn nhìn linh vị của Liễu Long Dương. Liễu Liệt Vân nói rằng mối thù của Liễu Long Dương đã trả lại, kêu Liễu Long Dương yên tâm đi đầu thai, kẻ hại anh ta đã mất hết tu vi, không lâu sau sẽ cùng anh ta xuống địa ngục. Nói tới đây, giọng Liễu Liệt Vân trở nên nghẹn ngào, cũng không biết là khóc vì Liễu Long Dương hay khóc vì Thần Núi. Tôi nghe cô ấy nói với linh vị của Liễu Long Dương rằng Thần Núi không còn sống được lâu thì tò mò quay sang hỏi Liễu Long Đình: “Thần Núi sắp chết rồi à?”
Lúc nãy Liễu Long Đình còn nói với tôi là anh ta đã bỏ qua Thần Núi, bây giờ không tiện trả lời. Nghe thấy tôi lại hỏi Thần Núi, anh ta lập tức cau mày, ừ một tiếng: “Xem vận mệnh của anh ta. Tu vi của anh ta đều dùng để nguyền rủa đôi mắt của em, bây giờ anh ta chính là một con quái vật chứa năm hồn phách, không có chút pháp lực, hơn nữa bị đánh về nguyên hình, cho dù các tiên gia ở núi Trường Bạch không hàng phục anh ta thì chính anh ta cũng sẽ bị yêu quái khác nuốt chửng. Chẳng qua vẫn còn cơ hội sống sót."
Lời này không chỉ khiến tôi thở phào nhẹ nhõm mà cả Liễu Liệt Vân cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Liễu Long Đình lại bổ sung tiếp: “Nếu anh ta sống sót, sau này chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất của chúng ta. Anh ta với mấy anh em đều là tiện mệnh, mặc dù nhỏ yếu, nhưng vô cùng cứng cỏi, cho nên..."
Kế tiếp Liễu Long Đình không nói thêm, tôi cũng hiểu anh ta có ý gì. Nếu Thần Núi có cơ hội xoay người, sau này tôi và Liễu Long Đình rất có khả năng sẽ bị anh ta trả thù dữ dội.
“Vậy sao anh ba không diệt trừ hậu hoạn, giết chết anh ta, để miễ sau này anh ta làm tổn thương các anh?” Long Đằng vừa ăn cơm vừa non nớt hỏi. Kiều Nhi nghe vậy thì gõ đũa lên đầu Long Đằng: "Sao em không học cái tốt vậy hả? Còn nhỏ mà giết ai?”